Em Là Bà Xã Của Tôi

Chương 9




Khi Ngả Duật Lan tỉnh lại lần thứ hai, Tôn Quân Tiêu đã được dưỡng phụ dùng máy bay của gia đình đưa ra nước ngoài. Cậu không khóc, không ầm ĩ, chỉ bắt đầu có một thói quen, luôn luôn nhìn bầu trời xa xa.. dường như có thể nhìn thấy Quân Tiêu.

Tôn gia từng bước di cư qua Mỹ, mà Ngả gia vì đó cũng trở thành lão đại hắc đạo. Ngả Duật Dật thấy tình hình ổn định, tự mình đi du học ở Đức. Ngã Duật Lan đã tốt nghiệp, giúp đỡ cha xử lý mọi việc.

Có một ngày, Lý Siêu mang một phong thơ và một cái hộp nhỏ bọc nhung, đi tới Ngả gia, nói rõ muốn tìm Duật Lan

“Đây là Quân Tiêu muốn tôi đưa cho cậu” Lý Siêu đưa đồ vật này cho cậu ” Tôi còn phải lên máy bay, xin phép đi trước”

Ngả Duật Lan ngơ ngác mà xé phong thư. Trong giấy là chữ viết quen thuộc, kiểu chữ bừng bừng khí thế, nhịp tim cậu đã ngừng một giây. Từng câu từng chữ như vạn tiễn xuyên tim, đau đến nghẹt thở..

[ Tiểu Lan, em khỏe chứ? Lúc em đọc được lá thư này, chúng ta đã ngăn cách ở hai bờ thế giới? Thực ra, lúc tôi nhận được thiệp mời, tôi hận không thể vọt tới nhà em, trực tiếp cưới người đi, cho dù có đắc tội với Triệu gia, tình cảm của hai nhà Ngả-Tôn tôi cũng mặc kệ. Thế nhưng tôi biết, nếu như tôi làm vậy chắc chắc em sẽ hận tôi. Do dự thật lâu, tôi quyết định, tôn trọng chọn lựa của em..

Có lẽ, tôi đã quá ngang ngược, chỉ ích kỷ riêng mình, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của em. Từ khi chúng ta quen biết nhau cho đến bây giờ đều là do tôi ép em chấp nhận cuộc tình này, bây giờ nghĩ lại, chỉ có tôi là bằng lòng mà thôi.. Xin lỗi..

Xin em hãy tin tôi một lần, tôi thành thật chúc mừng lễ đính hôn của em. Tuy rằng, nhìn thấy em kết hôn cùng người khác, với tôi đó là sống không bằng chết, thế nhưng tôi mong muốn em hạnh phúc, so với bất cứ ai phải thật hạnh phúc!.

Lại nói tiếp, có lẽ em cho rằng tôi ngốc, nhưng mà lúc em đồng ý sống chung với tôi, tôi đã chuẩn bị một món quà, muốn tạo cho em một bất ngờ, thế nhưng dường như không thể thực hiện được..]

Ngả Duật Lan rưng rưng mở hộp bọc nhung tơ, nước mắt không kiềm được, đã tràn mi.

Đó là một chiếc nhẫn bạch kim lóng lánh, đính hạt kim cương nhỏ, chỉ là một thiết kế đơn giản, bình thường, kiểu nhẫn nam. Bên trong còn khắc chữ X & L

[… Tôi quyết định ra nước ngoài, trở lại bên cạnh cha và ba ba. Bởi vì nếu cứ tiếp tục ở chổ này, đối với tôi đều là giày vò đau đớn. Thế nhưng cả thế giới này, tôi chỉ tặng nhẫn cho mình em, cho dù em có quyết định ném đi. Tôi cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy, vốn dĩ là một đôi, tôi sẽ cất kỹ – Đây là tình yêu duy nhất của đời tôi, tôi sẽ không yêu thương bất kỳ ai nữa..]

Sau cùng, Tiểu Lan em nhất định phải hạnh phúc, bằng không tôi sẽ quay lại cướp em đi, dù đó chỉ là suy nghĩ trong đầu mà thôi.

Xin lỗi, tôi yêu em.]

Cầm lá thư, cẩn thận từng li bỏ vào hộp, khóa lại. Từ nhỏ đến lớn, Ngả Duật Lan luôn luôn bỏ tất cả những vật mình yêu quý vào một hộp gỗ cổ xưa, có thể nói đó là bảo vật…

Cầm lấy nhẫn tinh xảo, Ngả Duật Lan nắm trong bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm áp nó lên. Cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út bên trái, Ngả Duật Lan nhẹ giọng nói.. ” Trừ anh ra… tôi sẽ không yêu bất kỳ ai nữa.”

Ba năm sau

Mới vừa kết thúc vụ án, Ngả Duật Lan tạm biệt đồng nghiệp, lái xe đi tới công viên. Cậu thích nhất là ở nơi nào đó thả lỏng mình, hưởng thụ giây phút bình yên.

Do ánh mặt trời chiếu xuống, cột nước từ giữa hồ tung lên, từng dòng nước phun ra lóng lánh, xung quanh thỉnh thoảng có những đôi bồ câu bay qua, bên cạnh còn có hoa cỏ, một bức tranh sắc màu thật hài hòa.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có những chiếc máy bay bay qua, tiếng động cơ gầm gừ khiến Ngả Duật Lan phải ngẩng đầu nhìn lên.

Người kia ở nước Mỹ có khỏe không? Cha mẹ nói, Quân Tiêu đã tỉnh, phu phu Tôn gia còn thay anh ấy tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối, ngay tức khắc sẽ kết hôn..

Vô tình ngón tay lại đưa tới sờ vào chiếc nhẫn, trong lòng Ngả Duật Lan là một nỗi cay đắng. Có lẽ là báo ứng, lúc Quân Tiêu yêu thương cậu, cậu lại không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Có một số việc, có một số người, không phải chỉ có thể xin lỗi là có thể quay lại, ngày đó đã để vuột mất cơ hội, đó là mãi mãi..

Nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn, Ngả Duật Lan lẩm bẩm nói ” Tôi sẽ chờ anh, chờ anh cả đời”

Nói đến hôm nay, Ngả đại thiếu gia, rất nhiều người cũng nhìn với ánh mắt khác xưa. Vốn nghĩ rằng Ngả gia chỉ có cậu hai Ngả Duật Dật mới là trụ cột, không ngờ cậu em xuất ngoại du học, lúc này anh trai Ngả Duật Lan trở thành đại chủ nhân Ngả gia, mà còn quản lý rất tốt. Nhưng Ngả gia cũng rất lo lắng, mọi người khuyên Ngả Duật Lan mau thành gia lập thất, quên đi quá khứ đau lòng, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Không biết vì sao Ngả đại thiếu gia kiên quyết không đồng ý. Vì vậy những mai mối đều không giải quyết được chuyện gì.

Đứng bên cạnh suối phun, tiếng nước rào rào khiến Ngả Duật Lan nhớ đến ký ức còn nhỏ. Quân Tiêu nho nhỏ lôi kéo cậu tới công viên chơi trò chơi cầu nguyện, vô cùng nghiêm túc bỏ xuống một đồng tiền xu, hai tay chắp trước, thành kính cầu nguyện ” Xin hãy ban Tiểu Lan làm cô dâu của con”

Từ đó đến nay chưa thử lần nào, Ngả Duật Lan như bị xui khiến, lấy ra một đồng tiền xu. Cậu đi đến chổ bà bán thức ăn cho bồ câu, mua hai túi. Rồi cầm tiền xu, hai tay chắp trước ngực, Ngả Duật Lan cầu nguyện.

[ Xin mang Quân Tiêu về bên con, người con yêu nhất là Quân Tiêu..]

Xé mở túi thức ăn, ném thức ăn trong tay, một đàn bồ câu nhanh chóng bay lại nhặt thức ăn. Đôi cánh vung lên, bay xuống những lông trắng muốt như tuyết. Phong cảnh như tranh vẽ.

Nhìn bồ câu tranh nhau ăn, Ngả Duật Lan nghĩ thầm, nếu chúng nó có thể bay qua biển rộng, truyền đến người mà mình nhung nhớ, thì thật tốt biết bao.

Vừa muốn cất bước rời khỏi, bỗng nhiên, phía sau vang lên, giọng nói yếu ớt

“Bà xã”

Ngã Duật Lan chấn động, đứng sững.

“Bà xã”

Lần thứ hai, thanh âm càng rõ ràng. Ngả Duật Lan cầu khấn giá như điều này không phải là mơ, vội vàng xoay người

Thời gian lúc này, dường như ngưng lại.

Ba năm qua, ngày đêm đều hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng này, mà lúc này, người này thực sự xuất hiện ở trước mắt.

Ngả Duật Lan nhắm mắt rồi mở mắt, không nói nên lời. Những giọt nước mắt chảy xuống, biểu lộ cảm xúc của cậu lúc này.

“Bà xã, tôi đã trở về” Tôn Quân Tiêu mỉm cười, dang rộng đôi tay

Ngả Duật Lan không do dự, nhào thẳng vào, tay móc vào gáy Quân Tiêu. Vài giây sau, rốt cục cậu cũng được lần nữa trong vòng tay ấm ấp quen thuộc.

“Quân Tiêu, Quân Tiêu, Quân Tiêu..” Không ngừng liên tục kêu tên người đó, thật lâu Ngả Duật Lan vẫn không chịu buông tay, rất sợ đây là mơ.

“Tiểu Lan, em siết tôi chết mất” Tôn Quân Tiêu xuýt chút nữa mắt trợn trắng, nhưng mà bà xã nhiệt tình như vậy, anh rất là vui vẻ, ha ha không uổng công anh ta từ nghìn dặm xa xôi quay về tìm vợ.

Ngả Duật Lan vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói “anh không phải đã kết hôn rồi sao?”

Giọng điệu đầy hờn dỗi, Tôn Quân Tiêu nghe thấy càng vui mừng ” Tôi đã sớm kết hôn rồi, kết hôn nữa là vi phạm chế độ hôn nhân nha huống hồ bà xã nhà tôi như hoa như ngọc, lại si tình với tôi, làm sao tôi bỏ được em?”

“Ai là bà xã của anh”

“Ôi chao? Tiểu Lan đã mang nhẫn của tôi thì không thể nuốt lời nha, em là bà xã của tôi a!” Tôn Quân Tiêu nâng lên gương mặt cậu, không ngờ lại thấy khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng “Chà chà, bà xã của tôi lúc nào cũng đẹp, những người khác ai cũng thua xa”

“Đẹp cái đầu anh!” Ngả Duật Lan kéo lỗ tai anh, đau đến mức Tôn Quân Tiêu kêu ai nha loạn cả lên. Nhưng một câu nói kế tiếp, khiến Tôn Quân Tiêu có đau cũng chẳng có hề gì..

“Hoan nghênh trở về, ông xã”

Hai người nắm tay nhau, hai chiếc nhẫn giống nhau, kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nắm chặt tay nhau, cùng nhau đi đến cuối đời. Giá cả đời này chỉ có thể nắm tay nhau mãi, hạnh phúc trọn đời.

” Được rồi, anh chạy về đây như vậy, vậy Tôn thúc thúc và Dư thúc thúc thì sao?”

” Tôi mặc kệ! Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, Tiểu Lan của tôi vẫn đang chờ tôi, em nói tôi có thể ở bên kia để cho em chờ hoài sao!”

” Hừ! ai là người nhà của anh chứ!”

” Hả?.. mặc kệ em nói gì, tôi đều tin là em yêu tôi ”

The End.