Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 29: Mệt mỏi




Trong lời nói của anh thể hiện rõ sự bất cần kiểu dạng có cũng được, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì khiến ông á khẩu. Rõ ràng mục đích hôm nay của ông chính là để Lăng Phong và ba mẹ có thể vì sự xuất hiện của thành viên mới mà thuận ý ngồi với nhau đôi chút nhưng chưa kịp gặp gỡ đã vội giải tán hết lượt.

Cố Lăng Phong kéo cô đi thẳng ra ngoài xe, đi đến bậc thềm anh bước chậm lại, tuy không có lời nói nào phát ra nhưng cô biết anh làm vậy là đang lo lắng cho em bé. Khi cánh cửa xe được mở, đôi mắt cô vô thức lướt qua vườn hoa mà ông xây riêng cho bà, đúng là rất rất đẹp, nó mang phong cách cổ điển hiện đại kết hợp, hài hòa, trang nhã và vô cùng bắt mắt, cô nghĩ chắc có lẽ ông dụng tâm nhiều lắm.

Sau khi yên vị, xe bắt đầu lăn bánh, Cảnh Vũ là người lái xe, anh và cô ngồi ở ghế phía sau.

- Đã không phải của mình thì dù có thích hay không thích cũng thế thôi, đừng tỏ ra bản thân ngây thơ lương thiện hiểu chuyện như thế nữa, việc của cô là ngoan ngoãn chăm sóc con tôi đủ tháng đủ ngày bình an khỏe mạnh ra đời là được, những thứ khác... không khiến cô nhúng tay vào.

Cô nhìn anh một lúc im lặng không nói gì, ngoài mặt tỏ ý thuận theo nhưng trong lòng cô lại đối nghịch. Bởi lẽ cô biết cô chỉ còn chịu đựng cái tính khinh khỉnh này của anh chỉ hôm nay nữa thôi, ngày mai cô bỏ trốn, đưa bé con đi thật xa nơi này vậy nên một lời nói xoa dịu đi sự nóng nảy của Cố Lăng Phong bây giờ cô cũng chẳng muốn cất tiếng nữa. Cô biết anh ta ghét và có thành khiến với mình vì chính cô đã làm danh tiếng của anh ta phần nào tổn hại nhưng anh ta muốn cô rời xa bé con, cô không làm được.

Khi trở về biệt thự, người giúp việc trung tuổi hôm qua đã chờ sẵn ở trước cửa đại. Khi cô bước tới, Cố Lăng Phong lên tiếng:

- Dì Phúc, dì đưa cô ta lên phòng, bắt đầu từ ngày hôm nay việc ăn uống, giám sát, thăm khám... toàn bộ việc chăm sóc cô ta và đứa bé trong quá trình mang thai con giao cho dì đảm nhận, tiền lương của dì con tăng gấp năm lần.

Dì Phúc nhìn anh mỉm cười, gật đầu đáp:

- Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô chủ thật tốt, em bé nhất định bình an chào đời.

Lời đảm bảo của dì Phúc khiến anh rất hài lòng, dì là người có kinh nghiệm trong việc này nên anh rất yên tâm. Trước khi rời khỏi, anh còn quay đầu khẳng định thêm một lần:

- Cô ta chỉ là mẹ của con con, không phải nữ chủ nhân của cái nhà này, sinh con xong sẽ rời khỏi đây, dì gọi tên thôi là được, gọi cô chủ chỉ sợ cô Ninh Hạ Ngân đây sẽ thấy bị xúc phạm.

Nói xong anh bỏ đi thẳng không quay đầu lại lấy một cái, dì Phúc đưa cô vào trong, lúc nói chuyện với anh dì cười nói vui vẻ nhưng khi anh vừa đi, cả dì lẫn mọi người trong nhà ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh thường.

Bữa ăn nhanh chóng được chuẩn bị, những món ăn đầy đủ dinh dưỡng vừa xuất hiện cô liền lập tức khó chịu chạy vào nhà vệ sinh. Cơn buồn nôn ứ lên liên tục quằn quại ruột gan, hai hàng nước mắt vô thức ứa tràn khỏi khóe mi. Cơn nghén qua đi mặt mũi cô đỏ bừng, nước mắt nước mũi cứ tuôn liên tục.

- Khụ, khụ...

Phía sau chợt có một bàn tay vuốt vuốt sống lưng, Ninh Hạ Ngân quay đầu phát hiện ra là dì Phúc.



- Con cảm ơn dì nhiều!

Dì Phúc không đáp, chỉ dắt cô ra bàn ăn. Cô mệt mỏi tỏ ý không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải cắn răng ăn tạm chút rau xanh, thịt thì chỉ dùng được thịt nạc, dính thêm một chút mỡ cô cũng cho ra mật xanh mật vàng, còn cá thì khỏi phải bàn, nhắc tên thôi bụng dạ đã thấy nhộn nhạo.

Dùng bữa xong cô được đưa lên phòng nghỉ ngơi, mới ở nơi này được một ngày mà cảm giác như trải qua hàng ngàn thiên niên kỉ, cô thờ thẫn nằm lên giường vô thức thiếp đi....

Âm thanh to nhỏ vang lên khiến cô tỉnh dậy, trời lúc này nhem nhẻm tối, cô còn tưởng bây giờ đã rạng sáng rồi, tính thay quần áo chuẩn bị cho kế hoạch dự sẵn ai dè nhìn lại đồng hồ mới là sáu giờ tối.

Ninh Hạ Ngân lần mò tìm công tắc điện sau đó cô tìm tới nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại, xong xuôi mọi việc cô mở cửa phòng xuống nhà. Bên dưới chợt vọng lên âm thanh của người làm.

- Dì Phúc, dựa vào đâu bọn con phải chăm sóc cho cô ta, cái loại tìm mọi thủ đoạn để leo lên giường ông chủ chắc gì cái thai trong bụng cô ta đã là của ông chủ!

Đúng đó, cái mặt thì lầm lầm lì lì, nhan sắc tầm thường quê mùa mà chảnh chọe thấy ớn, có khi được ông chủ tổ chức cho lễ cưới hoành tráng quá nên tưởng bản thân thật sự là chủ nhân ngôi nhà này cũng nên... Đúng là thứ sao chổi, không biết tự lượng sức mình!

Sau câu nói ấy là một dàn những câu hùa phía sau, người đập tắt sự ồn ào đó là dì Phúc.

- Cô ta là loại người gì tôi không biết nhưng chỉ cần cô ta làm ảnh hưởng tới con của cậu chủ, tôi tuyệt đối không để yên.

- Con nói rồi, chắc gì là con của cậu chủ!

- Không được nói linh tinh, cô ta có gan mặt dày bước vào đây thì cũng phải lường trước hậu quả cho bản thân, cô nghĩ cậu chủ là người thế nào? Cậu ấy ghét nhất là thể loại lừa gạt và dối trá, hi vọng thì hi vọng cô ta biết thức thời chút!

Dùng bữa xong cô được đưa lên phòng nghỉ ngơi, mới ở nơi này được một ngày mà cảm giác như trải qua hàng ngàn thiên niên kỉ, cô thờ thẫn nằm lên giường vô thức thiếp đi....

Âm thanh to nhỏ vang lên khiến cô tỉnh dậy, trời lúc này nhem nhẻm tối, cô còn tưởng bây giờ đã rạng sáng rồi, tính thay quần áo chuẩn bị cho kế hoạch dự sẵn ai dè nhìn lại đồng hồ mới là sáu giờ tối.

Ninh Hạ Ngân lần mò tìm công tắc điện sau đó cô tìm tới nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại, xong xuôi mọi việc cô mở cửa phòng xuống nhà. Bên dưới chợt vọng lên âm thanh của người làm.

- Dì Phúc, dựa vào đâu bọn con phải chăm sóc cho cô ta, cái loại tìm mọi thủ đoạn để leo lên giường ông chủ chắc gì cái thai trong bụng cô ta đã là của ông chủ!



Đúng đó, cái mặt thì lầm lầm lì lì, nhan sắc tầm thường quê mùa mà chảnh chọe thấy ớn, có khi được ông chủ tổ chức cho lễ cưới hoành tráng quá nên tưởng bản thân thật sự là chủ nhân ngôi nhà này cũng nên... Đúng là thứ sao chổi, không biết tự lượng sức mình!

Sau câu nói ấy là một dàn những câu hùa phía sau, người đập tắt sự ồn ào đó là dì Phúc.

- Cô ta là loại người gì tôi không biết nhưng chỉ cần cô ta làm ảnh hưởng tới con của cậu chủ, tôi tuyệt đối không để yên.

- Con nói rồi, chắc gì là con của cậu chủ!

- Không được nói linh tinh, cô ta có gan mặt dày bước vào đây thì cũng phải lường trước hậu quả cho bản thân, cô nghĩ cậu chủ là người thế nào? Cậu ấy ghét nhất là thể loại lừa gạt và dối trá, hi vọng thì hi vọng cô ta biết thức thời chút!

Ninh Hạ Ngân lùi lại vài bước, cô không muốn nghe những lời kia nữa. Ngay cả người làm nơi này cũng nghĩ cô là kẻ mồi chài hãm hại anh, chẳng trách họ lại nhìn cô bằng ánh mắt như thế.

Trở lại phòng, cô lặng người đi một hồi lâu, bàn tay chạm vào bụng cảm nhận sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ. Khóe môi vẽ lên một đường cong thủ thỉ:

- Con yêu đừng lo nhé, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi rời khỏi nơi này, ở đây cô đơn thật đấy, buồn tẻ như ở nhà vậy...

Rõ ràng chẳng muốn khóc vậy mà nước mắt cứ nhỏ giọt liên tục khỏi khóe mi, cô biết khóc sẽ không tốt cho con nên vội vàng lau nước mắt chỉ là càng lau tay cô lại càng ướt đẫm những giọt lệ. Ninh Hạ Ngân trách mình vô dụng, không phải từ nhỏ tới lớn cô giỏi nhất là che giấu cảm xúc sao? Vậy mà bây giờ đến việc ngăn bản thân dừng khóc cô cũng không làm được...

Rất lâu sau đó cô mới bình ổn lại, đúng lúc đó dì Phúc gõ cửa phòng kêu cô xuống nhà dùng bữa. Ninh Hạ Ngân vô hồn gật đầu như một con robot. Cô xuống nhà, các cặp mắt của người làm dán chặt lên người cô âm thầm đánh giá, con buồn nôn lại ập tới, bao nhiêu thức ăn chưa kịp tiêu hóa hết đều theo ra ngoài. Lần này dì Phúc không vào vuốt lưng cho cô nữa, cô cũng không mấy hi vọng xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp tại nơi này.

Ngồi vào bàn dùng được dăm ba miếng, cô cố gắng ém cảm giác khó chịu để nuốt chút thức ăn, cô mà không ăn, con cô sẽ không trụ nổi.

Đan dùng bữa dở thì anh trở về, cô biết anh về nhưng chẳng buồn ngước lên nhìn, vờ như đang chăm chú ăn.

- Cậu chủ có muốn dùng bữa ngay không ạ?

Dì Phúc nhìn anh hỏi rồi chờ đợi câu trả lời. Đôi mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi, giọng nói có chút gắt gỏng:

- Dì nghĩ ngồi chung mâm với cô ta con nuốt nổi cơm sao?