Dưới một cơn mưa tầm tã trong đêm tối tĩnh mịt, một thân thể nhỏ bé ướt sũng trong màn mưa. Đôi mắt ấy, mấy tiếng trước long lanh vui vẻ như thế nào, tại sao bây giờ lại trở nên vô hồn đến như thế. Vả lại, 3 hôm nữa lại là ngày cưới của cô kia mà
Từng dòng xe lướt qua, từng dòng người lướt qua, chen chúc nhau, chỉ riêng cô bước đi thật chậm rãi.
"Cô gái à, tại sao phố xá đông người đến như thế, lại chỉ có mỗi mình em cô độc đến như vậy. Em có biết rằng, có một người nhìn em mà đau lòng"
Một chiếc ô màu đen xuất hiện, cản bước chân cô.
Đôi mắt đen không còn nhìn mông lung như trước, cô ngước lên nhìn người đối diện mình. Nhìn người đó, đôi mắt cô lại càng mở to hơn
Là anh sao...
_Em làm sao vậy, Nguyệt Nhi
Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là cái lắc đầu khe khẽ. Anh nhìn cô, càng nhìn lại càng thương xót hơn
_Em đừng nghĩ có thể dối lừa anh, nhóc con - Anh xoa đầu cô một cách ôn nhu
_Hàn Vũ - Cô rụt rè lùi một bước - Anh đừng quên, anh đã có vợ rồi
Tiếng nói của cô nhỏ dần, nhỏ dần...
Động tác anh bỗng dưng khựng lại, gương mặt cũng thoáng chốc trở nên gượng gạo. Anh nở một nụ cười nhẹ với cô
Ừ nhỉ, anh đã kết hôn rồi, vả lại...
_Quên mất, em cũng sắp đính hôn rồi
Nụ cười của anh là một nụ cười buồn...
Nhưng so với anh, cô còn buồn hơn, còn tổn thương nhiều hơn. Đáy mắt của cô bỗng dưng nổi lên một làn sóng dữ dội
_Xin lỗi, em... em có việc rồi
Cô xoay người bỏ đi, bỏ đi thật nhanh. Anh cũng rất muốn đuổi theo, chỉ là, anh không biết mình có tư cách gì mà đuổi theo cô
Bóng dáng ấy càng lúc càng xa...
Cô chạy đến nhà anh trai của mình, mưa dường như vẫn còn dai dẳng
Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng chuông kêu dồn dập không ngừng. Nhưng Dương Minh thường thức rất khuya, cô không tin anh ấy lại không thể gặp cô.
Nhất là lúc này, cô đặt biệt rất cần anh...
Cánh cổng sắt dần mở ra, một thân hình cao lớn thấp thoáng sau chiếc ô xanh dương nhìn cô than vãn
_Tiểu công chúa à, đêm khuya mưa gió vậy mà... Ơ kìa, sao lại ướt mem thế này. Ngoan ngoan, vào nhà thay đồ cho anh
Từ lúc cánh cổng mở ra, cô đã chạy vội ôm chầm lấy Dương Minh làm anh bất ngờ dữ dội. Nhưng mặc kệ, cô chỉ muốn ôm anh mà thôi, ôm thật chặt
Cô là Nguyệt Nhi, là mặt trăng bé nhỏ. Anh trai cô là Dương Minh, là mặt trời sáng ngời. Từ trước tới giờ, cho dù cô rơi vào hoàn cảnh bế tắc như thế nào, cũng sẽ có một bờ vai rắn chắc của anh che chở cô. Thật ấm áp
Nhưng lúc này, cô thật không biết mình còn có thể cảm thấy ấm áp được nữa không
Ánh mắt cô vẫn mãi vô hồn như thế, cho dù bây giờ Dương Minh đang dịu dàng dùng khăn lau khô tóc cho cô
_Em thật là một đứa ngốc mà, mưa gió thế này mà còn không chịu bảo vệ sức khỏe nữa. Không lẽ em muốn ngày cưới quan trọng vậy mà cô dâu lại lâm bệnh ư
Anh chỉ là mắng yêu cô thôi, mắng yêu thôi, nhưng cô, thật sự rất đau lòng...
_Anh hai...
_Sao vậy nhóc con ???
Anh cảm thấy thái độ của cô thật có chút kì lạ, dự cảm này làm tim anh đập càng dồn dập hơn
_Anh hai, giúp em hủy hôn đi
Cô cất giọng nói rất nhỏ, vô cùng nhỏ, ngữ điệu lại càng mệt mỏi hơn
Dương Minh bị cô làm kinh ngạc một phen
Hủy hôn? Hôn sự vốn là một việc trọng đại trong đời, không phải muốn đùa giỡn sao thì đùa giỡn, muốn hủy sao thì hủy. Tại sao em gái yêu quý của anh lại có thể nói ra điều đó
Rốt cuộc, điều gì đã xảy ra ???
Có lẽ, bắt nguồn mọi chuyện phải nói về buổi chiều hôm nay. Tiêu Dao - người chị em tốt đã hẹn cô đến nhà cô ấy dùng bữa tối.
Cô đến, đương nhiên rất đúng giờ, lại còn sớm hơn một chút nữa. Khi đang đứng trước cửa, bỗng dưng cô nghe một giọng nói cưng chiều từ trong nhà phát ra
Nhưng, nếu không lầm, giọng nói đó là của Tuấn Khang - vị hôn phu của cô kia mà
Tay cô nắm chặt cánh cửa, kìm nén nhịp đập hỗn loạn từ trong trái tim mình. Nhưng mà, cửa không hề khóa. Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ, từ từ thở ra. Cô biết bản thân cần phải bình tĩnh, vì biết đâu được, cô nghe lầm thì sao
Nhưng quả thực, tai cô rất tốt, cô không hề nghe lầm
Sau cánh cửa ấy, Tuấn Khang đang ôm ấp Tiêu Dao từ sau lưng. Các cử chỉ thân mật của họ, vì thấy cô mà đột ngột dừng hẳn
_Cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau vào đây, bữa tối cũng sắp dọn xong rồi đó
Cô im lặng, không nói bất cứ điều gì, không có bất cứ hành động nào khác ngoài việc bước đến bàn ăn. Nhưng, có ai thấy được, mỗi bước chân cô bước đi, run rẩy đến nhường nào
Gương mặt Tiêu Dao vẫn cười, nhưng là một nụ cười gượng gạo. Còn Tuấn Khang, anh ngồi xuống cạnh cô, vô thức cất lên một tiếng thở dài
_Dao Dao à, đừng nấu nữa, em ngồi xuống đi
"Dao Dao", trước giờ cô chưa từng nghe anh gọi Tiểu Dao thân mật đến như vậy
Đến lúc này, cô không thể nào im lặng thêm được nữa
_Nói cho em biết lí do, tại sao hai người...
Nói, cô có rất nhiều thắc mắc cần phải nói. Thế nhưng, tất cả đều nghẹn lại, muốn nói cũng không thể nào nói ra được
_Anh xin lỗi...
_Em không cần nghe anh xin lỗi
Xin lỗi, xin lỗi thì còn có ích gì nữa sao, còn cứu vãn được gì nữa sao
_Mất một thời gian dài, anh mới nhận ra được tình cảm mình dành cho Dao Dao. Anh, anh không phải cố ý lừa dối em
_Vậy sao
Cô cười khẩy. Còn bảo là không cố ý lừa dối cô sao
_Tại sao anh không nói ra sớm hơn, vốn dĩ 3 ngày nữa...
Đúng vậy, tại sao không nói với cô sớm hơn. Tại sao phải để đến khi chỉ còn 3 ngày nữa là ngày cưới của hai người, anh mới chịu nói ra. Tại sao phải bức ép cô đến như thế, tại sao phải cố ý dày vò cô đến như thế.
_Anh xin lỗi...
Cuối cùng, anh cũng chỉ biết mỗi câu xin lỗi
_Tớ đã có thai rồi
Tiêu Dao nãy giờ vốn im lặng, đột nhiên lại nói ra một câu chấn động lòng người
Thì ra, bọn họ đã thân nhau đến mức đó rồi. Cô, quả thực không thể ngờ, trước giờ cũng chưa bao giờ dám ngờ đến
Thua, cô quả thực đã thua bọn họ rồi
Ngồi trong căn phòng này vô cùng ngột ngạt, cô không thể nào chịu đựng được thêm phút giây nào nữa. Thế nên, cô đứng lên, từng bước, từng bước rời khỏi nơi này
Cô bước, rồi đột ngột dừng, cho dù không xoay đầu lại nhưng vẫn nói với họ một câu
_Chúc mừng hai người
Lời nói này, cô không chắc đó là lời chúc phúc thật lòng, cũng không chắc mình sẽ không đau lòng...
Một người là bạn thân từ những năm còn học trung học cho đến giờ
Một người là người yêu đã quen được 6 năm, còn sắp kết hôn
Cùng lúc, phát hiện ra hai người thân yêu đều lừa dối mình, cô còn có thể không đau lòng sao...
Ông trời quả thực rất trêu người