Em Là Bảo Bối Của Tôi

Chương 5




Thoáng cái đã trôi qua một tuần. Vì cô bận ôn thi nên Viễn không thường xuyên gặp cô, tối đến cũng không thể nhắn tin làm phiền cô.

Trong lòng đã nhớ người ta đến phát điên. Anh thừa nhận từ cái sau cái ngày cô làm đổ thức ăn lên người anh, cho Tuấn Khải điều tra về cô một chút thì đã có cảm tình với cô rồi.

Làm ôsin chỉ là cái cớ để thường xuyên được gặp cô thôi.

Thế nhưng qua tuần này, thời hạn ôsin chỉ còn đúng một tuần, vậy thì Diệu Linh sẽ không còn đếm xỉa gì đến anh nữa.

Không được…

Chiến dịch cưa đổ tiểu bảo bối chính thức bắt đầu…

Phải đánh nhanh thắng nhanh…

____

Tối…

Diệu Linh xem lại những kiến thức mà mình đã ôn, chuẩn bị tốt để mai ra chiến trường …à nhầm chuẩn bị tốt để mai thi.

Kì thi này rất quan trọng, cả bạn học đến các thầy cô ở lớp,ngay cả bố mẹ cũng đều kì vọng đặt niềm tin vào cô. Sau khi sửa soạn xong, Linh leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Cô mở điện thoại ra, có phải đến chục tin nhắn của bạn học chúc cô thi tốt.

Wow ngay cả Hoàng tiền bối cũng nhắn tin à, nhưng mà anh ấy tiết kiệm lời vậy sao, chả bù cho Tiểu Ước chút nào.

Diệu Linh đọc hết tất cả tin nhắn, mỉm cười vui vẻ.

Nhưng mà có hơi thiếu thiếu, chỉ là đọc hết tin nhắn rồi vẫn không thấy ai kia nhắn tin.

Diệu Linh có hơi hụt hẫng, chả hiểu sao cô có chút chờ đợi lời chúc của người nào đó.

Quên đi, cái chính là phải ngủ sớm đã để mai còn có tinh thần thoải mái để làm bài thật tốt a~.

______

Sáng hôm sau, Diệu Linh chuẩn bị đến trường thi. Cô mở điện thoại ra mới phát hiện tin nhắn:

“Linh nhi, bình tĩnh tự tin làm bài thật tốt, chúc em thi tốt ^_^”

Diệu Linh đọc xong cười rõ tươi, cái gì mà Linh nhi?

Mã Tư Viễn hôm nay bị sao vậy chứ?

Không suy nghĩ gì thêm, Diệu Linh tung tăng khoác cặp ra ngoài.

Ây da Linh nhi, người ta cũng đâu có quên mất ngươi!

_____

Mã Tư Viễn ở trong phòng của Hội học sinh cũng đứng ngồi không yên, đi đi lại lại làm Tuấn Khải ngồi đó cũng phải hoa cả mắt.

“Mã Tư Viễn, lo cho người ta như vậy sao không đến đó trực tiếp hỏi thăm người ta”

Nghe Khải nói cũng đúng, Viễn không suy nghĩ gì thêm, cầm lấy áo khoác phi ra ngoài với tốc độ ánh sáng.

Trước khi đi còn nghe Tuấn Khải phán một câu.

“Chỉ là đi thi chứ có phải đi đánh trận đâu mà cứ xoắn hết cả lên!"

Hoàng thiếu, cậu phán như thánh rồi.

_____

Diệu Linh ra khỏi phòng thi cũng không mấy vui vẻ. Lần này cô làm bài không được như mong đợi.

Mải suy nghĩ, cô không để ý đến Tư Viễn đang đợi mình ở cổng trường.

Đến khi anh giữ lấy tay cô thì cô mới ngẩng mặt lên.

Nhìn người trước mặt không vui Mã Tư Viễn có chút đau lòng.

“Không sao. Còn nhiều kì thi khác mà đúng không?”

Diệu Linh mắt rưng rưng gật đầu.

“Nhưng mà tôi đã làm cho mọi người thất vọng”

“Không ai thất vọng cả, chẳng phải cô đã cố hết sức mình rồi sao. Chúng ta đi về thôi!”

Tư Viễn nắm tay kéo cô đi.

Diệu Linh đột nhiên bị anh nắm tay kéo đi có phần ngạc nhiên nhưng cô cũng không phản kháng cứ thế để cho anh nắm tay mình kéo đi.

_____

Về đến nhà D.Linh đi thẳng lên phòng. Thôi thì ngủ một giấc mai sẽ không còn buồn nữa.

_____

Tối đến như mọi ngày cô lại nhận được tin nhắn từ Viễn.

“Đang làm gì?”

“À, tôi chỉ ngồi không thôi. Anh đang làm gì hội trưởng Mã?”

“Cũng cũng không có việc gì làm. Cô vẫn còn buồn sao?”

“Không”

“Cô nói thật chứ?”

“Thật mà. Hội trưởng Mã, anh không tin tôi sao?”

“Rồi rồi. Mà cô cứ gọi tôi là hội trưởng Mã như vậy sao.”

“Không thì tôi phải gọi anh là gì a :-/”

“Gọi Viễn ca là được”

Diệu Linh thật hết nói nổi người này. Cái gì cũng phải theo ý anh ta.

“Được được, từ giờ sẽ gọi anh là Viễn ca được chưa! ”

Viễn mỉm cười, vứt điện thoại sang một bên. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệu Linh đợi mãi không thấy anh ta trả lời đâm ra có chút bực mình.

Viễn bát đản, không ghét anh không được.

.....

Sáng hôm sau, Diệu Linh tạm biệt mẹ, sách cặp ra ngoài.

Ra đến cửa cô trố mắt ngạc nhiên.

Mã Tư Viễn O_O anh ta làm gì ở đây?