Cửa phòng ngủ chính ở tầng hai không đóng, dì Lâm đứng ở cửa, nhìn Lương Thần từ nhỏ đã sống sung sướng trong nhung lụa đang quỳ bên giường, nắm tay Cảnh Hảo Hảo cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi thoa thuốc cho cô. Rõ ràng cô đã ngủ say, không cảm giác được gì nhưng anh vẫn rất dịu dàng, như sợ rằng nếu mình không cẩn thận, sẽ khiến cô đau đến tỉnh lại.
Ánh mắt dì Lâm thoáng kinh ngạc, đứng sững người trước cửa. Bà không biết rốt cuộc cậu Thần có hiểu trái tim mình lúc này không nhưng một bà già đã theo cậu nhiều năm như bà vừa liếc mắt đã có thể nhận ra, cậu Thần thật sự động lòng với cô Cảnh rồi. Hơn nữa, còn là một tấm chân tình sâu đậm. Nếu không, cậu đã không đưa cô Cảnh về tòa biệt thự này, cũng không tới thăm cô ấy hàng đêm khi cô ấy hôn mê vì tai nạn giao thông, càng không tức giận khi thấy cô ấy bị phơi nắng ở "Lưu Kim Tuế Nguyệt" và không thận trọng, chú tâm thoa thuốc cho cô ấy như bây giờ... Dì Lâm đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, cuối cùng không quấy rầy hai người trong phòng ngủ mà chỉ lặng lẽ lùi hai bước, xoay người rời đi. *** Lương Thần thoa thuốc cho Cảnh Hảo Hảo xong, sợ cô vô ý làm dính thuốc lên chăn đệm sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu thuốc nên anh kiên nhẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ bên giường, nắm lấy cổ tay cô đợi khoảng hơn hai mươi phút cho thuốc khô hẳn. Thấy thuốc đã khô kha khá, anh mới đứng dậy đắp kín chăn cho cô, lẳng lặng cầm hộp y tế đi ra. Lương Thần xách hộp y tế đi một mạch tới thư phòng cuối hành lang tầng hai, mở cửa, tùy tiện ném nó lên bàn rồi nhanh chóng móc điện thoại ra gọi video: "Điều tra cho tôi, số tiền mà chiều nay Thẩm Lương Niên trả cho ngân hàng đến từ đâu?" Lương Thần không tắt máy, chỉ cầm điện thoại kiên nhẫn chờ đợi trước cửa sổ sát đất trong phòng sách. Lát sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến kết quả anh yêu cầu: "Tổng Giám đốc Lương, số tiền Tổng Giám đốc Thẩm trả cho ngân hàng là tiền mặt anh ta rút trực tiếp từ thẻ, nhưng theo ghi nhận số dư tài khoản của anh ta thì số đó tới từ chi phiếu của một người tên Kiều Ôn Noãn. Dạo trước, Kiều Ôn Noãn lần lượt bán mấy bất động sản đứng tên mình, tôi nghĩ có lẽ số tiền của Tổng Giám đốc Thẩm là từ đó mà ra." Sắc mặt Lương Thần không mảy may thay đổi, chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, nói "không còn chuyện gì nữa" rồi cúp máy. Lương Thần vẫn đứng trước cửa sổ với tư thế hệt như ban nãy. Xuyên qua lớp kính, anh có thể vừa khéo nhìn hồ bơi gợn sóng lăn tăn dưới lầu. Không ngờ Kiều Ôn Noãn lại giúp Thẩm Lương Niên. Anh nghĩ, nếu Thẩm Lương Niên đã lấy số tiền kia, e rằng cả đời này anh ta phải dây dưa không rõ với Kiều Ôn Noãn rồi. Tận đáy lòng, anh rất hi vọng Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo ngày càng xa cách, nhưng chẳng biết vì sao, giờ đây anh bỗng cảm thấy cực kỳ không đáng thay cho cô gái yêu kiều lại kiên cường, cố chấp kia!