Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 17-2




- Chị Ly Ly ở trường có chuyện gì không vui à? - Ân Ân thấy vẻ mặt thất thiểu của Phương Ly nên hỏi

- Ừ, ở trường có nhiều người không thích chị, còn bắt nạt chị nữa. - Phương Ly chống cằm suy nghĩ nên làm gì tiếp theo

- Để em nói anh hai bảo vệ chị, anh hai rất đẹp trai. - Ân Ân cười tươi

“Ân Ân hai vế em nói chẳng liên quan gì với nhau cả”

Công nhận anh ta rất đẹp trai nhưng bảo vệ…thật là không dám mơ đến...Lâm tiểu nhân đó không muốn cô chết là cô đã mừng rồi.

Càng nhìn cái đống giấy tờ mà Tú Lan đưa lúc trưa càng rối mắt, nó biết cô mà cô không biết nó, phải làm thế nào bây giờ? Hay là đi hỏi tên đó thử xem biết đâu may mắn anh ta lại biết.

Mà làm xong lần này cô nhất quyết không nhận bất kì công việc nào không liên quan nào nữa.

Cốc…cốc…cốc

- Ông chủ ơi anh ngủ chưa, tôi có việc muốn nói với anh.

Phương Ly hỏi cho lấy lệ chứ cô biết bình thường anh đều thức rất khuya, với lại đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Cô từ từ mở cửa bước vào. Lúc này Lâm Hạo vẫn đang ngồi trên ghế hai tay đan lại với nhau như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Nhờ anh xem dùm tôi mấy cái này nhé.

Lâm Hạo định đuổi cô ra nhưng ánh mắt lại rơi trên mấy dòng chữ của trang đầu xấp giấy, anh đưa tay giật ngay lấy, lật lật rồi cất giọng rất đỗi ngạc nhiên

- Ở đâu cô có cái này?

- Anh biết nó sao, thế anh có biết phải sắp xếp thế nào không? - Cô khá phấn khởi

- Trả lời tôi trước, ở đâu cô có cái này? - Lâm Hạo lạnh giọng hỏi

- Là người của hội học sinh đưa cho tôi, bảo phải làm gấp mai họp gì đó. - Cô gãi gãi đầu - Mà tôi có biết gì đâu.

Lâm Hạo nhíu mày nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc, hồi lâu mới lên tiếng

- Ngồi đi!

- Anh cho tôi ngồi có nghĩa là anh chịu giúp tôi. - Phương Ly mừng rỡ ra mặt

- Ừ.

Thật không ngờ quý nhân của cô đến rồi, anh ta giỏi thật mấy cái này mà cũng biết. Phương Ly kéo ghế gần đó lại ngồi trước mặt Lâm Hạo.

Rồi anh thật sự là chỉ cô cách phân loại luôn kìa.

Sao tên này lại đổi tính như vậy. Đột nhiên cô lại thấy hôm nay anh rất đẹp trai. (t/g: người ta vốn có xấu trai đâu chị ^_^)

- Cô đắc tội thế nào với người trong hội học sinh mà họ lại giao cho cô mấy thứ này?

- Biết thế này tôi đã không nghe lời dụ dỗ vào đó rồi. - Phương Ly thấy hối hận

- Dụ dỗ? - Lâm Hạo nheo mắt

- Nếu tôi nói tôi bị người ta dụ dỗ vào đó anh có tin không? - Cô chớp chớp mắt tìm sự đồng cảm từ anh

- Ai? - Trông Lâm Hạo có vẻ rất hứng thú muốn biết

- Chị Lạc Anh, nhưng tóm lại cũng tại cũng xuất phát từ cái tên hội trưởng…à mà thôi. - Phương Ly lắc nhẹ đầu

- Nói tiếp đi, hội trưởng thế nào? - Lâm Hạo bỏ xấp giấy xuống bàn, không quan tâm đến nó nữa

- Mà anh có biết đi đâu để tìm được anh ta không? Hay là anh có quen anh ấy không?

- Không! - Lâm Hạo bật ra tức thì

Phương Ly đưa tay quấn một lọn tóc của mình, chau mày

- Tôi dự định tìm anh ta để nói chuyện nhưng những người trong hội học sinh mỗi lần nhắc tới hai từ hội trưởng đều hoảng sợ, mặt trắng bệt rồi vội vã chạy đi trốn, tôi đoán chắc là anh ta xấu tính quá, nếu không sao họ sợ như ma và ác quỷ hiện hình vậy.

Lâm Hạo nhìn cô chằm chằm khiến cô khó hiểu

- Sao anh nhìn tôi như vậy? Anh cho là tôi nói xạo à?

Anh chống khuỷu tay lên bàn, tán dương cô bằng chất giọng lạnh như băng

- Theo tôi biết thì ở An Hoa có rất nhiều người bức xúc hội trưởng, nhưng không ai dám nói ra sự thật cả, cô là người đầu tiên đấy, có phải nên khen cô rất can đảm không?

Như bị chọc trúng chỗ ngứa, Phương Ly tuôn một tràng

- Bây giờ mà anh ta đứng trước mặt thì tôi cũng nói thế thôi, người đâu vô trách nhiệm, hội trưởng mà lại trốn việc, không làm được thì đừng làm, uổng cho sự tin cậy của mọi người. Bọn họ mỗi lần họp là mỗi lần cãi nhau không có người đứng ra chỉ đạo rất nhức đầu, xxoo.

Phương Ly cứ thao thao bất tuyệt mà không nghĩ là đến khi giật mình nhìn lại, nãy giờ Lâm Hạo vẫn chăm chú nghe cô nói.

Thật ra là vì mấy hôm nay cô có quá nhiều bức xúc muốn trút bỏ nên lúc này vô tình xem anh là THÙNG RÁC.

- Hôm nay rất cảm ơn anh rất nhiều, tôi làm phiền anh quá. - Đây là câu nói nhỏ nhẹ nhất của cô từ khi gặp anh

- Để lại xấp giấy rồi về ngủ đi, mai gặp. - Giọng anh không lạnh lùng như mọi khi khiến cô càng bất ngờ hơn

- Vậy là anh chịu giúp tôi làm mấy thứ này? - Mắt cô sáng rực như bóng đèn

- Ừ.

- Vậy tôi về ngủ nhé, cảm ơn anh một lần nữa.

- Khoan đã, cô giỏi và dở nhất môn học nào? - Lâm Hạo gọi cô lại hỏi

Phương Ly không dám tin...giờ anh còn đang tìm hiểu về sở thích của cô cơ đấy.

Đây là quan tâm đúng không???

- Tôi giỏi nhất là toán…còn dở nhất là anh văn. Sao anh lại hỏi vậy?

- Tự dưng muốn biết vậy thôi, cô ra ngoài được rồi. - Lâm Hạo chỉ tay phía cửa

- Vậy chúc anh ngủ ngon. - Cô cúi đầu cười rạng rỡ

Cửa đóng lại mà Phương Ly còn đứng ngơ ngẩng một hồi.

Lâm tiểu nhân hôm nay sao thế, cả buổi không móc họng cô câu nào, giúp đỡ cô, còn bảo là mai gặp. Hay thức khuya quá thì tâm tính con người ta sẽ thay đổi, bị ma nhập, uống lộn thuốc???

Kệ tối nay cô được ngủ ngon đến sáng rồi, đúng là trời thương người ở hiền.

Lâm Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, nhìn vào xấp tài liệu môi kéo lên thành một nụ cười, nhàn nhạt mà lạnh lùng

"Tự dưng, trên đời này chẳng có gì là tự dưng cả", "Mai gặp"

…………………

Thành phố sau đêm dài trở mình thứ giấc, một ngày mới lại bắt đầu khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào căn biệt thự lộng lẫy xa hoa. Hương hoa cỏ thơm ngát trong vườn cũng men theo làn gió mà tràn vào cửa sổ của căn phòng màu hồng xinh xắn.

Phương Ly hôm nay không phải chuẩn bị đồ ăn sáng nên thức giấc hơi muộn, vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi ôm cặp đến trường.

Dọc đường cô vẫn rất vui vẻ, vu vơ ca hát cho đến khi

_ÀO

Cô hứng trọn một xô nước từ quán ăn bên đường, là do cô đi nhanh quá nên mới xui xẻo bị tạt trúng. Ông chủ xin lỗi một tiếng rồi quay vào trong bán hàng tiếp.

Bây giờ ướt không phải vấn đề mà là…chiếc áo vest xanh khoác ngoài cuối tuần không bắt buộc mặc nên cô vứt nó ở nhà rồi. Đồng phục này quá mỏng, lại màu trắng ôm sát cơ thể, giờ dính nước tức là đi tiếp cũng không được mà đi về cũng không xong.

Phương Ly đi thêm mấy bước rồi vội vã ngồi vật xuống lề đường lấy cặp che chắn phía trước, sao số cô lại xui thế này chứ???

- Có cần anh giúp không?

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng, Phương Ly quay đầu nhìn lại thấy một thanh niên cao ráo mặc đồng phục của trường cô đang hiên ngang tiến đến rồi chắn ngang trước mặt cô.

Một bóng đèn phát sáng lập tức hiện lên trong đầu

- Giang Tuấn anh có phải là con trai không??? - Phương Ly ngẩng mặt lên, rất nghiêm túc hỏi

Giang Tuấn thì nhìn cô ngẩn ngơ một lúc rồi bật cười.

Biến thái, không bình thường, bắt cóc, giờ lại là không phải con trai. Thế rốt cuộc giá trị của anh trong mắt cô bé này là bao nhiêu…là không có gì, đúng chứ?

- Anh có chỗ nào không giống con trai? - Giang Tuấn chỉ vào bản thân mình rồi lại cười phá lên - Thế em muốn anh cởi áo chứng minh thân phận à?

- Anh chỉ cần cởi áo khoác thôi, cho tôi mượn đi, tôi không thể đến trường trong tình trạng này được. - Phương Ly ảo não nói tiếp

Giang Tuấn lắc đầu cười. Đâu cần cô phải nói, bắt gặp một nữ sinh mặt đồng phục ướt nhẹp ngồi giữa đường kẻ qua người lại thế này thì dù là ai anh cũng sẽ giúp. Là con gái sinh ra đã chịu đủ thiệt thòi rồi.

Nhưng cô bé này thì có hơi đặc biệt một chút.

- Được anh cho em mượn. - Giang Tuấn đưa tay kéo khóa áo khoác

Phương Ly như người mắt cạn vớ được phao, hai mắt sáng rực lên.

- Nhưng anh có điều kiện.

Đang sung sướng cô bị anh kéo rơi thẳng xuống vực.

- Điều kiện gì? - Phương Ly ảm đạm hỏi

- Chúng ta giảng hòa, chuyện trước kia anh đùa em cho qua hết, sau này không được tránh anh. - Giang Tuấn đắc ý nói, cơ hội anh chờ rốt cuộc cũng đến

- Cũng được, nhưng sau này anh sẽ không dựng chuyện gạt tôi nữa chứ? - Cô nhướng mày hỏi

- Ừ, sẽ không thế nữa. - Giang Tuấn vừa nói vừa đưa áo khoác đưa đến trước mặt cô

- Vậy anh quay mặt qua phía kia che cho tôi đi, khi nào tôi bảo quay lại anh mới được quay lại, anh mà nhìn trộm thì chết với tôi. - Phương Ly giơ nắm đấm hăm dọa

Giang Tuấn không tin vào tai mình, thản thốt

- Này, em cho anh là hạng người nào?

Phương Ly bực quá gắt lên

- Lẹ đi, tôi lạnh lắm rồi, anh phiền thế. Hax…hax xì…

Giang Tuấn thở mạnh một cái rồi cười nửa miệng quay người đi.

/Phương Ly, em cứ chờ đấy đi, những chuyện này anh đều sẽ ghi nhớ hết. Có một ngày anh nhất định sẽ bắt em trả lại, cả vốn lẫn lời./

- Xong rồi, anh quay lại được rồi. - Một lúc sau cô lên tiếng

- Em có muốn đi chung xe với anh không? - Giang Tuấn chỉ tay vào chiếc Lexus đang đậu bên đường bên kia, lời nói rõ ràng rất có thành ý

- Không cần, tôi đi bộ quay về nhà thay quần áo, áo khoác sẽ trả anh sau, cảm ơn, tạm biệt.

Phương Ly nói một lèo rồi chạy đi bỏ mặt một người đứng ngắm nhìn dáng vẻ của cô cho đến khi mất hút, môi anh nhấc lên một đường mạnh mẽ kèm theo cái lắc đầu

"Chẳng giống con gái chút nào".