Em Là Bà Xã Của Anh

Chương 66




* Trong phòng bệnh lúc này Huỳnh Bạch Nam đang ngồi ở đầu giường 2 tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh Linh vẻ ân hận lắm! Anh cúi đầu đưa tay sờ nhẹ lên mái tóc mềm của cô cất giọng nhỏ:

- Anh xin lỗi! Xin lỗi vì không bảo vệ được em, luôn để em thiệt thòi. Anh xin lỗi em nhiều lắm.

Anh nhìn Linh Linh với ánh mắt nặng trĩu tưởng chừng như nước mắt sắp rơi rồi nhưng vẫn cố kìm nén không cho chảy xuống. Da Thuỵ và Khải Trạch đứng ngoài cửa đã trông thấy tất cả cũng bước vào hỏi han:

- Cô ấy vẫn chưa tỉnh sao? \~ Khải Trạch nhanh miệng hỏi

- Ừm... \~ Huỳnh Bạch Nam cúi đầu buồn bã trả lời

- Chắc cô ấy sẽ tỉnh sớm thôi! Anh đừng lo lắng quá! \~ Thuỵ bước lên vỗ nhẹ vai Huỳnh Bạch Nam an ủi

Anh cầm tay cô đặt lên má mình mà nâng niu, dụi dụi tay cô rồi lại thở dài xong cắn chặt răng gằn giọng xuống nói:

- Tôi sẽ không bỏ qua vụ này đâu! Nhất định phải bắt kẻ hại cô ấy trả giá.

Thấy vậy 2 người kia nhìn anh đồng thanh:

- Vụ này anh hãy để bọn em điều tra! Anh cứ lo chăm sóc cho đại tẩu trước đi.

Huỳnh Bạch Nam nhìn 2 người họ khẽ cười nhạt lắc đầu

- Chuyện này anh muốn tự mình giải quyết. Anh nhờ 2 đứa hãy ở đây chăm sóc cho cô bé này tới khi anh trở lại! Được chứ?

- Chuyện này... \~ Khải Trạch nhìn anh lúng túng trả lời

- Được! Bọn em sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho cô ấy! Anh cứ yên tâm!

Da Thuỵ khẽ gật đầu nhận lời vì anh biết Huỳnh Bạch Nam đã muốn làm cái gì thì không ai có thể cản đc. Nói rồi Huỳnh Bạch Nam đứng dậy vỗ nhè nhẹ lên vai hai người rồi từ từ bước ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra tới cửa đã thấy Dương Minh Trạch đứng đợi sẵn, anh vẫy vẫy tay ý muốn gọi Huỳnh Bạch Nam lại:

- Nam... có chuyện này tôi muốn nói với cậu.

- Nói đi \~ Anh lạnh lùng đáp lại

- Tôn Hạ Linh thật ra cô ấy bị hạ độc. Nhưng mà loại độc này chỉ có tác dụng khi người đó là nữ giới, đặc biệt nó bộc phát mạnh hơn đối với phụ nữ mang thai và cô ấy sau quan hệ cũng bị ảnh hưởng không kém. Ý tôi là...

Chưa nói hết câu Huỳnh Bạch Nam đã lừ mắt ngắt lời:

- Ý cậu là có người cố ý nhắm vào cô ấy sao?

- Tôi nghĩ là vậy! Vì nếu thực sự nhắm vào cậu thì đã không dùng trò này! Cậu nghĩ xem cô ấy có gây thù chuốc oán với ai hay như nào không?



Huỳnh Bạch Nam đứng lặng 1 hồi lâu, tay anh lúc này đã siết chặt lại, mặt tối sầm mãi hồi sau mới lên tiếng:

- Tôi nghĩ tôi biết kẻ đó là ai rồi! Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó đâu!

Dương Minh Trạch nhìn thái độ của Huỳnh Bạch Nam cùng với suy nghĩ của mình cũng đã lờ mờ đoán được hung thủ đứng sau vụ này.

- Tôi mong là cậu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn!

Dương Minh Trạch nói rồi vỗ vỗ lên vai Huỳnh Bạch Nam xong bỏ đi trước. Xong ngay sau đó Huỳnh Bạch Nam cũng nhanh đi ra khỏi bệnh viện xuống gara phóng xe thẳng đi. Một tay anh lái xe, tay còn lại nắm chặt để lên đùi rồi đấm mạnh mấy phát như thể tự trách. Anh lái xe thẳng tới 1 nơi, theo suy đoán của mình thì anh chắc chắn người đứng sau vụ này không ai khác chính là người đó.

Chiếc xe dừng ngay trước cửa 1 dinh thự to lớn vẻ nguy nga, tráng lệ lắm! Dinh thự ấy không gì xa lạ mà đó chính là nhà của Huỳnh Bạch Nam. Đúng, nó chính là cái nơi mà anh muốn rời xa nhất, chính anh là người nói rằng sẽ không bao giờ quay lại nơi lạnh lẽo này nhưng hôm nay lại đột ngột trở về. Phải chăng trong đó thực sự có manh mối gì quan trọng khiến anh phải trở lại nơi này thêm lần nữa?

***

Huỳnh Bạch Nam cởi thắt an toàn rồi uy nghiêm bước xuống xe, đến cửa dám nhìn thẳng vào camera với vẻ đầy tức giận. Bên trong dinh thự mẹ của Huỳnh Bạch Nam - Lý Tuyết Lệ là bà chủ dinh thự này đang mặc lên mình chiếc sườn xám sang chảnh, quý phái ngồi ung dung cầm tách trà trên tay mà nhâm nhi. Đám vệ sĩ thấy Huỳnh Bạch Nam mở cửa đi vào thì chạy tới cúi đầu hành lễ xong báo cáo:

- Phu nhân! Cậu chủ trở về rồi!

Vị phu nhân kia liếc nhìn quanh 1 cái rồi khẽ cười, nụ cười ẩn ý khó đoán không biết bà ta đang toan tính gì trong lòng. Bà ta hất nhẹ cằm, nhếch khoé miệng với đám vệ sĩ nói:

- Ta biết trước sau gì nó cũng về tìm ta. Được rồi, mau đốt thứ đó lên đi!

Đám vệ sĩ kia nghe xong liền tuân lệnh làm theo, chỉ thấy chúng đốt 1 thứ gì đó mà không rõ rồi cúi đầu lui ra ngoài. Chúng vừa đi ra liền gặp ngay Huỳnh Bạch Nam đang đi vào, chúng cũng cúi đầu cung kính mời chào:

- Thiếu gia! Phu nhân đang đợi cậu ở bên trong. Kính mời!

Huỳnh Bạch Nam không thèm nhìn đám vệ sĩ mà bước thẳng chân vào trong. Vừa vào đã thấy mẹ mình còn bình tĩnh vui vẻ thưởng trà, anh hùng hổ đi vào tức giận nói luôn:

- Nói đi! Rốt cuộc tại sao bà lại làm như thế?

- Con đang nói gì vậy? \~ Bà ta ngẩng đầu nhìn tỏ ý không hiểu

- Đừng giả vờ nữa! Tôi biết bà chính là người hãm hại cô ấy. Tại sao?

Huỳnh Bạch Nam thực sự không thể kiềm chế cơn giận trong người nữa, bây giờ anh muốn giải quyết cho rõ ràng vụ này. Lý Tuyết Lệ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống vẫn cười và nói:

- Con về rồi thì bình tĩnh ngồi xuống đây uống tách trà rồi mẹ con chúng ta cùng nói chuyện.

Giờ là lúc nào rồi mà còn uống trà? Huỳnh Bạch Nam đúng là muốn tức phát điên nhưng anh vẫn cố kiềm lòng lại lườm bà ta 1 cái cháy mắt, giọng gằn xuống hẳn mấy tone

- Đừng vòng vo nữa! Hãy trả lời đi! Bà đã vi phạm hợp đồng giữa chúng ta...

- Hợp đồng gì cơ? \~ Lý Tuyết Lệ nghe mà cười rồi ghé 1 tai qua như thể chưa nghe rõ mà khiêu khích Huỳnh Bạch Nam

- Từ lúc nào mà con lại trở lên ngây thơ như vậy, con zai của ta...



Huỳnh Bạch Nam nghe được câu này cũng đã hiểu được ý đồ của mẹ mình. Vốn dĩ ngay từ đầu không có cái hợp đồng nào hết, tất cả đều dựng lên để lừa anh. Nhưng bây giờ anh không còn nhỏ và yếu đuối như trước nữa. Anh đã có đủ bản lĩnh để chống lại bà ta và bảo vệ người con gái anh yêu rồi. Đứng nghĩ xong anh chỉ thẳng tay vào mặt Lý Tuyết Lệ nói:

- Nếu bà đã như vậy thì tôi không có lý do gì để kết hôn với Dương Mỹ Lâm nữa. Mau huỷ cái hôn ước nhảm nhí đó đi. Và tôi cảnh cáo bà, đừng bao giờ động vào người con gái tôi yêu. Bằng không đừng trách thằng này!

-Hửm? Huỷ hôn? Cảnh cáo ta?

Bà ta nhướn đôi lông mày lá liễu, ánh mắt sắc sảo nhìn Huỳnh Bạch Nam, miệng vẫn nhoẻn cười coi nham hiểm lắm

- Cái con bé nhà quê đó có gì mà con cuốn nó vậy? Còn vì nó mà cãi cả người sinh ra con sao?

- Cô ấy như nào cũng không liên quan tới chuyện này. Có gì thì bà hãy nhắm vào tôi, đừng động vào cô ấy!

- Thôi được rồi, con muốn huỷ hôn đúng chứ?

Bà ta vẫn thản nhiên dựa ghế nhìn Huỳnh Bạch Nam mà hỏi, anh chỉ nắm chặt tay đứng như chôn chân tại đó. Bà ta hỏi vậy là sao? Bà ta thực sự sẽ đồng ý cho anh huỷ hôn sao? Để Huỳnh Bạch Nam đứng ngẫm lúc không thấy nói gì, Lý Tuyết Lệ vẫy tay nhẹ cái rồi 1 đám vệ sĩ cao to, cơ bắp cuồn cuộn bước vào vây quanh Huỳnh Bạch Nam. Anh ngơ người mấy giây nhìn đám người đó rồi lại nhìn mẹ mình đang tự hỏi không biết bà ta tính dở trò gì. Chỉ thấy bà ta nháy mắt cái rồi nói:

- Con muốn huỷ hôn thì hãy đánh bại hết đám người này! Nếu con làm được ta sẽ chủ động liên lạc với Dương gia để huỷ bỏ hôn sự này!

Huỳnh Bạch Nam nghe xong liền cười khẩy, tưởng gì chứ anh đánh nhau bao năm nay sợ gì lũ tép diu này. Anh đã sẵn sàng vào tư thế, thấy vậy Lý Tuyết Lệ cũng hiểu thằng con ngang bướng này của mình nhất định muốn dứt cái liên gia mà bà đã sắp đặt. Bà ta liếc đám người kia rồi hất mắt về phía Huỳnh Bạch Nam ra hiệu rằng "Mau đánh đi". Đám người kia hiểu được ánh mắt ấy liền nhao lên tấn công Huỳnh Bạch Nam. Cả đám đấy thằng nào cũng to con khoẻ mạnh nhưng cũng lần lượt bị Huỳnh Bạch Nam vật nằm ra đất chỉ còn mấy tên thủ được. Tuy nhiên khi anh đang sung sức thì bỗng khựng người lại, trong người có gì đó không tỉnh táo, ánh mắt dần trở lên mờ ảo không thấy rõ nữa...

Chớp được thời cơ mấy tên còn lại liền lao lên, có tên đã sút thẳng vào bụng anh làm anh gục khuỵ 2 gối xuống. Huỳnh Bạch Nam vẫn cố chống 2 tay dưới đất, đang không hiểu sao tự nhiên lại như vậy! Vì mắt anh đã mờ dần nên không nhìn rõ đối phương nữa nên bị ăn đòn liên tục, cố né nhưng cơ thể không nhịp nhàng nữa mà trở lên nặng nề kinh khủng. Cuối cùng anh nằm gục úp người dưới đất, tay vẫn nắm chặt chưa chịu thua. Cố mở mắt ra để nhìn thì đập thẳng vào mắt anh là 1 lư hương đang toả khói, lúc này anh mới ý thức được mình đã bị dính hương gây mê rồi. Thì ra từ đầu đến cuối không ngờ anh lại là con mồi bị 1 đám chó săn mai phục. Giờ hiểu mọi chuyện rồi nhưng cũng rơi vào hôn mê nằm bất động. Trong ý thức anh vẫn cố gắng gượng dậy vì nghĩ sẽ trở về còn chăm sóc Linh Linh, thấy cô ấy vui vẻ là anh cũng thấy hạnh phúc rồi. Nhưng nào ngờ 1 chút nóng nảy, bốc đồng mà...

Thấy Huỳnh Bạch Nam nằm trên đất tuy không động đậy nhưng đôi mắt vẫn lim dim mơ hồ, Lý Tuyết Lệ mới lại gần ngồi xuống xoa nhẹ đầu anh nói:

- Ta cũng không lỡ nhìn con như vậy! Tất cả cũng là con tự chuốc lấy! Nếu con bé đó không xuất hiện thì con vẫn sẽ là đứa con trai ngoan của ta rồi!

- Bà...hèn hạ...khụ khụ...

- Nếu con chịu uống tách trà khi nãy ta mơuf thìcon sẽ không ra nông nỗi này rồi!

Huỳnh Bạch Nam vẫn trừng to mắt nhìn Lý Tuyết Lệ cố nói được mấy chữ rồi ho xù sụ... Người anh tuy bị đánh nhưng cũng không bị thương đáng kể gì. Vốn dĩ Lý Tuyết Lệ làm như vậy để kéo dài thời gian cho Huỳnh Bạch Nam dính thuốc mê rồi giữ anh ở nhà này mà thôi! Bà ta nhìn anh 1 cái rồi sai đám vệ sĩ khiêng anh lên phòng:

- Mau đưa thiếu gia lên phòng nghỉ ngơi đi! À mà lục coi nó có thiết bị liên lạc gì trên người thì tịch thu hết cho ta!

Đám người kia vâng lời làm xong thì đỡ Huỳnh Bạch Nam lên để anh nằm trong phòng rồi khoá cửa bên ngoài. Dưới nhà Lý Tuyết Lệ đang cầm điện thoại gọi cho Dương Mỹ Lâm cười nói:

- Mỹ Lâm, Nam nhà bác về rồi! Con mau tới chơi nhé! Nó đang đợi con trên phòng đó.

- Dạ? Bác gái nói thật sao? Lâm Nhi sẽ tới ngay

ạ! \~ Dương Mỹ Lâm vui vẻ đáp lại

Cô ta nhanh chóng thu xếp đồ rồi qua nhà Huỳnh Bạch Nam ngay sau đó