Trên xe
“Chị à, em thắc mắc một chuyện, sao chị không cho người điều tra hẳn vụ này? Làm như vậy thì anh ta có thể sẽ gặp nguy hiểm thì sao?” Trần Ái Vy vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Thật ra những chuyện đó có điều tra được hay không thì đối với chị không quan trọng cho lắm vì chị đã biết rồi, chị chỉ muốn dùng việc điều tra này để giúp anh ta về mặt tài chính thôi”
“Vậy thì sao ban đầu chị không đưa tiền thẳng cho anh ta? Như vậy không phải nhanh hơn sao?”
“Anh ta là một người chính trực nên nếu chị đưa số tiền thẳng ngay ban đầu thì anh ta chắc chắn không lấy dù anh ta đang rất cần tiền, anh ta không nhận miễn phí điều gì cả, xem như chị đang tạo việc làm cho anh ta đi, chị cũng có cho người theo sau bảo vệ anh ta nên là không sao đâu”
“Thì ra chị đã tính hết cả rồi”
Vũ Ngọc Quỳnh mỉm cười không nói, thật ra trước khi cô đi đến nhà Lưu Thiên thì Lý Tuệ Nhung đã gửi cho cô một tin nhắn, nội dung là:
“Cô hãy giúp tôi đưa một số tiền cho Lưu Thiên với lý do là điều tra việc gì đó cũng được, anh ta sẽ không nhận tiền nếu không có điều kiện, tôi cũng có cho người theo sau bảo vệ anh ta, tôi nhắn với cô biết trước”
Vũ Ngọc Quỳnh mỉm cười nhìn ra cửa, cô ấy thật đúng là một cô gái tốt mà.
“Chị còn muốn đi đâu nữa không ạ?” Trần Ái Vy lên tiếng hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Chị còn muốn đi đâu nữa không ạ?” Trần Ái Vy lên tiếng hỏi Vũ Ngọc Quỳnh.
“Chắc là không, chúng ta ghé vào quán ăn rồi về”
Quãng đường từ nhà Lưu Thiên về nhà là một quãng đường khác xa, giờ cũng đã xế chiều, ăn rồi về cũng không tệ.
“Dạ được”
Điện thoại Vũ Ngọc Quỳnh lúc này reo lên, trên màn hình hiển thị là “Chồng yêu”.
“Dạ em nghe ạ”
“Em đã xong việc chưa?” giọng trầm ấm của Hoàng Tuấn Huy vang lên từ đầu dây điện thoại phía bên kia.
“Dạ xong rồi ạ, em đang định ghé quán ăn cùng với Trần Ái Vy, xong rồi em cũng về nhà ạ”
“À, ừm, em có cần anh giúp gì cho kế hoạch sắp tới của em không?”
Hoàng Tuấn Huy có chút ngập ngừng mà hỏi Vũ Ngọc Quỳnh. Vũ Ngọc Quỳnh cười ngọt ngào, nếu từ chối anh lần nữa chắc tối nay anh khỏi ngủ luôn.
“Dạ có, anh giúp em liên hệ với các nhà báo, phóng viên cho buổi họp báo sắp tới nha, em không rành về phương diện này”
“Về chuyện này à, em cứ để anh lo, anh sẽ cho người liên lạc. À đúng rồi, tối nay anh có hẹn với bên đối tác bàn việc, có thể sẽ về trễ nên là em không cần đợi anh đâu”
“Dạ, dạo gần đây bao tử anh không được tốt anh nhớ là đừng uống rượu nhiều nha” Vũ Ngọc Quỳnh căn dặn thêm.
“Ừm, anh biết rồi”
Hoàng Tuấn Huy nói tạm biệt Vũ Ngọc Quỳnh, trong đầu cô lúc này hiện lên một ý tưởng táo bạo, cô nói với Trần Ái Vy.
“Sau khi ăn xong, em đưa chị đến shop bán quần áo nha, chị muốn mua một chút đồ”
“Dạ chị, chị mua đồ cho boss hả?”
Vũ Ngọc Quỳnh nở nụ cười nham hiểm.
“Không, chị mua cho chị”
Trần Ái Vy gật gù, dường như cô biết Vũ Ngọc Quỳnh muốn làm gì rồi. Thầm trong lòng chút cô thành công thôi.
- ----
Biệt thự Bạch Thiên Hương vào lúc 20h
Vũ Ngọc Quỳnh đang thử chiếc váy ngủ cô vừa mới mua, chiếc váy ngủ ren đỏ tươi quyến rũ, cô nhìn bản thân mình trong gương xoay qua xoay lại, có vẻ hơi ngắn thì phải, cô kéo tà váy lên phía trước thêm chút thì lại lộ phía sau, kéo phía sau thì lộ phía trước, mà kéo che phần dưới nhiều quá thì lại lộ phần ngực. Nếu cứ để yên thì nhìn chung cũng ổn nhưng chỉ cần cử động là lại lộ. Vũ Ngọc Quỳnh bất lực, biết vậy mua loại váy ngủ bình thường là được rồi, cô lại đi nghe lời Trần Ái Vy mua bộ này chứ.
Vũ Ngọc Quỳnh ngắm nhìn mình trong gương thêm lần nữa thấy không ổn quyết định đi thay, chưa kịp bước vào nhà tắm thì cánh cửa phòng mở ra, cô đứng hình tại chỗ. Ngừng lại khoảng chừng vài giây, mặt cô từ từ đỏ lên như trái cà chua. Hoàng Tuấn Huy nhìn thấy Vũ Ngọc Quỳnh trên người mặc chiếc váy sexy với ý định chưa kịp thay, cơ thể Hoàng Tuấn Huy như robot mà đóng cửa lại, mặt anh cũng hao hao đỏ, cơ thể bắt đầu nóng lên, không biết là do rượu hay là do……
“Không phải…anh nói là sẽ về trễ sao? Sao…sao….về sớm vậy?”
Vũ Ngọc Quỳnh ngượng ngùng hỏi, bộ dạng hiện giờ cô đang rất xấu hổ, thật sự muốn kiếm cái lỗ để chui xuống.
“À…khụ khụ…vì đã bàn bạc xong sớm với dự kiến nên là….khụ khụ…”
Hoàng Tuấn Huy ho vài tiếng để cố gắng làm giảm không khí ám muội nhưng hình như không mấy khả quan.
“Em…à….trên người…em…mặc gì vậy?” Hoàng Tuấn Huy bắt đầu có dấu hiện rối loạn ngôn ngữ, anh hỏi cô một câu không nguyên vẹn.
“À, em chỉ thử thôi, cái này là….ờ thì….Trần Ái Vy giới thiệu cho em, chứ em không có ý định mặc đâu”
Vũ Ngọc Quỳnh cũng bắt đầu rối loạn ngôn ngữ cô khi nhìn thấy ánh mắt thèm khát của Hoàng Tuấn Huy đang nhìn cô chầm chầm khiến cơ thể cô có chút rùng mình.
Nghe Vũ Ngọc Quỳnh nói vậy, Hoàng Tuấn Huy có chút buồn, anh ném tập tài liệu vừa mới bàn đối tác lên bàn, từ từ bước lại phía cô dù cô đang theo phản xạ mà lùi lại đến khi cô lưng cô chạm tường. Lúc này thấy Vũ Ngọc Quỳnh không lùi được nữa, hai tay anh chống lên tường, mặt anh tiến lại gần sát mặt cô.
“Em không có ý định mặc cho anh xem thật sao?”