Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 230




- Phương tiểu thư, cô cười lên có được không? Mặt cô nghiêm túc thế này lên hình làm sao mà đẹp được! Tôi chưa từng thấy thần tượng nào chụp ảnh cùng với fan hâm mộ mà mặt lạnh như tiền giống cô cả!

Vân Hà thở nhẹ một cái rồi bất đắc dĩ làm theo lời anh ta nói, môi kéo dãn một đường, chỉ mong người con trai phiền phức này mau mau biến mất khỏi đây trả lại cho cô buổi tối bình yên.

Nhưng không hiểu sao cô cứ có linh cảm trong tương lai mình sẽ còn gặp phiền phức liên quan đến anh ta thế nhỉ?

Giang Tuấn sắc mặt u ám, nắm tay siết chặt, ánh mắt lãnh đạm nhìn trân trân vào hai con người đứng đằng xa.

Thật không ngờ anh chỉ vừa mới rời mắt khỏi cô giây lát mà đã có gã đàn ông khác tiếp cận cô, còn cười nói vui vẻ thân mật chụp ảnh cùng nhau, trong khi thời gian này anh chỉ muốn nhìn thấy cô nở nụ cười với mình một lần cũng không thể.

Cho nên, bảo anh bình tĩnh với cảnh tượng trước mặt thật sự chính là đang làm khó anh!

Nhưng mà rõ ràng người như kẻ kia vốn dĩ không hề thiếu phụ nữ vây quanh, vậy mà dẫu biết Phương Ly là ‘hoa đã có chủ’ hắn ta cũng tìm mọi cách tiếp cận, xem ra là vẻ đẹp của cô, sự ngây thơ thuần khiết của cô giống như một loại kim cương vô giá khiến bao nhiêu người con trai đều khao khát muốn có được.

Nghĩ đến đó, anh thật sự vô cùng tức giận.

Từng bước, từng bước đi thẳng đến chỗ Vân Hà đang đứng, khóe miệng Giang Tuấn nâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia đó làm cho người ta không cảm thấy chút ấm áp vui vẻ nào, ngược lại là rét run.

Nghe thấy tiếng giày da ma sát mạnh với nền nhà càng lúc càng gần, Vân Hà tức thì ngẩng đầu lên, trong đáy mắt vụt qua tia sáng lóa.

Đây là điều cô không hy vọng xảy ra nhất!

Bóng người cao lớn cách cả hai mấy bước chân liền dừng lại.

Không khí căng thẳng đến mức ngạt thở…

Vân Hà sửng sốt định lên tiếng giải thích nhưng chợt nghĩ lại bản thân cô chẳng làm ra chuyện gì mất mặt, sai trái hay không thể để người khác nhìn thấy, bàn tay của người con trai bên cạnh cũng chưa hề chạm vào cô, càng giải thích chỉ càng chứng minh bản thân có tật giật mình có khi còn làm liên lụy đến anh ấy.

Giang Tuấn cởi áo vest mình đang mặc khoác lên người Vân Hà rồi đưa tay ôm chặt đôi vai của cô kéo vào lòng ngực mình.

Trái tim Vân Hà run bần bật như phải hứng trọn cơn gió ngoài trời dù vẻ mặt vẫn bình thản như nước. Cô đã quá quen với loại chuyện này nên hoàn toàn biết được Giang Tuấn là muốn cho người ta xem cái gì.

Vân Hà không vùng vẫy vì biết có làm thế cũng là vô ích hơn nữa sẽ khiến người kia nghi ngờ về thứ mà cô vừa mới phủ nhận.

Sau khi đã cảm nhận được hơi ấm của cô, Giang Tuấn xoáy ánh nhìn sang ‘mục tiêu’, gương mặt tuấn mỹ phủ kín băng sương, ánh mắt như chứa đựng cơn bão tố có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Giữa đàn ông với nhau giống như có một loại trực giác không thể nói rõ, cho nên mặc dù không ai lên tiếng nhưng có khi chỉ bằng ánh mắt cũng đủ để khiến đối phương cảm nhận được cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng mình.

Ấy thế mà người thanh niên vẫn trước sau như một, bình thản không hề nao núng, ngược lại nụ cười trên môi càng thêm sâu

- Giang tổng, Phương tiểu thư, hai người có vẻ rất ngọt ngào!

Vân Hà lờ mờ nhận ra được, tình huống này, có vẻ không nỗi xấu như cô đã tưởng tượng ban nãy.

Theo nhận định của cô, người con trai mới gặp lần đầu có khi đem so cùng với Giang Tuấn chưa biết thế lực của ai mạnh hơn ai.

- Anh xin lỗi vì bắt em đợi anh. Đã muộn lắm rồi, chúng ta về thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng lắm!

Vân Hà ngẩng mặt lên liền thấy Giang Tuấn nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Anh dịu dàng nói nói xong thì ôm chặt vai cô đi thẳng ra phía chiếc xe hơi sang trọng đang đậu sẵn, cứ như người trước mặt vốn không hề tồn tại, buổi tối hôm nay vẫn rất đẹp trời.^-^

- Đợi một chút đã!

Trong màn đêm tĩnh mịch, có giọng nói vang đến.

Giang Tuấn dừng bước nhưng cánh tay vẫn dùng hết sức để ôm chặt đôi vai nhỏ bé của Vân Hà, nhất quyết không cho cô có cơ hội quay đầu nhìn lại kẻ phía sau thêm lần nào nữa.

- Phải rồi Giang Tổng, vợ chưa cưới của anh rất hợp với hình tượng nữ chính bộ phim tiếp theo mà công ty chúng tôi sẽ khai máy vào tháng sau. Sau khi cưới nếu như có thời gian anh hãy để cô ấy đến thử vai xem thế nào nhé, lúc đó tôi sẽ chiếu cố cô ấy! - Người con trai điềm tĩnh nói, trong lời nói còn ẩn ý cười

- Không phiền đến anh, công ty tôi không thiếu phim cho vợ tôi đóng!

Giọng điệu kiêu ngạo của Giang Tuấn khiến người con trai phải dựng mày, khóe môi giần giật.

Anh ta không nói thêm gì nữa chỉ có ánh mắt vẫn không ngừng dán mặt vào hai bóng dáng bước vào chiếc xe Lamborgini sang trọng và nhanh chóng biến mất giữa màn đêm tĩnh mịch.

‘’Giang tổng này cũng thật là, hôn lễ vẫn chưa cử hành, gọi là vợ lúc này có phải quá sớm không?’’

“Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau!’’

…………………..

Giang Tuấn đưa Vân Hà ngồi vào trong xe sau đó ra hiệu cho tài xế chạy thẳng về nhà. Bám theo cả hai là xe của những vệ sĩ được anh thuê tối nay.

Ánh đèn thành phố về đêm hiện lên bên ngoài cửa kính, khi mờ khi tỏ, giống như tâm trạng của Vân Hà lúc này vậy. Trong xe mặc dù đã bật điều hòa nhưng mà không hiểu sao cô vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức sóng lưng có cảm giác tê buốt.

- Sao em lại chụp hình với hắn ta? Hai người quen biết nhau sao?

Đây là câu nói đầu tiên của anh từ lúc bước lên xe, giọng điệu có vẻ như không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng tràn đầy lửa giận

Vân Hà bình thản đáp mà không nhìn vào anh

- Tôi không quen anh ta và cũng không hề muốn như vậy, nhưng anh ta là fan hâm mộ của tôi, chỉ muốn chụp một tấm trước khi ra về, nếu tôi không chụp e là anh ta sẽ không chịu đi, cho nên…

Câu nói của cô chưa kịp xong đã bị anh cắt ngang bằng thái độ tức giận

- Phương Ly, em bao nhiêu tuổi rồi, những câu lừa gạt ấu trĩ như vậy mà em cũng cho là thật?! Hắn ta chỉ muốn lợi dụng lúc anh không có mặt để tiếp cận em rồi sau đó…Cũng may là anh xuất hiện kịp lúc, nếu không thì...

Vân Hà ngàn vạn lần không ngờ anh lại có suy nghĩ như thế.

Mặt cô liền tái đi, nhưng thanh âm lại rất rõ ràng dứt khoát

- Anh nói tiếp đi, sau đó thế nào? Tôi sẽ bị dụ dỗ và phải lòng anh ta? Trong suy nghĩ của anh tôi là hạng con gái dễ dãi như vậy sao? Hay anh cho là anh ta sẽ bắt cóc tôi đến khách sạn nào đó luôn? Cả đám vệ sĩ của anh đứng ngay đấy thì anh thấy chuyện này có khả thi không?

- Anh không muốn cãi nhau với em. Tóm lại sau này đừng đứng gần người con trai khác như vậy, anh cảm thấy rất khó chịu, càng không thể nhịn được khi em nở nụ cười với hắn ta.

Giang Tuấn lạnh lùng tuyên bố như thể anh đã quyết định là không ai thay đổi được.

Vân Hà trợn mắt nhìn anh mãi một lúc lâu, ngạc nhiên tức giận cùng phẫn nộ khiến cô không thốt nổi nên lời.

Vân Hà biết sớm muộn gì bản thân cũng phải rời đi để bắt đầu một cuộc sống mới.

Khi đó cô sẽ vĩnh viễn không gặp lại anh, còn anh cũng không hề biết đến sự tồn tại của cô trong cuộc đời mình.

Tuy vậy, cô thật sự không muốn hình ảnh cuối cùng còn lưu giữ trong kí ức là sự ngang ngược, lạnh lẽo và độc đoán của người con trai này.

Giá như anh mãi là chàng trai dịu dàng ấm áp giống như lần đầu tiên cả hai gặp mặt…

- Người con trai khác? Ý anh là kể cả ba của anh hay thậm chí là Lạc Lạc sao? - Cô nhấn giọng, môi kéo dãn thành nụ cười giống như là mỉa mai

- Em…Anh không vô lý đến mức đó! Ý anh là…

- Anh còn cho là mình không vô lý! Giả dụ sau này tôi đi đóng phim, có cảnh nắm tay hay ôm nhau với diễn viên nam có phải anh sẽ đến tận phim trường đánh người ta một trận, thậm chí là dùng quyền thế buộc biên kịch và đạo diễn phải sửa lại kịch bản, còn nếu họ không nghe lời thì khiến bộ phim dừng quay luôn không? Rốt cuộc anh có chút nào tôn trọng cảm xúc và ước mơ của tôi hay không?

Giang Tuấn nhìn cô bằng đôi mắt u uất, ánh mắt có chút hốt hoảng

- Dừng xe, tôi muốn xuống xe! - Lát sau, cô mím môi kiên quyết nói

- Bây giờ đã khuya rồi, trời bên ngoài lại rất lạnh, chúng ta tốt nhất là nên về thẳng nhà! - Vì lo lắng cho cô, giọng của anh dịu đi đôi phần

- Tôi không phải tù nhân của anh, tôi muốn hít thở không khí ngoài trời một lát, anh không cho thì tôi sẽ tự nhảy xuống xe! - Vân Hà quyết không chịu thua, cô cố chấp nói sau đó dứt khoát tháo dây an toàn của mình, bàn tay năm ngón đặt trên khóa cửa

- Xe đang chạy, em làm cái gì vậy hả?

Giang Tuấn con ngươi đen tĩnh mịch giống như ngôi sao trong đêm tối sâu không thấy đáy, anh choàng tay níu giữ cô ở lại nhưng cô liên tục vùng vẫy thoát khỏi anh và muốn lao ra ngoài...

Giống như cái đêm tăm tối của sáu năm về trước…

Đứng trước cô, anh mãi mãi là kẻ thua cuộc…

- Dừng xe! - Sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện, anh ra lệnh để tài xế lập tức thắng lại ngay

Vân Hà vội vã mở cửa bước xuống và vụt chạy, Giang Tuấn lập tức theo sau.

Nơi này là cây cầu nối liền bờ của hai con sông lớn nhất thành phố.

Đêm khuya, gió thổi mạnh, dưới chân cầu sóng nước cuồn cuộn, mặt nước dưới sắc vàng của đèn đường hắt ra thứ ánh sáng long lanh huyền ảo nhưng trong mắt Vân Hà mọi thứ thật u ám ảm đạm làm sao.

- Phương Ly, em bình tĩnh đã! - Thoáng chốc anh đã đuổi kịp, kéo cô ngược về phía mình

- Anh buông ra, hôm nay tôi muốn đi taxi về, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! - Cô dùng sức gạt mạnh hai cánh tay anh đang giữ chặt vai mình

Giang Tuấn không khỏi hốt hoảng khi nhìn thấy nước mắt chảy trên mặt cô, anh ra sức giải thích

- Anh biết hiện tại em đang rất giận anh, anh cũng biết bản thân mỗi lần nhìn thấy em đứng cạnh người con trai khác thân mật nở nụ cười là lại không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình. Nhưng anh trở nên như vậy tất cả đều là vì yêu em!

Nghe đến đó, Vân Hà nhếch môi cười, nụ cười đột nhiên khiến anh thấy sợ hãi vô cùng

‘’Anh mở miệng là nói yêu tôi nhưng kết quả thì sao? Tôi nói chuyện, ăn cơm, chụp ảnh, thậm chí nở nụ cười với ai cũng phải xem sắc mặt của anh, dù bản thân hoàn toàn trong sạch lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ của anh, anh rõ ràng chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của tôi!

Có phải chỉ khi không có bất kì ai khác được nhìn thấy tôi, không có bất kỳ ai khác được đến gần tôi, tiếp xúc với tôi, có phải chỉ khi thế giới của tôi chỉ được phép chứa đựng duy nhất một mình anh thì anh mới hài lòng thỏa mãn không?’’

Câu cuối, cô gào lên nức nở.

Nụ cười giờ đây đã biến mất trên môi thay vào đó ngọn lửa trong đáy mắt bừng sáng mạnh mẽ.

Mỗi một từ, mỗi một câu đều của cô như một cây kim đâm thẳng vào trái tim anh

- Giang thiếu gia, chỉ có anh mới hiểu rõ thôi, rốt cuộc anh làm nhiều chuyện như vậy là vì yêu tôi, hay là vì dục vọng chiếm hữu không thể khống chế được của anh?

Sương đêm lạnh giá đầy trời, Giang Tuấn giật mình cả kinh, sự kinh ngạc và bất ngờ khiến những ngón tay anh đông cứng lại, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt u uất đáng thương, phút chốc chẳng thể đáp trả câu nào.

Vân Hà cứ thế tiếp lời

- Bị tôi nói trúng rồi có đúng không? Anh vốn không biết thế nào là yêu một người! Những gì anh làm rốt cuộc đều là vì bản thân anh!

Nước mắt Vân Hà bất giác rơi xuống, sau đó bên tai là giọng anh khàn khàn cất lên, trong đó như chứa đựng một nỗi ân hận sâu sắc

- Em đừng khóc, hãy cho anh một cơ hội có được không? Lần này, anh nhất định sẽ sửa, sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa!

Vân Hà khóe miệng nâng lên một cách khổ sở

- Đừng tự gạt người gạt mình nữa, anh mãi mãi cũng không thể sửa được…

Giang Tuấn chấn kinh, dường như mọi bộ phận trên cơ thể anh đều bị đóng băng lại rồi lại bị vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.

Đây chính là loại tình cảnh mà anh vĩnh viễn không muốn thấy…

- Phương Ly, nói anh biết đi, anh phải làm thế nào để khiến em tin và tha thứ cho anh? Anh biết lúc đầu là anh có lỗi với em, nhưng...những việc làm gần đây của anh đối với em...trong mắt em, một chút cũng không đáng là gì sao?

Nhìn bộ dạng này của anh, Vân Hà bật cười thành tiếng, nhưng đó không phải là nụ cười của sự vui mừng hay đắc ý, mà ngược lại trái tim nghẹn đắng chua xót đến tột cùng, lồng ngực đau đến cơ hồ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn

- Việc làm gần đây? Ý anh là giam cầm tự do của tôi, dùng sự an toàn những người thân bên cạnh để khống chế tôi, bắt tôi phải gả cho anh hay là đang nói đến vật này?

Cô không chút thương tiếc đưa tay giật đứt sợi dây chuyền quý giá trên cổ mình, ánh mắt lạnh lùng như biển sâu nhìn thẳng vào anh

- Cái gì là viên kim cương có thể mang lại may mắn hạnh phúc cho người sở hữu, chả qua anh chỉ muốn tôi đeo nó để tất cả những người đàn ông khác nhìn vào đều biết tôi là của anh, đừng ai mong có ý nghĩ gì khác với tôi. Còn nữa anh tưởng rằng tặng tôi sợi dây chuyền xa xỉ này thì có thể mua chuộc được trái tim của tôi sao? Tôi nói anh biết, trái tim con người còn đắt giá hơn cả vàng bạc châu báu, là thứ ngàn đời không bao giờ dùng tiền mà mua được đâu.

Đôi môi Giang Tuấn trắng bệch, ánh mắt tối tăm chết lặng

- Anh không phải có mục đích đó, anh…

- Để tôi nói sự thật này cho anh biết nhé, Lâm Hạo, người mà anh từng bảo xấu xa đê tiện không bằng cầm thú đó, anh ấy…có thể chưa từng tặng tôi những vật đắt tiền tương xứng với địa vị của mình giống như anh, nhưng anh ấy quan tâm tôi bằng cả trái tim, sẵn lòng xắn tay áo vào bếp để mà nấu những món tôi thích ăn, làm việc những lúc tôi ngủ để tranh thủ thời gian ban ngày ở bên tôi, biết làm dịu tâm trạng những khi tôi buồn, cho tôi cảm giác ấm áp và an toàn, làm việc gì cũng chỉ muốn tôi được vui vẻ dù bản thân có bị tổn thương hay hiểu lầm cũng không sao, anh ấy cho đi không cần nhận lại, quan trọng nhất chính là, anh ấy chưa bao giờ có ý nghĩ tình yêu chính là sự sở hữu một người, ngược lại, anh ấy luôn muốn tôi thuộc về tự do, sống cuộc sống của tôi, theo đuổi giấc mơ mà tôi muốn, đi trên con đường mà tôi lựa chọn, chỉ cần tôi hạnh phúc là đủ.

Nói xong Vân Hà run rẩy nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười vui vẻ rạng người và những lời mà lúc trước Phương Ly đã nói với mình.

“Chị hai, em thật sự rất hạnh phúc. Có được cuộc sống bình yên ấm áp như lúc này chính là ước mơ cả đời của em.’’

‘’Chị cứ yên tâm, có thể gả cho anh ấy là may mắn kiếp này của em!’’

Giá như ngay từ đầu cô biết được chuyện này sớm hơn thì đã không đem mọi thứ đi đến bi kịch của ngày hôm nay…

Giang Tuấn ngửa mặt cười lớn, không gian xung quanh tĩnh lặng thế nên tiếng cười đầy bi ai của anh vang vọng khắp nơi

- Dù có giận anh thế nào thì em cũng không nên bịa ra những chuyện hoang đường như vậy!

- Lời tôi nói đều là thật, tin hay không là chuyện của anh. Lúc đầu chấp nhận hôn lễ này với tôi chính là một sai lầm, tôi không muốn bi kịch này lại tiếp diễn nữa. Chúng ta chấm dứt đi! Từ nay về sau tôi không muốn cùng anh có bất kì quan hệ gì nữa!

Vân Hà dùng hết sức mà hét lên sau đó thuận tay quăng sợi dây chuyền xuống mặt nước đang cuồn cuộn sóng, giống như thể hiện sự kiên quyết không gì lay chuyển được của mình.

Cô tự hỏi tâm trạng của bản thân lúc này là gì?

Đau đớn, tuyệt vọng hay là bi thương?

Hình như là tất cả…

Nhìn món quà đẹp đẽ quý giá mà anh vừa tặng cô phút chốc bị cuốn đi mất bởi nước biển tối tăm đen ngòm trái tim Giang Tuấn cũng vì thế mà lao thẳng xuống địa ngục.

- Tại sao? Tại sao em lại đoạn tuyệt với anh một cách tàn nhẫn như vậy? Em là người anh yêu nhất trên cuộc đời này, nếu mỗi ngày không được ở cạnh em, mỗi ngày không còn nhìn thấy em, anh nghĩ…mình sẽ chết…

Hoảng loạn và sợ hãi ập tới bao trùm khắp thân thể nhưng Vân Hà vẫn cố gắng nén chặt hết cảm xúc của mình, kiên quyết tiếp tục nói những lời cay nghiệt để chấm dứt chuỗi nghiệt duyên đau đớn này

- Anh đừng hòng dọa được tôi, trên thế gian này không có ai vì không được ở bên cạnh một người không yêu mình mà từ bỏ mạng sống cả! Hơn nữa, cho dù anh có vì tôi mà chết đi thì tôi cũng không thay đổi quyết định của mình đâu!

Nói xong cô lạnh lùng quay lưng lại phía anh, hờ hững, không chút tiếc nuối, không muốn lưu lại hình ảnh của anh thêm phút giây nào nữa.

Ánh sáng trong đáy mắt từ từ tắt lụi nhưng trong một giây phút cuối cùng, trong đống tro tàn vẫn le lói niềm hy vọng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào bóng lưng thẳng tắp cô đơn của cô

- Phương Ly, nếu như anh có thể tìm lại sợi dây chuyền em vừa vứt bỏ thì em có thể xem như đây là ý trời, tin anh thêm lần này, cho anh một cơ hội để sửa sai có được không?

Vân Hà lúc đó vẫn không mảy may cho rằng lời anh nói là thật

- Anh đừng đùa nữa, nó đã chìm sâu xuống đáy rồi, sẽ không có cách nào tìm lại được đâu.

Cũng giống như trái tim của cô, bị anh làm tan nát từng chút một, sẽ không cách nào lành lặn lại nữa.

Câu nói vừa dứt, bỗng sau lưng vang đến một tiếng động lớn.

Vân Hà hơi thở gấp rút, lồng ngực bị ép chặt, kinh hoảng không dám quay đầu nhìn lại, mọi thứ trước mặt đều trở nên đen tối âm u…