Em Là Ánh Hoàng Hôn Trong Anh

Chương 37




Vũ Ngọc Quỳnh và Hoàng Tuấn Huy đến điểm hẹn, đương nhiên có cả trợ lý Lưu đi cùng. Vũ Nhật An và Trần Ái Vy đã đến ngay sau đó. Bây giờ Vũ Nhật An cứ bám lấy Trần Ái Vy như sam, có lần Vũ Nhật An đề nghị Trần Ái Vy về nhà sống cùng anh nhưng cô từ chối vì chưa phải là lúc thích hợp.

Vũ Ngọc Quỳnh lo lắng nhìn đồng hồ xem giờ, đã quá giờ hẹn mà Lý Tuệ Nhung vẫn chưa đến.

“Tuệ Nhung sao vẫn chưa đến nhỉ? Cô ấy luôn đúng hẹn cơ mà”

“Chắc do kẹt xe nên mới trễ đấy, đợi chút nữa xem sao”

Mọi chuyện vừa xảy ra có thể sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung, Hoàng Tuấn Huy trấn an Vũ Ngọc Quỳnh. Cô lấy điện thoại liên lạc với Lý Tuệ Nhung, điện thoại kết nối nhưng lại không có ai trả lời, khoảng một lúc sau thì bắt máy.

“Alo, cô đã đến nơi chưa?”

“À, tôi xin lỗi, tôi đến rồi, vừa mới đỗ xe xong, tôi đang lên đây, mọi người đứng ở đâu vậy?”

“Chúng tôi đang đứng ở tầng 1, gần thang cuốn ấy”

“Tôi lên tới rồi…à tôi thấy mọi người rồi”

Lý Tuệ Nhung từ tốn đi đến, nhìn thấy Lưu Vinh cô có chút sựng lại rồi lấy lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Có việc đột xuất nên tôi đến trễ, xin lỗi nhiều”

“Không sao, tôi sợ cô có chuyện gì ấy chứ”

Lý Tuệ Nhung cười nhẹ, dường như cô cảm thấy mình khác nhiều hơn so với trước. Lúc trước, cô lúc nào cũng không thể hiện rõ cảm xúc của mình cho bất kỳ ai biết và cũng không ai biết cô đang nghĩ gì, nhưng từ khi cô quen biết Vũ Ngọc Quỳnh thì mọi chuyện hoàn toàn khác, cô dần dần cởi mở hơn và cô bắt đầu cũng biết cảm giác thích một ai đó như thế nào.

Cả ba cô gái bắt đầu hành trình mua sắm, vui vẻ cầm tay nhau đi từ tiệm này sang tiệm khác, ghé qua từ tiệm trang sức, mỹ phẩm, quần áo, phụ kiện có đủ, bỏ lại ba chàng trai ở phía sau xách đồ, Vũ Nhật An lắc đầu nhìn đóng đồ trên tay mình.

“Ác mộng là đây chứ đâu”

“Sao tôi cũng phải đi theo vậy boss?”

“Lệnh của bà xã tôi, cậu không đi theo là trừ lương, cô ấy nói vậy”

Lưu Vinh khóc không thành tiếng, bá đạo vừa thôi, hai vợ chồng nhà này định không chừa đường sống cho anh à.

Lưu Vinh khẽ thở dài rồi quay sang nhìn sang Lý Tuệ Nhung đang cười nói mà tim anh bất giác rung động. Từ khi Lý Tuệ Nhung nói thích anh và chủ động theo đuổi, anh đã tìm mọi cách để tránh mặt cô, từ chối các cuộc gọi và tin nhắn đến từ cô. Có lẽ cô đã ngầm hiểu nên đã không còn liên lạc với anh nữa. Điều đó phải khiến anh vui mừng mới đúng nhưng anh lại có cảm giác hụt hẫng như bị đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Không phải anh không thích cô mà vì khoảng cách hai người quá lớn, anh không xứng với cô, anh đã từng nghĩ như vậy, còn bây giờ anh muốn theo đuổi lại cô thì có được không? Cô sẽ chấp nhận anh chứ?

Sau khi đã mua sắm thoải mái, Vũ Ngọc Quỳnh, Trần Ái Vy và Lý Tuệ Nhung quyết định đi ăn lẩu gần đó, Hoàng Tuấn Huy, Vũ Nhật An và Lưu Vinh chỉ biết nghe theo, họ nhìn nhau rồi lại nhìn đóng đồ họ xách trên tay, cũng may các cô nàng đã ngừng mua nếu không thì…

“Sau khi ăn xong rồi thì chúng ta sẽ đi đâu nữa hai chị?” Trần Ái Vy vui vẻ nói.

“Ăn xong chị định sẽ về” Lý Tuệ Nhung cười trừ.

“Sao vậy? Cô có việc sao?” Vũ Ngọc Quỳnh ngạc nhiên hỏi, cô định tìm cớ cho Lý Tuệ Nhung và Lưu Vinh ở cùng nhau, vậy mà…

“À cũng không có gì đâu, chỉ là việc riêng của tôi thôi, đừng để ý” Lý Tuệ Nhung cười nhẹ, lén đưa mắt nhìn sang Lưu Vinh, cô thật ra muốn trốn anh thì đúng hơn.

“Vậy thì tiếc quá, lâu lâu chúng ta mới có dịp đi vui vẻ như vậy mà” Trần Ái Vy làm vẻ mặt tiếc nuối nói với Lý Tuệ Nhung.

“Chúng ta còn nhiều dịp khác mà, em yên tâm đi, thời gian rảnh thì chúng ta sẽ đi, đừng có buồn như vậy” Lý Tuệ Nhung xoa đầu cưng chiều Trần Ái Vy, nhẹ nhàng an ủi.

“Dạ biết vậy nhưng mà….”

“Thôi nào Ái Vy, không nhõng nhẽo nữa, chị chiều em quá rồi đúng không?” Vũ Ngọc Quỳnh lên tiếng giải vây cho Lý Tuệ Nhung dù bản thân cô cũng giống Trần Ái Vy.

“Dạ em biết rồi, vậy hẹn chị hôm khác”

Những hành động vui vẻ của họ đều bị người đàn ông theo sau thu vào tầm mắt. Người đàn ông cười hiểm độc, thì thầm.

“Các người hại tôi phải trốn chạy như thế này mà các người còn cười nói vui vẻ cho được, tôi sống không tốt thì các người cũng đừng hòng”