Em Là Ánh Nắng Đời Anh

Chương 14




Giờ cơm trưa Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên mang cơm đến cho Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, Lý Nhược cũng đi cùng.

Mọi thứ đều đã đâu vào đó không còn gì giấu diếm, Vu Yên Nhi cũng không cần giả vờ trước mặt Lý Nhược, đây là thời điểm để cô khẳng định chủ quyền.

Kiến Nhất ngồi bên cạnh Vu Yên Nhi trên giường mở nắp hộp đang cầm trên tay, mùi cháo thịt thơm phức tỏa khắp phòng, anh múc một muỗng nếm thử mùi vị, sau đó mới đút cho Vu Yên Nhi ăn.

Chứng kiến cảnh ngọt ngào, Mạc Nhiên Nhiên cười ngại ngùng, Từ Tuấn Vỹ nhăn mặt khinh bỉ, riêng Lý Nhược sắc mặt mỗi lúc càng tệ hơn.

Ăn được vài muỗng Vu Yên Nhi không muốn ăn tiếp, trong người bức rức ngồi không yên.

Kiến Nhất lo lắng sờ trán Vu Yên Nhi, phát hiện cô bị sốt nhẹ, có thể là do cảm nắng. Anh lấy thuốc hạ sốt đã được bác sĩ đưa trước cho Vu Yên Nhi uống.

"Ông xã, rút cái này ra được không?" Vu Yên Nhi đưa bàn tay đang phải truyền nước biển lên, vừa đau vừa vướng víu.

"Không được, nước vẫn chưa truyền xong" Kiến Nhất một lời nghiêm nghị cự tuyệt.

"Nhưng em đau" Vu Yên Nhi nhăn nhó làm nũng, hai mắt rưng rưng rướm lệ.

"Ráng chịu một chút, sắp xong rồi" Kiến Nhất giữ tay Vu Yên Nhi, không cho cô sờ vào kim truyền.

Nếu không phải tận mắt thấy tận tai nghe, Lý Nhược không bao giờ tưởng tượng được Kiến Nhất đối xử với cô gái anh thích như thế nào, những lời nói và những cử chỉ quá đỗi dịu dàng, quá đỗi cưng chiều, khác hoàn toàn với dáng vẻ trầm tĩnh xa cách trước đây.

Nước truyền xong Vu Yên Nhi gấp gáp đòi gỡ ra, sau khi rút kim trên bàn tay cô để lại lỗ kim nhỏ, sợi gân máu bị kim đâm nổi rõ, được dán băng keo cá nhân lên.

Kiến Nhất cầm bàn tay Vu Yên Nhi xoa nhè nhẹ xung quanh chổ ghim kim khi nãy, ân cần hỏi: "Còn khó chịu không?"

Đôi môi Vu Yên Nhi vừa hé ra thì Từ Tuấn Vỹ nhanh hơn cướp lời phàn nàn: "Có, nhìn hai người tao thật khó chịu"

Vu Yên Nhi không những không tức giận vì lời khiêu khích của Từ Tuấn Vỹ, cô tỏ ra thương xót nói với Kiến Nhất: "Ông xã, anh có đọc qua quyển sách nào viết người cô đơn quá lâu sẽ có vấn đề về tâm lý không?"

Kiến Nhất gật đầu khẳng định: "Có"

Từ Tuấn Vỹ không cãi lại được, chỉ có thể dùng biểu cảm phẫn nộ chống lại, anh cay đắng đe dọa: "Hai người cứ đợi đó!"

Kết thúc buổi trưa, Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên và Lý Nhược phải tiếp tục trở về tập luyện, chỉ có Kiến Nhất ở lại cùng Vu Yên Nhi không rời một bước.

Đến chiều, mẹ và chị Kiến Nhất đến, thầy hiệu phó suýt lên cơn đau tim vì lo sợ. Mẹ Kiến là hội trưởng hội phụ huynh, ngoài đóng góp học bổng còn hỗ trợ trang thiết bị học tập chi nhà trường. Trong khi đó, Kiến Nhất luôn mang về thành tích cao, nâng tổng thành tích tập thể của trường nằm trong top ba thành phố. Nếu Kiến Nhất chuyển trường, mẹ anh rút khỏi hội phụ huynh, chất lượng trường chắc chắn sẽ đi xuống không ít.

Biết mẹ Kiến đến, học sinh cùng lớp trốn tập đến rình trước phòng nghe lén.

Mẹ Kiến nghe tin Vu Yên Nhi bị phát đến ngất, bà tức giận liền đến khu huấn luyện hỏi cho ra lẽ. Mới gặp bà đã quát thẳng mặt hiệu phó không chút nể nang: "Yên Nhi là con dâu của tôi, là vợ chưa cưới của Kiến Nhất, chúng tôi thương con bé nâng như trứng mỏng, lớn tiếng nửa câu cũng không dám, vậy mà mới đến đây chưa đầy hai ngày đã xảy ra chuyện, thầy bảo tôi phải làm thế nào cho đúng?"

"Kiến phu nhân, xin bà bớt giận, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi" Hiệu phó khúm núm, tay chân giơ loạn xạ giải thích.

"Hiểu lầm? Ông giỡn mặt với tôi sao?" Mẹ Kiến Nhất tức giận lên cao giọng.

"Kiến phu nhân, tôi xin lấy danh dự ra đảm bảo, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng"

"Vậy còn người khiến Yên Nhi nhà tôi ra như vậy thì sao?"

"Đương nhiên phải phạt giống như vậy để hòa rồi" Thầy hiệu phó kích động lên giọng khiến cho Dư An Ny bên ngoài nghe thấy sợ đến xanh mặt.

Nói chuyện với thầy hiệu phó xong, mẹ Kiến đến gặp Vu Yên Nhi, bà đau lòng ôm cô đang nằm trên giường bệnh: "Nhi Nhi, con đừng lo, mẹ đã nói chuyện với hiệu phó rồi, sau này ông ta không dám làm gì con nữa đâu. Vả lại, ông ta cũng sẽ phạt giống hệt với người khiến con ra nông nỗi này"

"Mẹ, bọn con đến đây rèn luyện, không phải đấu đá nhau đâu" Kiến Nhất biểu tình không hài lòng.

"Phải đó mẹ, với cái tính của Yên Nhi thì nó chắc chắn đã ra tay đánh người rồi. Mẹ làm như vậy là vẽ đường cho hươu chạy đấy" Chị gái Kiến Nhất là Kiến Nhất Nguyệt nhanh chóng nói vào.

"Nhi Nhi thế này làm sao mẹ bỏ qua được, còn con nữa, có mỗi một cô vợ cũng chăm sóc không xong, thiệt tình" Mẹ Kiến bức xúc từ Kiến Nhật Nguyệt sang Kiến Nhất.

"Mẹ, là con tự làm theo ý mình, không phải do Kiến Nhất đâu" Vu Yên Nhi biến thành con mèo ngoan, mặc kệ chuyện gì xảy ra vẫn lên tiếng bênh vực Kiến Nhất trước.

"Sợ hai đứa rồi, thôi mẹ về nếu không trời tối, hai đứa ở đây phải chăm sóc bản thân đó" Mẹ Kiến nói vài câu tạm biệt, tranh thủ ra về.

Kiến Nhật Nguyệt trước khi đi còn trừng mắt cảnh cáo nhắc nhở Vu Yên Nhi an phận không được tiếp tục gây chuyện, đáp lại là vẻ mặt hất cao đầy thách thức của Vu Yên Nhi.

Kiến Nhất tiễn mẹ ra khỏi cửa, đúng lúc Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên mang cơm tối đến, Lý Nhược cũng rất nhiệt tình, có thời gian liền ghé đến.

"Lúc nãy mẹ mày chửi thầy hiệu phó vuốt mặt không kịp, nhìn bà ấy hiền hiền, tức giận cũng thật đáng sợ" Từ Tuấn Vỹ ngồi xuống giường bên cạnh, kéo Mạc Nhiên Nhiên ngồi xuống cùng.

Kiến Nhất ngồi trên giường, Vu Yên Nhi tựa đầu vào vai anh từ phía sau, bàn tay để trên chân anh.

"Yên Nhi, cậu là nhất rồi, có mẹ chồng bênh vực cậu như vậy, không ai dám bắt nạt cậu nữa" Mạc Nhiên Nhiên tươi cười cảm thán.

Vu Yên Nhi vui vẻ, lén lút sau lưng Kiến Nhất giơ ngón tay ký hiệu Ok lên.

Lý Nhược đến, chỉ yên lặng ngồi nhìn Kiến Nhất và Vu Yên Nhi thân mật rồi tự buồn một mình. Lý Nhược vốn không thể bước qua nổi Vu Yên Nhi, Vu Yên Nhi không những có được trái tim Kiến Nhất mà được lòng cả gia đình anh.

Bác sĩ đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể Vu Yên Nhi vào cuối ngày, vẫn còn sốt nhẹ bắt buộc phải ở lại qua đêm để tiện theo dõi. Sau khi bác sĩ rời khỏi, Vu Yên Nhi mong chờ hỏi: "Ông xã, tối anh có ở lại với em không?"

"Có" Kiến Nhất không nghĩ ngợi liền trả lời.

"Hai người ở đó tình tứ đi, bọn tôi về trước đây" Từ Tuấn Vỹ vẫy vẫy tay, đẩy Mạc Nhiên Nhiên ra khỏi cửa.

"Vậy mình cũng đi trước đây" Lý Nhược buồn bã đứng lên, lưỡng lự từng bước rời đi.

Vu Yên Nhi nhìn bóng lưng thê lương của Lý Nhược, cô cười lạnh trong âm thầm. Người thắng cuộc đã định sẵn, cớ sao có kẻ biết thua vẫn cố chấp?