Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 57




Sau khi lên phòng, Aeron định sai người dọn tủ quần áo của mình để lấy chỗ để đồ cho Marry thì phát hiện ra từ khi nào Yoon Bae đã dọn sạch sẽ đồ của cậu. Anh cũng không để ý gì nhiều cả, chỉ đơn giản cho rằng cậu muốn về phòng của mình ở cho thoải mái hơn.

Tối hôm đó, Aeron mời cả Lee Han Gyeum và Lion tới, sai người hầu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để tiếp đón Marry. Suốt cả bữa ăn mọi người đều uống rượu, trò chuyện vui vẻ, chỉ có Yoon Bae là im lặng, gương mặt chẳng có chút sức sống, ánh mắt hững hờ nhìn bát cơm. Ngoài Aeron và Marry, cả Han Gyeum và Lion đều nhận ra sự khác biệt của cậu và phần nào hiểu được lý do. Biết sẽ có ngày hôm nay nhưng Han Gyeum chỉ thở dài vì chẳng làm được gì cả. Để cậu đỡ cô đơn, buồn tủi, Lion lại như ngày đầu gặp mặt, đưa cho cậu ly rượu chỉ còn một chút của mình.
“Uống không? Hôm nay sẽ chẳng ai cản cậu đâu. Cứ uống cho thoải mái rồi ngủ một giấc, ít nhất thì ngày hôm nay cũng sẽ trôi nhanh hơn mọi ngày.”

Câu nói đối với Yoon Bae như thể vừa đấm vừa xoa. Nhưng nghe anh nói cũng có lý nên cậu cũng chẳng chần chừ mà cầm lấy ly rượu, uống một hơi hết cạn. Sau đó, Lion cứ rót cho cậu hết ly nọ đến ly kia. Yoon Bae chỉ uống vài ly đã say, liền trở nên cởi mở hơn, nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn với Lion.

Aeron cũng bị sự thân thiết của hai người làm cho để ý. Anh bất giác cảm thấy khó chịu, khe khẽ cau mày.

“Sao vậy, Aeron? Anh thấy khó chịu ở đâu à?” - Thấy anh có vẻ không vui, Marry liền hỏi.

Thế nhưng anh lại nhìn cô và nở một nụ cười ấm áp.

“Không có. Tôi bình thường mà.”

Kết thúc bữa ăn, cả Lion và Yoon Bae đều say khướt. Yoon Bae thì đã đến giới hạn mà nằm gục xuống bàn, còn Lion thì vẫn luôn tay rót rượu. Thấy vậy, Han Gyeum tới bên gõ một cái vào đầu anh rồi đặt chai rượu sang một bên, thở dài bất lực nói:
“Cái thằng này, uống gì mà uống nhiều vậy hả? Tôi châm lửa đốt dạ dày của cậu luôn bây giờ. Đi về nào. Muộn rồi đấy.”

Nói rồi, Han Gyeum cầm lấy một tay của Lion khoác lên vai. Lion cũng cứ vậy mà thuận theo, cùng anh ra ngoài. Sau khi Han Gyeum và Lion đã ra về rồi, Marry lên phòng đi tắm, lúc đó Aeron mới để ý Yoon Bae vẫn đang nằm gục trên bàn. Bấy giờ một số người hầu đi ra dọn bàn, một trong số họ tới bên Yoon Bae, vừa định dìu cậu lên thì Aeron lên tiếng:

“Không cần đâu. Tôi sẽ đưa em ấy lên. Cô cứ làm việc của mình đi.”

“Dạ.”

Nói xong, Aeron tới bên Yoon Bae, kéo ghế của cậu ra rồi cứ thế bế cậu lên một cách dễ dàng. Yoon Bae lúc này được bế trên tay như một đứa trẻ. Cậu áp thân trước vào l*иg ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng quặp chặt.
Aeron đóng cửa phòng lại, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì rượu đang ngủ ngon lành của Yoon Bae, Aeron cảm thấy nhịp tim có chút lạ. Càng nhìn anh càng bị vẻ đẹp của cậu cuốn hút. Rốt cuộc anh đã bất giác đặt một nụ hôn lên môi Yoon Bae. Thật không muốn dừng lại chút nào, Aeron cứ vậy mà ngấu nghiến đôi môi của một người đang ngủ.

Bỗng nhiên Yoon Bae mở mắt tỉnh dậy, Aeron cũng vì vậy mà giật mình thoát khỏi cơn mê man. Yoon Bae ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt rồi quay sang mơ màn nhìn Aeron.

“Mọi người về hết rồi sao? Không ai uống rượu với tôi nữa hả?”

“Bây giờ em vẫn nghĩ đến chuyện uống rượu hả? Nhìn xem em đã say thành ra thế nào rồi?”

“Là Lion dụ dỗ tôi mà. Ban đầu tôi chỉ thử xem mùi vị thế nào thôi, không ngờ nó lại đắng như vậy.”

Nghe đến đây Aeron có chút khó hiểu.

“Đắng? Vậy tại sao em lại uống nhiều đến mức này?”

Bỗng nhiên khoé mắt Yoon Bae rơm rớm vài giọt lệ. Dưới ánh sáng mập mờ của anh trăng, giọt lệ đó dường như phát sáng. Thế rồi, cậu vừa sụt sịt vừa nấc cục nói:

“Không… không biết nữa. Tôi cũng không biết… tại sao nó đắng như vậy mà tôi mãi không thể dứt ra.”

Và rồi, từ rơm rớm, rưng rưng, Yoon Bae đã nhanh khóc lóc thút thít. Aeron không hiểu chuyện gì liền nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu, hạ giọng, ân cần hỏi:

“Em sao vậy? Chỉ uống rượu mà cũng khóc nhè thế sao?”

“Tôi cũng không muốn uống đâu, Aeron. Nhưng mà, tay tôi cứ liên tục cầm ly lên, còn cổ họng tôi thì cứ liên tục nuốt. Tôi biết phải làm sao chứ? Tôi khi đó căn bản không thể điều khiển bản thân mình nữa rồi.”

Đến đây, Aeron hết cách chỉ đành ôm cậu vào lòng, dù không hiểu cậu đang nói gì nhưng vẫn xoa lưng an ủi:

“Được rồi. Tôi biết rồi. Em đừng khóc nữa. Đi tắm rồi ngủ đi nhé. Ngày mai em sẽ ổn thôi.”

Anh vừa dứt câu hai má Yoon Bae bất chợt phồng lên. Cậu hoảng hốt bất ngờ đưa tay bịt miệng rồi chạy thẳng sang phòng tắm, nôn như xối xả vào bồn cầu. Thấy vậy Aeron cũng nhanh chóng đi sang xoa lưng cho cậu dễ chịu hơn. Thế nhưng, vừa nôn oẹ xong cậu liền kiệt sức mà ngất đi, dự dầu vào anh bất tỉnh.