Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 193




Trong màn đêm tĩnh mịch tuyết rơi đầy, bước chân Giang Tuấn đột nhiên dừng lại.

Sau đó, anh đứng lặng yên, thân người cứng đờ như tượng nhìn chằm chằm như thể không cách nào tin nổi những gì đang hiện ra trước mặt mình.

Đôi môi trắng bệnh, trong ánh mắt là hai ngọn lửa đau khổ giận dữ đang cháy bùng bùng.

Chính là cảm giác bị phản bội…

Vân Hà ra sức cắn chặt đôi môi tím tái của mình, cảm nhận được cái lạnh thấu xương tỏa ra từ người anh còn hơn cả gió tuyết đang lưu chuyển.

Nhìn hai bàn tay của kẻ tên Lâm Hạo kia đang ôm trọn lấy thân người cô, thân mật ấm áp như muốn cùng cô hòa làm một, thậm chí còn ở nơi hoang vắng xung quanh không bóng người khác, suy nghĩ trong lòng Giang Tuấn lúc này là muốn chặt đứt hai tay thậm chí giết chết hắn ta ngay lập tức.

Vân Hà hoảng hốt với linh cảm vô cùng đáng sợ.

Mọi chuyện, sao lại thành ra thế này?

Cô cố vùng khỏi tay Lâm Hạo, gắng gượng đứng thẳng dậy muốn giải thích, gương mặt vốn tái nhợt vì bệnh và thời tiết lạnh bây giờ càng tái hơn.

- Giang Tuấn, anh nghe em nói…mọi thứ…không…không phải…

Lời nói của cô bỗng khựng lại…

Cô…nên giải thích thế nào đây?

Phút giây này đầu óc cô rối tung hết cả lên, hoàn toàn không tìm ra được bất kì lý do chính đáng nào để giải thích cho hành vi giữa đêm hôm khuya khoắc hẹn người con trai bên cạnh ra gặp mặt, thậm chí còn để anh ta ôm lấy mình.

Giang Tuấn giống như là không muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích nào của cô.

Tuyết trắng xoá ôm trọn lấy người anh, trong giọng nói chất chứa sự giận dữ và đau khổ bị dồn nén, trái tim như muốn nổ tung

- Phương Ly, anh thật không ngờ em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Nếu như không yêu anh thì sao lại đồng ý gả cho anh? Khi nãy em bảo rằng đói bụng muốn ăn món cháo ở thành phố bên cạnh, anh đã không chút do dự phóng xe chạy đi tìm mua nó về ngay cho em. Vậy mà hóa ra em chỉ đang đóng kịch với anh, muốn nhân cơ hội và thời gian anh không có mặt mà lén lút đi tìm hắn ta rồi còn làm chuyện không sạch sẽ sau lưng anh. Anh yêu em nhiều như vậy, hi sinh cho em nhiều như vậy, dốc lòng dốc sức chuẩn bị lễ cưới muốn biến em thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này, nhưng mà kết quả em vẫn lựa chọn phản bội anh. Tại sao?

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn tuyệt vọng của Giang Tuấn, lòng Vân Hà đau như bị dao cắt. Cô cảm thấy bản thân vừa trở thành tội nhân thiên cổ! Chẳng những tổn thương người trước mặt đến chết đi sống lại mà còn bôi nhọ nhân cách làm người của em gái cô.

- Là anh đang hỏi em! Em mau trả lời đi! Rốt cuộc em chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của anh thôi đúng không? - Giang Tuấn gầm lên

- Em….em…- Vân Hà lời lẽ nào cũng không thốt lên được, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên má, lấp lánh như sao sa

Không khí đang căng thẳng đến mức muốn nổ tung thì bỗng dưng khóe miệng Lâm Hạo nở ra nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai.

Sau đó tiếng cười càng lúc càng to, vừa giống như đang chế giễu Giang Tuấn, lại vừa giống như đang cười nhạo chính bản thân mình.

- Mày cười cái gì? - Giang Tuấn dằn giọng lạnh lùng

- Giang Tuấn, tôi đang cười cậu vì cậu ngu ngốc giống hệt như suy nghĩ của tôi.

- Mày…

- Để tôi cho cậu biết, cậu đã sai rồi. Chuyện tối đêm nay là tôi đang ngủ cảm thấy nhớ Phương Ly không chịu được nên mới gọi điện hẹn cô ấy ra. Dĩ nhiên cô ấy không đồng ý, thế là tôi liền đe dọa nếu như không ra chịu đích thân ra gặp tôi lần này tôi sẽ ‘’tiếp tục thuê người đóng kịch’’ phá đám cưới của các người, thậm chí còn làm những trò ‘’hay ho’’ hơn.

- Mày…Phương Du đó lên báo bôi nhọ Phương Ly là do mày làm? - Giang Tuấn phẫn nộ lớn tiếng, ý tứ trong lời nói của Lâm Hạo quá rõ ràng khiến anh không thể nghĩ khác hơn được

- Không sai!

Vân Hà quay sang nhìn Lâm Hạo, sự kinh hãi cùng chấn động trong cô còn hơn cả khi nãy.

Người này đang nói gì vậy?

Tại sao lại gánh hết tội lỗi về mình dù bản thân chẳng làm gì sai.

Chuyện tối nay là do cô một mực cầu xin anh ta đến gặp cô mà. Kể cả chuyện của Phương Du, cô biết anh ta cũng không hề có chút liên quan gì vì sau chuyện đó danh tiếng anh ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vậy mà giờ đây lại thốt ra những lời như vậy, với giọng điệu cợt nhã như thể bản thân là một kẻ xấu xa đê tiện không ai sáng bằng.

Trái tim Vân Hà bất chợt hoảng hốt rỉ máu.

Có lẽ nào là…Lâm Hạo này…đang đóng vai người xấu, tự bôi nhọ chính mình chỉ để bảo vệ cho cô và cả sự trong sạch của Phương Ly?

Anh ta…

So với kẻ đáng chết một trăm lần trong suy nghĩ của cô lúc trước…

Là cùng một người sao…?

- Mày thật bỉ ổi! Mày không cảm thấy làm vậy là quá đê tiện nhục nhã sao?

Lâm Hạo nhìn xoáy vào mắt Giang Tuấn, ung dung đáp lại

- Thế thì sao? Chỉ cần vợ tương lai của cậu ngã vào lòng tôi, tôi chẳng cần quan tâm đó là phương pháp bỉ ổi hay quang minh chính đại. Chỉ tiếc tối nay, dù tôi có làm thế nào cô ấy cũng không chịu ở lại nên tôi đành giữ chặt không cho cô ấy đi. Vào đúng lúc đó cậu lại xuất hiện và hiểu lầm cô ấy có gian tình với tôi…- Vế sau nghe như rất thỏa mãn với kết quả mà mình đạt được

- Khốn nạn!

Giang Tuấn chửi lớn một tiếng, trong sự căm tức đến tột cùng anh hung hăng đi đến túm cổ áo Lâm Hạo rồi vung nắm đấm.

Một cú đấm trời giáng, mạnh mẽ như vũ bão, âm thanh vang lên tựa trời long đất lở.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Vân Hà không phản ứng kịp, lúc bừng tỉnh đã thấy Lâm Hạo bị đánh trong tình trạng không hề phòng bị dẫn đến cả thân thể ngã thẳng xuống nền tuyết trắng dày đặc bên dưới.

Nhưng anh chỉ thật chậm đứng dậy rồi đưa tay lau máu ở khóe miệng, không hề có ý định đánh trả, giống như cú đấm đó là hoàn toàn xứng đáng với anh.

Nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Giang Tuấn như vẫn muốn tiếp tục, Vân Hà vội nắm tay anh cản lại

- Anh đừng đánh nữa mà! Dừng lại đi!

- Em đau lòng sao? Em vẫn còn có ý với hắn?

Nhìn thấy cô càng muốn bảo vệ kẻ này bao nhiêu, thì lòng Giang Tuấn càng trào dâng một nỗi căm hận sâu sắc bấy nhiêu.

- Không phải, không phải…

Vân Hà lắc đầu nguầy nguậy, lúc này lại chợt nảy ra một ý, cô hít thở sâu rồi dùng hết khả năng diễn xuất của mình vào giây phút quan trọng này.

Hy vọng ông trời sẽ ban cho cô may mắn…

- Tại sao em lại phải đau lòng vì kẻ xấu xa như anh ta. Chỉ là anh ta là người có thế lực lớn, em sợ anh tiếp tục đánh nữa anh ta sẽ kiện anh tội gây thương tích, nếu lỡ anh có bề gì đám cưới của chúng ta phải làm thế nào? - Đôi mắt cô long lanh ươn ướt, giọng nói như thể là vô cùng lo sợ

Giang Tuấn tin là thật hay chính bản thân anh tự thuyết phục mình tin là thật, nghe được những lời nói và nhìn thấy dáng vẻ này của cô cơn nóng giận liền biến mất, anh luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dài, trấn an cô

- Khờ quá, em nghĩ hắn ta có thể kiện được anh sao? Ngược lại nếu để anh nắm được chứng cứ hắn thao túng Phương Du đó đặt điều vu khống thì hắn ta không xong với anh đâu.

- Sao cũng được. Mặc kệ anh ta, chúng ta về thôi anh, em thấy…lạnh lắm…- Tâm tình anh dường như đã dịu lại khiến Vân Hà thấy an tâm, cô nắm chặt tay Giang Tuấn kéo về phía mình

- Vừa rồi anh đã trách lầm em, anh xin lỗi. Chúng ta về thôi…Em phải uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt để hôm sau chúng ta cùng nhau đi thử váy cưới. - Vế sau như cố tình thêm vào

- Thử…váy…cưới…- Vân Hà kinh hoảng, dẫu biết trước sau gì ngày này cũng đến hơn hết là trong lòng cô dậy lên một linh cảm không tốt

Giang Tuấn dịu dàng nói xong thì cởi áo khoác ra trùm thêm cho cô, rồi hơi cúi người bế thân thể lạnh ngắt mềm nhũn lên tiến thẳng ra xe.

Trước khi rời khỏi không quên quay lưng trừng mắt buông ra một câu cảnh cáo với người phía sau lưng

- Hy vọng cú đấm vừa rồi sẽ khiến mày cảnh tỉnh lại. Tao nói mày biết, số trời đã định đời này kiếp này Phương Ly là của tao, nên cho dù mày tiếp tục dùng thủ đoạn đê tiện chia rẽ tao và cô ấy cũng vô ích thôi. Hơn nữa bây giờ cô ấy đã là vợ sắp cưới của tao, mày đừng mơ tưởng đến cô ấy nữa, cũng đừng để tao nhìn thấy mày chạm vào cô ấy lần nữa!

Rồi anh cố tình nâng bàn tay đeo nhẫn của Vân Hà vươn ra trước mặt Lâm Hạo.

Viên kim cương phát sáng trong màn đêm mờ ảo, thứ ánh sáng đẹp đẽ và tinh khiết.

Gương mặt của Lâm Hạo vẫn vững chãi như băng không suy chuyển.

Nhưng sự đau thương chìm ngập trong lòng anh thời khắc này cũng giống như những bông hoa tuyết đang bay khắp trời.

Anh thừa nhận bản thân ganh tị với cậu ta. Anh muốn, kì thực vô cùng muốn có thể danh chính ngôn thuận đeo nhẫn cưới vào tay Phương Ly, trước sự chúc phúc của mọi người…

Nhưng mà…không bao giờ có được một ngày như thế đúng không?!

Trên đường di chuyển ra xe, Vân Hà khẽ quay đầu lại, nét mặt xót xa

‘’Xin lỗi’’

Âm thanh nhẹ nhàng như tuyết rơi, dường như chỉ mỗi cô nghe thấy, trong lòng dằn vặt cùng tội lỗi.

Cơn gió khuya lạnh lẽo, tuyết ngày một dày đặc, khắp nơi đã bị phủ một lớp tuyết trắng. Trên người và tóc phủ đầy những bông tuyết trắng tinh nhưng Lâm Hạo vẫn không muốn rời đi. Trông anh như đứa trẻ lạc đường, lặng lẽ cô độc giữa màn đêm.

Vô thức anh đưa tay đón lấy từng hạt tuyết rơi.

Muốn giữ lấy nó lâu hơn một chút nhưng trong tích tắc nó đã tan ra trong lòng bàn tay, giống như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại cái cảm giác lành lạnh.

Thứ hạnh phúc mà anh đang nắm giữ…cũng giống như thế này đúng không?

….....................

Giang Tuấn đặt Vân Hà vào trong xe, cài dây an toàn cho cô, rồi im lặng cho xe chạy, không hề mở miệng bất kì một câu nào.

Bầu trời bên ngoài khung cửa kính vô cùng yên bình chỉ có những bông tuyết nhẹ bay bay nhưng trong lòng cô lại hoàn toàn trái ngược.

Sau sự việc xảy ra tối hôm nay Vân Hà càng cảm thấy mình sai rồi, cô cũng mệt mỏi rồi, hoàn toàn không còn hơi sức dùng kỹ năng diễn xuất để tiếp tục màn kịch độc ác lừa dối anh, hay đem sự thật tàn nhẫn chôn vùi dưới lớp tuyết lạnh thêm nữa…

Mỗi lần nghe anh gọi cô bằng cái tên Phương Ly với niềm hạnh phúc rạng ngời từ khóe môi đến ánh mắt như có cả thế giới trong tay là lòng cô lại đau lắm…

Nhưng mà…

Nói ra sự thật lúc này, trong khi Phương Ly vẫn chưa tỉnh lại, ngoài việc Giang Tuấn sẽ đau khổ, sẽ phẫn nộ, sẽ căm hận sâu sắc vì biết mình bị lừa gạt thì còn là anh sẽ rơi vào hoàn cảnh chịu sự mất mặt và chế giễu của tất cả mọi người vì một đám cưới thế kỉ mà không có cô dâu. Cộng thêm sức mạnh cũng như sự cắn xé điên cuồng của giới truyền thông, e rằng anh sẽ sụp đổ hoàn toàn, thậm chí nghĩ đến chuyện dại dột mất.

Vân Hà bất giác rùng mình, có lẽ từ khi bắt đầu, vở kịch này chính là số phận của cô.

Chỉ là…nếu như có một ngày mọi thứ phơi bày theo chiều hướng xấu nhất, xin hãy để cô một mình nhận lấy tất cả sự trừng phạt và báo ứng của vận mệnh.

Còn anh, mong rằng anh vẫn có cuộc sống tốt đẹp và bình an…

- Em xin lỗi... - Vân Hà cuối cùng cũng không ngăn nổi giọt nước trào ra, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.

- Có chuyện này anh muốn hỏi em mà mấy hôm nay lại quên mất. - Giang Tuấn lại nghĩ cô muốn xin lỗi chuyện lúc nãy, anh lúc này hoàn toàn không muốn nhắc đến nữa nên nói sang việc khác

- Ừ, anh nói đi.

- Chị hai của em về nước rồi đúng không? Anh muốn gặp cô ấy!

Vân Hà giật mình, hai mắt mở to

- Sao?