Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 2




Thì ra, nơi mà khi nãy Yoon Bae tham gia thi đấu, Aeron cũng có mặt ở đó. Anh cũng tham gia cá cược và cũng đã thua cược vì người thắng vậy mà lại là Yoon Bae. Nhưng xét từ vẻ mặt cho đến cơ thể và cách mà lão chủ đối đãi với Yoon Bae, anh lại cảm thấy tham gia những trận thi đấu này không phải là do cậu tự nguyện. Nhìn gương mặt trầm mặc có xen chút tuyệt vọng của cậu cùng với cơ thể toàn là những vết thương, không hiểu sao trong lòng Aeron lại nổi lên một chút hứng thú. Thực ra lí do anh tới Hàn chỉ là để kí hợp đồng hợp tác làm ăn với một tổ chức. Anh vốn không thích nơi này cho lắm, trước đây đã từng định cư nhưng cũng rời đi khá lâu rồi.

“Cậu muốn trao đổi chuyện gì?” Lão chủ già nghiêm túc hỏi.

Ấy vậy mà Aeron ngồi đó lại thản nhiên mỉm cười, đưa mắt sang nhìn chàng trai đang ngồi yên trong chiếc chuồng sắt.

“Cũng không phải chuyện gì to tát. Tôi chỉ là muốn mua lại “con cún” này của ông.”

“Cún của tôi? Nó là công cụ kiếm cơm của chúng tôi đấy. Bán nó rồi chúng tôi sau này phải sống sao đây?”

Có lẽ đã biết trước lão già sẽ nói thế này, Aeron nghe xong thì liền phẩy tay ra hiệu cho người vệ sĩ sau lưng làm việc. Thì ra từ khi bước vào đây người vệ sĩ đi theo Aeron vẫn luôn cầm trên tay một chiếc cặp sắt. Nhận được lệnh, người vệ sĩ không chần chừ mà lập tức đặt chiếc cặp đó lên bàn, sau đó mở ra trước mặt lão già và tên đồng bọn.

“Số tiền này tôi nghĩ là đủ cho cả hai người tiêu xài cả đời rồi đấy. Thế nào? Tôi muốn mua “con cún” này với giá 1 tỷ won. Hai người có đồng ý không?”

Nghe đến con số “1 tỷ won” Yoon Bae ngồi bên dưới có chút giật mình. Người như cậu vậy mà lại được mua với giá 1 tỷ, trong khi đó lão chủ kia đã chỉ mua cậu với giá 200 ngàn.

“Bán.”

Câu nói ngắn gọn của lão chủ lại khiến Yoon Bae lần nữa giật mình. Cậu ngước đầu lên nhìn, lão chủ kia đã nhận lấy tiền của người đàn ông trước mặt. Còn anh ta thì ngồi đó nở một nụ cười hài lòng. Có chút mông lung, cậu không biết số phận của bản thân có thể thay đổi dù chỉ một chút hay không sau khi bị bán đi một lần nữa. Mà dẫu có thay đổi đi chăng nữa thì tốt hơn hay tệ đi cậu cũng chẳng biết trước được.

Đến đây, đồng bọn của lão già kia nhanh chóng đem chìa khoá xuống mở cửa chuồng cho Yoon Bae. Nhìn vẻ mặt hớn hở tươi cười của lão chủ kia, cậu như theo một thói quen, bò ra khỏi chuồng rồi không hề đứng lên mà lại quỳ gối ở bên cạnh. Để ý kĩ, vì đã ngồi quỳ trong chuồng khá lâu và bây giờ lại tiếp tục quỳ, đầu gối Yoon Bae đã sớm ửng đỏ.

Lão già vui sướng nhìn Yoon Bae nói:



“Từ giờ mày phải phục tùng người ta đấy! Mày phải cảm thấy vinh hạnh vì đã được mua lại với số tiền lớn thế này.”

Sau cái bắt tay cuối cùng và lời cảm ơn của hai bên, Aeron ngồi quỳ một gối xuống trước mặt Yoon Bae, trực tiếp cởi chiếc áo vest đang khoác trên người của mình ra khoác lên cho cậu. Yoon Bae lúc này ngoài một chiếc quần đùi cũ kĩ và mỏng manh cùng hai miếng vải quấn quanh hai bàn tay ra thì không còn miếng vải nào trên người cả. Hàng loạt những vết thương lộ rõ trên da thịt bây giờ đã bị che đi bởi chiếc áo của Aeron.

Ấy vậy mà anh vừa khoác chiếc áo lên người cậu cậu lại vội vàng tránh đi rồi khẽ đẩy anh ra. Điều đó khiến cả Aeron, vệ sĩ và lão chủ già có chút ngạc nhiên. Cho rằng cậu đang tạo phản, không chút do dự lão chủ lập tức bước tới, đạp thật mạnh vào lưng khiến cậu ngã ra.

“Mày dám hỗn xược với chủ nhân của mày sao?! Tao có dạy mày như thế không hả?!”

Không chút phản kháng nào cả, khuôn mặt Yoon Bae lộ rõ sự chịu đựng. Cậu tự mình ngồi dậy, sau đó cúi gằm mặt, lắp bắp nói với Aeron:

“Chủ nhân… áo của ngài… nếu tôi mặc vào… sẽ bị bẩn.”

Trong giây lát cổ họng Aeron đột nhiên khựng lại sau khi nghe xong câu nói đó. Anh cứ tưởng cậu muốn chống đối, không ngờ lại chỉ là sợ bản thân sẽ làm bẩn chiếc áo của anh. Anh mỉm cười dịu dàng đưa tay lên xoa đầu Yoon Bae.

“Không sao. Em cũng đâu có bẩn tới mức đó. Giặt qua một chút là lại sạch rồi.”

Nói rồi Aeron một lần nữa khoác áo cho Yoon Bae. Lần này cậu ngoan ngoãn nghe theo, không ngờ Aeron vậy mà còn nắm lấy tay đỡ cậu dậy.

“Em có muốn nói lời tạm biệt với chủ nhân cũ của mình không?”

Yoon Bae lạnh nhạt lắc đầu. Thấy vậy, Aeron tạm biệt hai lão già kia rồi không chút chần chừ mà bế cậu lên tay, cứ vậy đi ra ngoài. Lần đầu tiên Yoon Bae được bế lên một cách trân trọng thế này, dù là con trai nhưng vì chưa từng được cảm nhận hơi ấm bao giờ nên đối với cậu chỉ thế này thôi cũng thật là hạnh phúc.