Diễn đàn bệnh viện số 1 Lăng Thành.
#Những chuyện không thể không nhắc đến giữa Trai đẹp thần tiên số 1 của bệnh viện tôi và người đẹp hoa hồng giới y học#
Chủ bài viết: [ Như tiêu đề, câu chuyện thời niên thiếu ngày trước của bệ hạ và hoàng hậu BE rồi, nhưng! Các đồng chí, mọi người đoán xem tôi đã nhìn thấy gì! Aaaaa, là cảnh tượng hoàng hậu tỏ tình với bệ hạ, ôi mẹ ơi, hoàn toàn không nghĩ rằng, cái kết BE này lại còn có ngoại truyện! Bức ảnh.jpg ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là chụp được ở hành lang tối tăm.
Bức ảnh đầu tiên mỹ nhân mặc một bộ váy tây phục toát lên vẻ đẹp nghề nghiệp, đồng thời hai tay nắm chặt lấy cánh tay lực lưỡng của người đàn ông, đang nghiêng đầu nói gì đó. Trong bóng tối, có thể thấp thoáng nhìn thấy người đàn ông cụp lông mi xuống, dường như đang nhìn cô ta.
Bức ảnh thứ hai, ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên những ngón tay đang kéo lấy cánh tay anh ấy của người phụ nữ.
Chủ bài đăng: [ Các đồng chí hãy ở lại! Chính tai tôi nghe thấy người đẹp hoa hồng nói với Thương thần là quá yêu anh ấy rồi!!! Aaaaaaaaaa! Trước kia chúng ta ship là thật rồi! ]
Những người trẻ tuổi trong giới y học, hầu như đều từng ship CP song hoàng. Chỉ có điều sau này vì Thương Dư Mặc tự mình đăng Weibo đính chính, mới hoàn toàn chết tâm, bây giờ bức ảnh này cùng nhau được tung ra, thanh xuân đã chết sống lại rồi.
[ Aaaaaa trời ơi! Chạm mắt rồi! Cầm tay rồi! ]
[ Tôi điên mất thôi, thanh xuân đã chết của tôi sống lại rồi! ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[...]
Rất nhanh, người dùng Tiểu Tần 18G trả lời:
Phóng viên Tiểu Tần: [ Sống lại cái gì! Bác sĩ Thương người ta có vợ rồi được chưa! Xóa ngay cái tiêu đề vớ vẩn này đi! ]
[ @ Quản lý mau xóa bài! ]
Nhưng quản lý lại là fan cứng của CP song hoàng, giả chết không xóa bài.
[ Đã là thời đại nào rồi, theo đuổi tình yêu là sai sao? Hơn nữa tôi nghe nói vợ của Thương Thần là gia đình sắp đặt, một cuộc hôn nhân kinh doanh. ]
[ Mọi người xem Thương Thần kết hôn lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng công khai vợ mình, hoặc là ngại, không thì chính là tình cảm không sâu đậm. ]
Phóng viên Tiểu Tần: [ Chú hổ ngọc nhỏ mà bà Thương khắc trên cổ tay Thương Thần chưa bao giờ rời khỏi người anh ấy, nhẫn cưới trừ lúc làm phẫu thuật thì chưa từng tháo ra, mấy người bảo đây là tình cảm không sâu đậm à? Nói với mấy người một sự thật này, bà Thương xinh đẹp hơn cái cô người đẹp hoa hồng gì gì kia gấp nghìn lần.]
Mọi người: [ Tiểu Tần nhận hối lộ của bà Thương rồi, mọi người đừng nghe, anh ta phản bác càng kích động thì càng có vấn đề. ]
Tần Vọng Thức tức điên lên: Não của mấy fan ship CP này chỉ có logic như nhau.
Phòng làm việc của Thương Dư Mặc.
Khi Tần Vọng Thức xông vào, trong phòng trống trơn.
Chỉ có tiếng nước vang lên từ phòng vệ sinh.
Anh ấy đợi 1 phút, tiếng nước vẫn chưa dừng lại, không nhịn được gõ cửa: “Bác sĩ Thương, tôi có chuyện gấp!”
“Liên quan đến cậu và Bùi Chước Chước!”
“Hai người ở hành lang bị chụp lại rồi, cậu thật sự không có lỗi với nữ thần của tôi đúng không?”
Bỗng nhiên.
Cửa phòng vệ sinh mở ra rồi.
Rõ ràng người đàn ông vừa tắm xong, thay sang chiếc áo sơ mi màu đen, mái tóc xoăn bạch kim chưa lau khô, nên càng xoăn hơn, lúc này những sợi còn ướt vương trên chiếc trán ướt, dường như quấn vào với hàng lông mi màu đen, đôi mắt màu nâu nhạt thờ ơ đa tình.
Đôi môi mỏng đỏ thẫm khẽ giương lên: “Có chuyện gì?”
Tần Vọng Thức bị vẻ đẹp bất chợt này làm cho ngỡ ngàng.
Vãi!!
Chẳng trách nữ thần nhìn trúng anh.
Chỉ riêng khuôn mặt này của Thương Dư Mặc, vóc dáng này, nếu anh ấy là con gái, cũng tình nguyện lấy!
Đối mặt với sự lạnh lùng của Thương Dư Mặc, Tần Vọng Thức tỉnh táo lại: “Diễn đàn!”
“Đúng đúng đúng, diễn đàn, cậu có muộn tự đăng bài đính chính không? Tránh bị người khác bàn luận trên mạng, dù sao thì bây giờ cậu cũng rất nổi tiếng rồi.”
Thương Dư Mặc cầm lấy điện thoại của anh ấy.
Đã nhìn thấy cái hotsearch kia.
Khuôn mặt điển trai không có biểu cảm gì, bấm vào đường link liếc nhìn một cái, sau đó trả lại điện thoại cho Tần Vọng Thức: “Tôi biết rồi.”
Chỉ có thế?
Không đính chính?
Tần Vọng Thức cầm lại điện thoại, sững sờ nhìn anh đi về phía bàn làm việc, khởi động máy tính.
Sau đó.
Trơ mắt nhìn Thương Dư Mặc nhanh chóng nhấn vào đường link.
Không biết là đã làm gì, một loạt mật mã màu đen khó hiểu xuất hiện trên màn hình.
Chữ nào cũng biết, nhưng ghép lại với nhau thì những mật mã này có ý nghĩa gì?
Rất nhanh, Tần Vọng Thức hiểu rồi.
Anh đang làm mới diễn đàn.
Không những tiêu đề biến mất, ngay cả diễn đàn bát quái của bệnh viện cũng biến mất rồi.
Mẹ nó???
Tần Vọng Thức kinh ngạc nhìn người đàn ông bình tĩnh tắt máy tính, mãi lâu sau, từ khó khăn thốt ra một câu: “Thật ra cậu là hacker ẩn trong giới y học chúng ta đúng không?”
Thương Dư Mặc không trả lời, quay lại phòng vệ sinh.
Tần Vọng Thức theo sau như một cái đuôi nhỏ.
Nhìn người đàn ông bình thản ung dung tiếp tục rửa tay.
Hỏi: “Không cần đính chính sao?”
“Không cần thiết.” Giọng điệu Thương Dư Mặc nhẹ nhàng, cực kì rõ ràng trong tiếng nước chảy: “Nhanh thôi, sẽ không còn người này nữa.”
Tần Vọng Thức phản ứng có điều kiện: “Cậu muốn giết người diệt khẩu?”
Cuối cùng đôi mắt của Thương Dư Mặc cũng chậm rãi mở ra, ánh mắt của anh như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Tần Vọng Thức: “...”
Lúc này mới ý thức được bản thân đã nói những lời ngu ngốc.
Nhìn xung quanh, muốn chuyển đề tài, đột nhiên ánh mắt dừng lại trên khớp ngón tay đã được rửa sạch đến mức đỏ bừng và bong tróc của anh: “Mẹ nó, cậu không cần đôi tay này nữa à?!”
Không nên rửa tay đến mức này.
Tần Vọng Thức vô thức nhìn vào những bình thuốc sát trùng trống không ở bên cạnh.
Hít một hơi lạnh.
Thương Dư Mặc ung dung mở lại vòi nước: “Ừ, bẩn.”
Bẩn?
Tần Vọng Thức thực sự không hiểu nổi mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Nhưng cực kì chắc chắn, anh thật sự không thích Bùi Chước Chước.
…
Trên sân thượng ở tầng cao nhất của biệt thự, ánh hào quang trên bầu trời dường như đã khảm vào những đám mây dày một viền vàng mạnh mẽ, tự nhiên thay đổi đậm nhạt, đẹp hơn cả bức tranh sơn dầu.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc xích đu hình mặt trăng, lười biếng dựa vào chiếc gối mềm mại, đôi mi cong rủ xuống, nhìn màn hình máy tính bảng.
Người khác không nhìn thấy, nhưng cô có thể thấy rõ, độ cong của môi Thương Dư Mặc, đã ở trạng thái mất kiên nhẫn nhất rồi.
Dường như đang suy nghĩ, rốt cuộc có nên làm bẩn tay mình, bẻ các ngón tay của Bùi Chước Chước ra hay không.
Còn sớm mà sao đã đi rồi.
Một người đàn ông cao 189cm, lại không trốn nổi một người phụ nữ đi giày cao gót sao?
Việc này có thể giả đến mức độ nào?
Khi ánh hoàng hôn dịu nhẹ của buổi chiều tà buông xuống, Ninh Gia Dạng tùy ý ném điện thoại sang một bên, nhìn cục than hồng rực cháy trên bầu trời qua bức tường kính trong suốt.
Không biết đã qua bao lâu, những ngọn đèn quấn quanh bức tường thủy tinh rực sáng.
Tăng thêm vài phần lãng mạn cho sân thượng.
Đột nhiên, khóa cửa phát ra một tiếng “cạch”.
Người phụ nữ nằm trên chiếc giường xích đu từ từ mở mắt ra, lười biếng nhìn sang…
Đập vào mắt là bóng dáng cực kì cao của người đàn ông, đứng ở cửa với sức ép cực kì nam tính.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn giữ nguyên mái tóc xoăn màu bạch kim như lúc rời đi, nghĩ đến mái tóc đen trong bức ảnh, chắc anh đã tắm rồi.
Khóe môi Ninh Già Dạng cong lên thành một đường cong giễu cợt, cô cười khẩy: "Ăn vụng ở ngoài còn nhớ đi tắm cơ à?"
Thương Dư Mặc nhìn cô.
Quay lưng lại với cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài bức tường kính, chiếc giường xích đu hình mặt trăng, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng có đai đeo, tấm vải vừa vặn tôn lên dáng người yêu kiều của cô, một tấm chăn mỏng màu xanh nhạt thêu những con sóng trắng lớn kéo xuống bắp chân của cô, hai chân trùng xuống, lộ ra một đôi bàn chân nhỏ trắng nõn như hạt ngọc.
Ninh Già Dạng lười biếng nằm nghiêng, nhướng mi cười như không cười, lộ ra vẻ thuần khiết và ngông cuồng.
Nhưng không đợi người đàn ông trả lời.
Chỉ thấy anh đưa tay ra, tắt những ngọn đèn mờ ảo trên sân thượng.
Sân thượng rộng lớn lập tức chìm vào bóng tối.
Đôi mắt Ninh Già Dạng vô thức nhắm lại, xoa dịu sự thay đổi ánh sáng đột ngột này: “Anh…”
Giây tiếp theo, Thương Dư Mặc đã tới bên chiếc giường.
Kéo cô lên và ôm vào lòng.
Khóe môi cong châm chọc của Ninh Già Dạng còn chưa kịp nhấc lên, đã bị ôm chặt rồi.
Tấm chăn mỏng trên bắp chân mảnh mai trượt xuống sàn gỗ óc chó màu đen.
Phát ra một âm thanh nhỏ.
Ninh Già Dạng không thể để ý tới được nữa, bởi vì hơi thở mát lạnh của người đàn ông phả lên làn da nhạy cảm của cô, giống như một con mèo lớn dựa vào chủ nhân của nó, chiếc mũi cao áp vào chiếc cổ gầy và mềm mại của cô, hơi thở có chút nặng nề, mới cảm thấy bản thân chậm lại một chút.
Hít cái gì đấy?
Cô là cỏ mèo hả!
Bị anh ngửi rất lâu, Ninh Già Dạng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc trên người người đàn ông.
Khẽ nhíu mày, vô thức muốn đẩy anh ra.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của người đàn ông: “Em chê anh bẩn sao?”
Vốn dĩ Ninh Già Dạng còn muốn trách mắng anh, nhưng lại bị giọng điệu tự ghê tởm chính mình của người này làm cho bối rối.
Đang chuẩn bị hỏi anh dở chứng gì thế.
Lại thấy Thương Dư Mặc đã buông cô ra, như muốn rời đi.
“Anh đi đâu?”
Ninh Già Dạng còn chưa kịp tra hỏi mà, người này liền chạy tới nói mấy lời kì quái, sau đó bỏ đi.
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc thốt ra lời nói rất nhẹ: "Đi rửa sạch."
Không phải anh tắm rồi sao?
Đôi mắt của Ninh Già Dạng đã quen với bóng tối, ánh trăng lạnh lẽo rải trên bóng dáng cao gầy của Thương Dư Mặc.
Cô vô tình liếc thấy bàn tay của người đàn ông đang buông thõng bên chân mình, con ngươi cô đột ngột co lại.
Ninh Già Dạng đột ngột nhảy xuống giường xích đu, giẫm chân trần lên sàn gỗ lạnh lẽo, đuổi kịp người đã ra tới cửa: "Đứng lại!"
Sau lưng cô, chiếc ghế xích đu nặng nề đung đưa.
Năm phút sau.
Bên trong phòng ngủ chính.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng lạnh lùng, chỉ vào chiếc giường lớn, ra lệnh nói: "Ngồi xuống."
Đôi môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, cực kỳ lạnh lùng và quyến rũ.
Người đàn ông vốn cao quý kiêu ngạo nhìn lướt qua tấm ga giường màu xanh lam, dừng một giây: "Anh bẩn."
Bây giờ Ninh Già Dạng cực kì tức giận.
Đẩy mạnh anh nằm xuống giường, hai chân đè lên, ngồi ở trên eo của người đàn ông.
Một chuỗi hành động dứt khoát gọn lẹ.
Thương Dư Mặc không phản kháng.
Đèn trùm trong phòng ngủ được bật mức sáng nhất, tựa như mọi cảm xúc đều không thể che giấu được.
Ninh Già Dạng nắm lấy ngón tay của anh.