Em Không Phải Tinh Cầu CX330

Chương 7: Bí mật




Lúc nhân viên dọn thức ăn lên đúng lúc Trần Vĩ Tịnh có điện thoại đến, anh thản nhiên bỏ hai đứa nhóc trên bàn ăn tự sinh tự diệt còn bản thân ra ngoài nghe điện thoại.

- Sao không ăn?

Lưu Vĩ Thành nhìn thấy chén trống đũa sạch ngay ngắn thẳng nấp của Lưu Tú Vi thì có hơi nhăn mày nhìn cô hỏi.

Lưu Tú Vi thu hồi ánh mắt từ chỗ Trần Vĩ Tịnh về bên gương mặt được ánh nắng chiếu sáng kia thì nhẹ giọng đáp lời.

- Tớ cảm thấy vẫn nên chờ anh ấy về.

Lưu Vĩ Thành bật cười một tiếng lại gật đầu như đồng quan điểm, sau đó đũa gắp lại không nương tay. Thấy vậy, Lưu Tú Vi lại mở miệng hỏi tới.

- Không phải cậu cũng cảm thấy ăn trực thì nên chờ chủ xị (*) sao?

(*) chủ xị: người đứng ra thầu bữa ăn

- Tớ nói cậu nghe, cậu nên tập làm quen với tình trạng này đi. Mười lần thì chín lần anh ấy nghe điện thoại đến cuối buổi, một lần kia thì trực tiếp về luôn chứ không chạm đũa chút nào đâu.

Lưu Vĩ Thành chỉ nhấp qua hai miếng liền dừng lại, lưng ngã ra ghế, tư thế thoải mái, mặt đối mặt với Lưu Tú Vi nói huyên thiên nhiều lời.

- Tớ nói cho cậu bí mật của anh ấy, cậu tuyệt đối phải giữ bí mật có biết không.

- Anh ấy giải quyết chuyện tình cảm đó, anh ấy thích thầm một nữ sinh, nhỏ hơn một con giáp, bây giờ gia đình người ta biết được nên cấm yêu đương, không cho con gái mình đi theo một tên già như ảnh.

- Ảnh đau đầu vì chuyện này cho nên luôn tìm cách thức liên lạc với gia đình cô bé kia, mỗi lần gọi tới đều là cầu xin cho ảnh quay lại nhưng mà nhà người ta đâu có chịu.

- Nhìn ảnh vui vẻ vậy thôi chứ trong lòng vẫn luôn là mưa sa bão táp đó, dằm trong tim nhiều lắm.



- Chuyện này cậu tuyệt đối không được cho ảnh biết là cậu đã biết, ảnh sẽ không chống đỡ nổi. Vì là anh em thân thiết nên lâu lâu ảnh mới trải lòng với tớ thôi.

Lưu Vĩ Thành vừa nói xong cũng đúng lúc Lưu Tú Vi tiêu hóa được câu chuyện hơi mơ hồ hỏi lại.

- Thật không?

Lưu Vĩ Thành bày ra một bộ mặt nghiêm túc, thẳng lưng lên ngoắc ngón tay ý bảo cô tới gần lại, cậu ghé sát vào tai cô nhỏ giọng đáp.

- Là giả đó, ngốc quá đi.

Lưu Tú Vi biết mình bị lừa, gương mặt thoáng chốc đỏ lên đối lập khí chất an tĩnh trên người cô khiến người ta giống như được nhìn thấy thứ gì đó mới lạ.

Lưu Vĩ Thành thỏa mãn cười một tiếng liền bị ai đó chọc chọc vào vai. Quay đầu lại liền thấy bóng dáng nữ sinh ngang ngang tuổi mình, nhưng mà người này cậu không quen.

- Chào cậu, tớ là Ngô Nhã Uyên lớp chuyên văn, cậu có thể cho tớ xin phương thức liên lạc được không?

Đây không phải lần đầu tiên cậu bị người ta xin thông tin nhưng là lần đầu tiên bị nữ sinh cùng trường xin thông tin ở ngoài trường.

- Tôi không dùng mạng xã hội.

Nữ sinh kia giống như không dừng lại, tiếp tục cười tươi hỏi.

- Vậy số điện thoại được không?

- Tôi dùng sim rác.

- Vậy... sau này tớ có thể nhờ cậu giảng bài cho tớ được không? Tớ không tốt ở môn toán lắm, nghe nhiều thầy cô khen cậu rồi nhưng vẫn chưa một lần dám qua hỏi.

Giống như không nhận ra sự chân thành của nữ sinh kia, Lưu Vĩ Thành mặt không đổi sắc phát ra mấy chữ khiến người ta đau lòng.

- Không có thời gian.

Nghe vậy, Ngô Nhã Uyên mặt dày đến mấy cũng cảm thấy ngại.

- Vậy cũng không sao, cậu ăn trưa ngon miệng nhé.

Lưu Vĩ Thành gật đầu một cái không lưu luyến gì quay mặt nhìn Lưu Tú Vi.

Lưu Tú Vi một bên giống như bù nhìn không chút tiếng động cũng không ai chú ý đến, hoàn chỉnh xem hết một màn kia, đây là lần đầu tiên cô thấy việc xin thông tin mà bị đối phương từ chối ở ngoài đời thực chứ không phải trên những trang giấy tiểu thuyết, nhìn thấy có chút vi diệu.

Đến khi Lưu Vĩ Thành nhìn qua cô rồi thì nữ sinh kia cũng dời tầm mắt đánh giá cô một chút sau đó cũng rời đi, cảm giác quen thuộc bất giác ập đến khiến tim cô có chút run rẩy khó nói nên lời. Cảm giác này không thể sai được, cảm giác thù địch từ trong ánh mắt cô đã trải qua không dưới ba năm rồi.



Tầm mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu kia đến khi khuất dần mới dần tiêu tan, Trần Vĩ Tịnh cũng quay về, đúng lúc cô thu hồi tầm mắt.

- Sao chưa ai ăn đi?

Lưu Vĩ Thành búng tay trước mắt cô hai cái, Lưu Tú Vi mới sực tĩnh lại ngơ ngác nhận ra Trần Vĩ Tịnh đã quay lại rồi.

- Em gái anh kính lão đắc thọ đó.

Trần Vĩ Tịnh nghe vậy liền không khoan nhượng gõ lên đầu Lưu Vĩ Thành hai cái.

- Anh hơn mày có một tuổi, lão cái mã cha.

- Em còn muốn đi đâu nữa không?

Lời này hẳn là dành cho Lưu Tú Vi, cô vừa nuốt xong một miệng thức ăn liền trả lời lại.

- Không ạ.

Trần Vĩ Tịnh "ừm" một tiếng không biết suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài vừa miết điện thoại một cái rồi ngẩng mặt nhìn Lưu Vĩ Thành.

- Thành này, lát mày đưa em anh về nhé, anh có công chuyện.

- Lát em về nói với ba và dì là anh đi công việc khoảng một tuần không cần lo lắng cho anh.

Lưu Vĩ Thành thờ ơ đáp một tiếng đã rõ, ngược lại Lưu Tú Vi lại giống như tìm tòi trong lời nói của anh nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận. Trần Vĩ Tịnh thấy vậy liền đứng dậy rời đi giống như thật sự có việc gấp cần anh xử lý.

Mãi đến khuất bóng người kia, cô vẫn chưa hồi phục tinh thần, vừa thu hồi tầm mắt liền chạm phải cái nhìn của Lưu Vĩ Thành, cô ngơ ra một cái sau đó liền cúi xuống ăn.

Lưu Vĩ Thành thấy vậy liền "chậc" một tiếng, tay vẫn gắp thức ăn, miệng chậm rãi nói mấy câu khơi dậy sự tò mò của Lưu Tú Vi, cũng một bên giải đáp câu hỏi trong lòng cô ấy.

- Thật ra Vĩ Tịnh có thích một người, là bạn học của ảnh.

- Chị ấy giống cậu, là học sinh chuyển trường, chị ấy phải nói là xứng danh nữ thần, thành tích học tập cực kì giỏi, gương mặt cũng xinh đẹp. Lúc mới vào trường, chị ấy rất được thầy cô chú ý cho nên sắp xếp ngồi kế anh cậu, hai người họ bù đắp cho nhau, một người giỏi ngoại ngữ một người thạo khoa học tự nhiên.

- Nếu không có biến cố xảy ra thì bây giờ cậu đã gọi chị ấy là chị dâu rồi cũng nên.

Lưu Tú Vi nghe vậy liền dùng ánh mắt "sao cậu rõ vậy" mà nhìn Lưu Vĩ Thành.

- Hai người họ ở trường đều rất được chú ý, đều là học sinh của lớp trọng điểm hơn nữa cũng đẹp, làm sao người ta không biết được.



- Dù sao, giấy cũng không bọc được lửa.

Ánh nắng đầu giờ chiều không gây gắt như bình thường mà lại mang theo chút ấm áp nhu mì, cơn gió thu dịu nhẹ cũng một lượt thổi qua làm bay bay mấy sợi tóc của Lưu Tú Vi khiến cô thoạt nhìn càng thêm thục nữ.

Lưu Tú Vi còn chưa kịp hỏi thêm đã bị Lưu Vĩ Thành trả lời.

- Lúc đó chỉ còn một tháng nữa là tới kì thi Trung Học Phổ Thông Quốc Gia cho nên nhà trường tạm ém xuống giải quyết sau cùng, đến sau cùng thật như mong đợi của mọi người, hai người họ chia tay.

- Không biết vì sao, ban đầu hai người đã hẹn nhau cùng học ở thành phố Hồ Chí Minh sau đó cũng chỉ có Vĩ Tịnh học tại đây, chị ấy lại ra phía Bắc cũng không ai biết đã học trường nào.

- Anh ấy bây giờ chắc là đang trên máy bay đi tìm người ta rồi, anh ấy tận dụng hết các mối quan hệ hỏi thăm tình hình chị ấy đến giờ mới có chút kết quả.

- Nhưng mà tớ thấy cũng không được đâu, cuộc tình này chắc đến bảy phần không quay lại được.

Lưu Tú Vi nghe vậy chỉ có cảm giác vô thực, mỗi lần tiếp xúc Trần Vĩ Tịnh cô chỉ cảm thấy người này phóng khoáng, tự nhiên lại có chút đào hoa. Không ngờ trong quá khứ lại có chuyện tình cảm oanh liệt như vậy, cảm thấy được mở mang tầm mắt.

- Anh ấy ở trường rất nổi tiếng sao?

- Trường bọn mình mỗi năm có bao nhiêu người đâu, mấy trăm. Đào đâu ra nhiều người học giỏi đẹp trai chứ?

- Mặc dù tớ đẹp hơn anh cậu nhưng mà nữ sinh thầm thích anh cũng cậu nhiều lắm. Có khi còn có cả nam sinh.

Lưu Tú Vi cười một tiếng, cảm thấy không phải không có lý.

Gương mặt của Trần Vĩ Tịnh nghiêng về quyến rũ nhiều hơn, nét mềm mại trên mặt anh ấy còn nhiều hơn nét nam tính đàn ông, cũng không chừng thật sự có nam sinh thích anh ấy.

Đột nhiên cô lại nhớ đến chuyện tình của Trần Vĩ Tịnh, cô có hơi chờ mong không biết chị gái kia như thế nào lại có thể khiến người đàn ông như Trần Vĩ Tịnh hao tổn nhiều tâm sức như vậy, mặt khác, cô cũng thật sự mong anh ấy có thể một lần nữ theo đuổi được người mình yêu.