Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 210




Giữa hai người là chiếc bàn làm việc, Vân Hà đứng thẳng trước mặt Giang Tuấn, nhìn anh chằm chằm.

- Phương Ly, con bé đang ở chỗ anh có đúng không?

Sở dĩ cô biết chuyện đó là vì…

Những lời hôm trước Phương Ly đã nói…

“Chị hai, chị nói thật em biết đi, Lạc Lạc không phải con của em và Lâm Hạo có đúng không?”

Lúc đầu cô nghĩ là do Ngọc Mai vô ý tiết lộ nên buổi tối đó đã hẹn gặp em ấy để hỏi cho rõ, thế nhưng Ngọc Mai đã thề độc rằng bản thân chưa từng hé răng nửa chữ với Phương Ly, mà những người biết được chuyện về Lạc Lạc vốn không có nhiều…

Cộng thêm sắc mặt của con bé lúc cô tỉnh dậy ở Lâm gia…

Linh cảm trong lòng cô chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy…

Rằng người con trai trước mặt này là nguyên nhân đã khiến Phương Ly nhớ lại mọi chuyện và rồi để lại bức thư sau đó dẫn theo Lạc Lạc rời đi trong âm thầm…

Thế nhưng tất cả chỉ là suy đoán, cho đến khi nghe được những lời mà anh đã nói với trợ lý của mình lúc nãy…

Anh đúng là đã biết rồi, toàn bộ mọi chuyện, anh biết tất cả rồi…

Chẳng phải vì vở kịch này mà lương tâm cô ngày đêm chịu đựng sự giày vò, không có giấc ngủ nào được trọn vẹn, bây giờ đã được giải thoát rồi, rốt cuộc có thể trở lại làm chính mình, nhưng sao cô một chút vui vẻ cũng không có thế này…

Giang Tuấn có chút bất ngờ, anh từ từ ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười

- Tôi còn tưởng hôm nay có người sẽ dùng “thân phận vợ sắp cưới” để mà đến gặp tôi. Xem ra vì biết mọi chuyện đã bại lộ nên không có can đảm diễn tiếp nữa à? Tôi thì lại muốn tiếp tục “thưởng thức” tài năng của cô.

Môi nâng lên thành nụ cười nhạt, anh nói tiếp, những lời nói châm biếm sắc nhọn xuyên vào cơ thể, như muốn cứa đứt từng mạch máu trong người Vân Hà.

Nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước của Phương Ly cùng cô gái trước mặt càng làm cho lửa giận trong lòng anh bốc cháy ngùn ngụt.

- Chỉ vì ganh tị em gái mình gả vào gia đình giàu có mà rắp tâm gây ra vụ tai nạn khiến Phương Ly mất đi trí nhớ, rồi hai tay dâng cô ấy cho tên khốn đó để hắn mặc sức chà đạp, bản thân thì từng bước thay thế Phương Ly, tiến thân vào làng giải trí, hào quang sáng chói, tiếp theo đó là làm vợ tôi, con dâu của Giang gia để hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời. Uổng công cho Phương Ly xem cô là người chị mình yêu quý nhất trên đời còn cô thì thủ đoạn đê tiện gì cũng dám làm. Gương mặt của cô ấy, thứ bẩn thỉu như cô xứng đáng có sao?

Vân Hà cứng đờ người, sâu thẳm tận đáy lòng cô, nỗi đau khổ lại bùng lên như một ngọn lửa thêu đốt tâm can.

Thật ra…không cần đợi đến lúc anh mở miệng, từ khi bước vào căn phòng này cô đã nhận thấy rất rõ ràng, ánh mắt anh nhìn cô không hề chứa đựng sự dịu dàng giống như mọi khi nữa, cũng không có yêu thương mà chỉ có nỗi căm hận sâu sắc không gì sánh nổi, giọng nói thì chứa đầy sự nhạo báng khinh bỉ.

- Không phải…mọi chuyện không phải là như thế…

Bờ môi nhợt nhạt vô lực mấp máy, hai mắt từ từ đỏ lên. Ngăn dòng nghẹn ngào trong cổ họng, Vân Hà cố gắng giữ bình tĩnh nói

- Đúng là em đã đóng giả làm Phương Ly để lừa gạt anh, qua mặt anh là em sai. Nhưng tất cả đều là bất đắc dĩ, em cũng không hề có bất kì âm mưu hay tính toán gì như anh đã nói. Tai nạn của Phương Ly cũng chỉ là sự cố…

Ánh mắt sắc lạnh của Giang Tuấn phóng về phía Vân Hà, đôi mắt như hằn lên từng đường máu đỏ rực

- Đến lúc này rồi cô còn dám giảo biện, nếu như không phải ông trời để tôi phát hiện ra sự thật thì cô có dám nói ngày hai mươi tháng này người cùng tôi bước vào lễ đường, danh chính ngôn thuận làm vợ tôi không phải cô? Sự cố, trên đời có nhiều sự cố đến vậy sao? Trùng hợp Phương Ly bị tai nạn lại đúng thời gian cô về nước à?

Một vài giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống bờ má Vân Hà, giống như hạt pha lê lấp lánh xinh đẹp bị thả rơi từ trên cao xuống, lập tức vỡ tan ra.

Có một số chuyện, dẫu biết trước sau gì nó cũng sẽ xảy đến, dù đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ càng nhưng khi đối mặt với nó con người ta vẫn không tránh khỏi đau đớn tái tê…

Nhưng suy cho cùng vở kịch này là do một tay cô bắt đầu, khiến tất cả cùng rơi vào một vòng xoáy độc ác, cho nên dù kết quả của nó có thế nào cô cũng không có quyền oán trách bất cứ ai…

Nhất là anh..

Anh nào có hay biết gì, tất cả đều do một tay cô bày ra.

Thế nhưng cô bởi vì thật sự yêu thương anh, không có cách nào nhìn anh đau đớn thống khổ sau vụ tai nạn của Phương Ly, càng không đành lòng để anh làm trờ cười cho thiên hạ, chịu sự sỉ nhục và chế nhạo khi lễ cưới không có cô dâu nên mới cắn răng diễn tiếp màn kịch dối trá này.

Tuy nhiên, hôm nay cô đến đây không phải để giải thích hay bào chữa cho những việc mình đã làm, cũng không phải cầu xin sự tha thứ của anh, mà là vì “người đó”, càng là vì Phương Ly…

- Giang Tuấn, những việc anh nghĩ trong đầu tôi thực sự không có. Anh tin hay không, tôi không quan tâm. Dù cả thế giới này có không tin tôi cũng không thành vấn đề.

Cứng rắn nói là vậy, nhưng thực ra…cô rất quan tâm đến cái nhìn và sự suy nghĩ của anh.

- Tôi chỉ muốn biết Phương Ly có thật đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi không? Với bản tính của con bé, dù nhớ dù không nhất định sẽ đi gặp tôi để hỏi cho rõ, chứ không phải là biến mất không dấu vết thế này. Là anh đã nhốt Phương Ly lại không cho nó làm vậy có đúng không?

Cô tin em gái mình cho dù có nhớ ra mọi chuyện nó cũng sẽ không chọn cách âm thầm dẫn theo Lạc Lạc ra đi giữa đêm khuya, còn để lại những dòng nhữ tuyệt tình tàn nhẫn, một mực kiên quyết gả cho Giang Tuấn, trong khi người đồng ý lời cầu hôn của anh là vốn là cô, hơn nữa Lâm Hạo đó thời gian qua chưa từng làm bất kì điều gì tổn hại đến Phương Ly, những gì anh ta mang lại cho con bé chỉ toàn là hạnh phúc, không có đau thương.

Nhất định đằng sau có ẩn tình gì đó, cô phải làm cho rõ.

- Con bé bây giờ thế nào rồi? Tôi muốn gặp nó!

Giang Tuấn đứng dậy từ từ đi đến trước mặt Vân Hà, hai tròng mắt tràn ngập phẫn nộ cùng sát khí nguy hiểm. Cô lùi một bước anh lại tiến một bước, đến khi lưng cô áp sát lên bức tường phía sau.

Sau đó, anh đưa tay ra nâng cằm cô lên rồi bóp chặt lấy, buộc gương mặt cô hướng về phía anh, lông mày cô nhăn lại vì đau, nhưng chắc chắn không đau bằng những lời mà anh nói

- Thật đúng là một người chị gái ‘vĩ đại’! Nhưng vở kịch đã hạ màn rồi, cô còn giả vờ quan tâm Phương Ly cho ai xem nữa? Cô ấy có thế nào vẫn tốt hơn là gặp lại người chị độc ác như cô!

Nói xong, anh lấy trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa lau tay của mình, dường như vừa rồi chạm vào người cô là một việc dơ bẩn.

Cố gắng để vờ như không nhìn thấy và nghe thấy gì cả, khuôn mặt Vân Hà nhợt nhạt, hàng lông mi từ từ ngước lên

- Tôi biết bây giờ có nói gì anh cũng không tin, nhưng Phương Ly và người đó, thời gian qua giữa họ thật sự không có xảy ra chuyện gì cả. Tôi có thể lấy tính mạng đảm bảo, nếu anh không tin thì có thể hỏi con bé, đừng để hiểu lầm và cơn giận dữ của mình làm tổn hại đến nó!

_RẦM

Đôi mắt giận dữ tựa như đáy hồ sâu thăm thẳm, Giang Tuấn đấm tay vào bức tường sau lưng Vân Hà, mạnh đến nỗi trên đó nhanh chóng xuất hiện một vệt máu đỏ.

- Nếu không phải vì Phương Ly cầu xin tôi thì tôi đã không nhân nhượng thậm chí nghe những lời buồn nôn của cô từ nãy đến giờ rồi! Giữa họ không có gì, cô cho tôi là con nít ba tuổi sao? Còn nữa, nếu như cô tham vinh hoa phú quý như vậy, thì thay vì gả cho tôi sao không tự dâng mình để thỏa mãn hắn mà lại tàn nhẫn xuống tay với em gái mình, cô có còn là con người không?

_CHÁT

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Giang Tuấn.

Sau đó, bàn tay Vân Hà thu về nắm chặt lại, lòng đau đến rỉ máu.

Anh thật xem cô là hạng con gái ti tiện như vậy sao?

Đôi mắt long lanh tuôn trào những giọt nước mắt, nét kiên định thản nhiên cô cố gắng duy trì từ nãy đến giờ đột nhiên vỡ vụn…

Từng giọt, từng giọt lạnh lẽo rơi xuống sàn…

Ánh nắng xuyên qua kính cửa sổ, chiếu lên thân ảnh cô, làn da trong suốt tựa như khối thủy tinh, nhưng lại vô cùng mỏng manh, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức vỡ ra…

Giang Tuấn im lặng nhìn cô, khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút ánh sáng u uất trong đáy mắt.

Rõ ràng anh biết cô ta không phải Phương Ly, rõ ràng một giây trước anh chỉ hận không thể xuống tay với cô ta nhưng giờ phút này lại vì nước mắt của cô ta mà đau lòng.

Ắt hẳn anh điên rồi!

Vô thức không làm chủ được hành động của mình, những ngón tay Giang Tuấn đưa lên như muốn chạm vào những giọt nước mắt âm ấm trên má cô.

Cho rằng anh nhìn mình ra Phương Ly, không muốn lòng tự trọng bị xúc phạm thêm nữa, Vân Hà nhất quyết tránh né tất cả động chạm từ anh, lạnh lùng hất bàn tay ấy ra

Cô thất vọng nhìn anh như thể anh là con quái vật!

Cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng ở người đàn ông này rồi…

Hôm nay đến đây chỉ là uổng công vô ích, đừng nói đến sự hiểu lầm được hóa giải dù chỉ một chút, mà đến việc thuyết phục anh cho mình gặp mặt Phương Ly cũng khó hơn lên trời.

- Tôi nói cho anh biết, anh nghĩ tôi xấu xa thế nào, khinh bỉ tôi ra sao tôi cũng mặc kệ, nhưng nếu như anh dám làm tổn hại đến Phương Ly hay ép con bé làm những chuyện nó không muốn làm thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu! - Cô nói một cách kiên quyết, ánh mắt nhìn thẳng vào anh

Cái nhìn có sự chống đối, cũng có bất lực, sau cùng là vô cùng đau đớn.

Mọi thứ cảm xúc đã thay thế cho sự rung động đẹp đẽ trước kia.

Nói xong, Vân Hà dứt khoát quay người rời đi.

- Cô đứng lại đó cho tôi!

Giang Tuấn gào lên, bàn tay rỉ máu lần nữa đấm mạnh vào bức tường, nơi ấy vẫn còn lưu giữ hơi ấm của cô.

Anh thực không hiểu, rõ ràng mọi chuyện đã bại lộ rồi, tất cả đều rõ như ban ngày rồi, sao cô ta không trở về với bản chất thật của mình mà còn có thể ngang nhiên đứng trước mặt anh không biết xấu hổ tiếp tục diễn màn kịch yêu thương quan tâm em gái như thế…

Những giọt nước mắt đó…

Lời nói của anh vừa rồi thật có thể khiến cô ta khóc…

Bộ dạng chứng tỏ cô ta rất đau lòng thương tâm…

Một suy nghĩ rất hoang đường đột nhiên hiện lên trong đầu anh…

Nhưng rất nhanh chóng đã bị dập tắt đi…

Không đâu, đừng để mắc bẫy cô ta thêm một lần nào nữa…

Tất cả đều là diễn kịch mà thôi…

………………………

Ngoài trời mưa gió bão bùng, tia sét sáng lóa rạch ngang bầu trời, kéo theo một hồi sấm đinh tai nhức óc.

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa tạt thẳng vào mặt Vân Hà. Cây cối hai bên đường rung lắc nghiêng ngã như thể sẽ đổ xuống đè ập lên người cô bất cứ lúc nào.

Thế nhưng Vân Hà không thấy sợ, cũng chẳng hề tìm nơi nào đó trú chân, cô cứ điên cuồng chạy, chẳng biết bản thân muốn đi đâu.

Người ta thường bảo, con người sống trên đời, ít nhiều sẽ không thể tránh khỏi làm ra những việc khiến bản thân cảm thấy hối hận.

Ngần ấy năm có mặt trên cuộc đời này, có hai việc mà Vân Hà cô thấy hối hận nhất.

Một là, năm đó đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với Lạc Lạc, còn để Phương Ly bị liên lụy, gánh lấy tất cả thay cô.

Hai là, đã thay Phương Ly đồng ý lời cầu hôn của người đó mà chưa từng hỏi qua ý của con bé. Hạnh phúc cả đời người con gái vốn đâu phải trò đùa.

Việc thứ nhất, cô nhất định sẽ dành cả phần đời còn lại để bù đắp.

Thế nhưng còn việc chứ hai, liệu ông trời có cho cô cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình hay không?

Không, cô nhất định không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy, bằng mọi giá phải gặp được Phương Ly để hỏi con bé cho ra lẽ, những việc mà nó đã làm có phải bản thân nguyện ý hay không?

Đến khi không còn sức để chạy nữa, Vân Hà ngồi bệch xuống đường khóc nức nở mặc cho bầu trời trên cao kia mưa vẫn tuôn xối xả.

Gương mặt cô đầy nước mưa, quần áo trên người cũng ướt sũng.

Cô chỉ sực tỉnh khi cảm nhận được có người cầm ô che cho mình, và một bàn tay rắn chắc đỡ cô đứng dậy

- Cũng may Ngọc Mai gọi cho tôi chạy đi tìm cô. Tại sao cô lại biến mình thành ra thế này? Lâm Hạo đã có chuyện, cô lại tự hành hạ bản thân, nếu Phương Ly biết được sẽ đau lòng đến mức nào?

Vân Hà như sực nhớ ra chuyện gì đó, lay lay cánh tay anh, thản thốt cất tiếng hỏi

- Bác sĩ Lăng, Lâm Hạo…anh ấy thế nào rồi?

Cô không hề phát hiện, đây là lần đầu tiên, bản thân không dùng hai từ “anh ta” để mà nói về một người…