Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 5




Một tháng trôi qua, Kiến Nhất phải trở về nước tham gia chuyến huấn luyện quân sự của trường, điều anh vẫn chưa làm được khi sang Úc là giúp Vu Yên Nhi làm lành với bố mẹ, chuyện ngoài ý muốn liên quan đến Linna xảy ra càng khiến Vu Yên Nhi tỏ ra chán ghét gia đình.

Kiến Nhất thu dọn hành lý của bản thân từ lúc chiều tối, xong xuôi liền qua phòng Vu Yên Nhi sắp xếp đồ giúp cô. Việc đưa Vu Yên Nhi về nước hoàn toàn là ý của Kiến Nhất, ngày trước anh suýt đánh mất cô, anh không cho phép bản thân lơ là về cô gái nhỏ này ở hiện tại và cả tương lai.

Trong phòng Vu Yên Nhi, cô nằm trên giường dõi theo từng hành động của Kiến Nhất, dáng vẻ của anh khi tập trung làm việc gì đó mang lại cảm giác vô cùng yên bình, cô thích nhất là ngắm anh mỗi khi anh không để ý.

Từng chiếc áo cái quần được xếp gọn gàng đặt ngay ngắn vào hành lý, Kiến Nhất từ nhỏ đã bộc lộ sự tỉ mỉ, trái ngược với sự bất cẩn của Vu Yên Nhi.

Mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn tất, chỉ còn chờ đến sáng hôm sau ra sân bay trở về nước. Kiến Nhất ngồi trên thảm lông mịn màu trắng trên sàn nhà ngay cạnh giường, anh không an tâm lên tiếng hỏi: "Nhi Nhi, em vẫn còn giận ba mẹ sao?"

Trong lòng Vu Yên Nhi nửa phấn khích vì ngày tháng sau này có thể ở bên cạnh Kiến Nhất, nhưng sâu trong thâm tâm lại luôn lo gia đình cô sẽ thật sự đổ vỡ. Vu Yên Nhi vờ nhắm mắt không muốn nhắc đến, lơ đễnh đáp: "Em buồn ngủ"

"Nhi Nhi, anh không muốn em phải bận lòng vì bất kỳ chuyện gì, bố mẹ cũng vậy, có thể họ chỉ nhất thời đi nhầm đường. Trên đời này làm gì có ai không mắc phải sai lầm, đoạn đường mà ba mẹ đang đi chúng ta vẫn chưa đặt chân đến"

Lắng nghe từng chữ thật kỹ, Kiến Nhất luôn để lại trong tim Vu Yên Nhi một ấn tượng mạnh mẽ, bất cứ khi nào cô lạc lối trong suy nghĩ, anh luôn là người mở đường để cô thoát ra.

Vu Yên Nhi mở mắt nhìn Kiến Nhất, biểu hiện hoàn toàn bị lý lẽ của anh làm cho khuất phục. Thở dài một hơi trong âm thầm, Vu Yên Nhi gật đầu thuận theo anh: "Em biết rồi"

Nhận được lời xác nhận từ chính miệng của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất mỉm cười nhẹ nhõm, anh đứng lên đẩy hai hành lý to đến dựng sát vào vách tường gần cửa, quay lại kéo chăn đắp lên cho cô.

"Ngủ sớm đi, tối nay đừng có mộng du qua phòng anh nữa"

Vu Yên Nhi bĩu môi không cam tâm, quyến luyến nhìn theo Kiến Nhất tươi cười tắt đèn ra ngoài.

Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ còn lại một mình Vu Yên Nhi, nước mắt nóng hổi chảy từng dòng ướt đẫm gối. Khi còn nhỏ, người lớn xung quanh luôn nói với cô rằng cô thật may mắn, cô như một nàng công chúa sinh ra đã định sẵn bước đi trên thảm nhung, họ luôn cảm thán trước sự hào nhoáng bên ngoài mà chưa từng hiểu cảm giác của cô.

Vừa đặt lưng xuống giường còn chưa nóng nệm, Kiến Nhất theo cảm tính ngồi dậy, trong người dâng lên sự khó chịu không yên, cảm giác giống như khoảng thời gian Vu Yên Nhi gặp vấn đề, dù không hay biết anh lại bị mất ngủ không rõ lý do.

Kiến Nhất rời giường trở qua phòng của Vu Yên Nhi ở phía đối diện, lúc bật đèn liền phát hiện mặt mũi cô đã ửng đỏ, mắt vẫn nhắm nghiền không rõ đã ngủ hay chỉ giả vờ vì sợ anh tra hỏi.

Đóng cửa tắt đèn, Kiến Nhất đến giường nằm bên cạnh Vu Yên Nhi. Anh vừa nằm yên, cô đã xoay người về bên phía anh, bàn tay lạnh của cô chạm vào cánh tay Kiến Nhất tựa như dòng điện chạy trong mạch máu của anh. Anh không hỏi lý do cô khóc để không tạo áp lực, chỉ lặng lẽ dùng bàn tay mình bao lấy bàn tay nhỏ của cô để sưởi ấm.

Nhiệt độ cuối tháng Sáu ở Sydney thấp nhất rơi vào mười độ, càng về nửa đêm càng lạnh. Ban ngày cao nhất mười lăm độ, Vu Yên Nhi mặc lớp quần áo dày tung tăng cùng Kiến Nhất ra sân bay về nước.

Bố mẹ Vu cũng đi theo tiễn, trước lúc Vu Yên Nhi vào bên trong, cô để lại một lời nhắc nhở duy nhất rồi nhanh chóng cất bước đi vào trong.

"Gia đình này có còn hay không đều phụ thuộc vào hai người"

Không cần biết bố mẹ Vu có nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại hay không, Vu Yên Nhi đã dùng hết sự kiên nhẫn còn lại của mình để dành cho họ, quyết định sau này dù ra sao, cô vẫn không thể thay đổi.

Từng bước rời xa, khi máy bay cất cánh cũng là lúc Vu Yên Nhi bỏ lại tất cả những đau khổ muộn phiền ở lại Úc. Không còn bố mẹ bên cạnh, đổi lại là Kiến Nhất và gia đình anh sẽ ở bên cô, không chừng còn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Di chuyển bằng hãng hàng không của Thái Lan, nhân lúc quá cảnh ở Băng Cốc, Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi ăn món Thái ngay tại sân bay, tiếp đó là đi dạo mua thêm ít đồ lặt vặt. Vu Yên Nhi bên cạnh Kiến Nhất tinh thần lúc nào cũng phấn khởi, trông cô như luôn ở trong trạng thái dư năng lượng.

Chuyến bay kéo dài chín tiếng rưỡi, thêm hai tiếng quá cảnh, lúc Kiến Nhất và Vu Yên Nhi đáp xuống sân bay cũng đã hơn bảy giờ tối, bố mẹ Kiến ở sân bay đợi đến sốt cả ruột gan.

Ngay khi thấy bố mẹ Kiến, Vu Yên Nhi phấn khích chạy ùa tới, ông bà cũng vội vội vàng vàng chạy đến. Mối quan hệ nàng dâu và bố mẹ chồng tương lai luôn tốt đến mức ai cũng ghen tỵ, ngày mà mẹ Kiến chờ đợi cũng đã đến.

Trên suốt đường về nhà, Vu Yên Nhi và mẹ Kiến ngồi ghế sau ríu rít không ngừng, Kiến Nhất và bố ngồi phía trước chỉ còn có thể im lặng cười phối hợp khi cần. Bố mẹ Vu và bố mẹ Kiến là bạn từ thời trẻ, cả hai gia đình giống như một đại gia đình, mặc kệ là con ai, trước sau gì cũng là người một nhà.