Bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa, cô giật mình quay người. Phía sau cánh cửa khép hờ vọng lại âm thanh:
- Cô chủ, tôi mang hoa quả lên cho cô ạ!
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Ninh Hạ Ngân đứng dậy ra mở cửa. Người hầu bước vào đặt dĩa trái cây được tỉa gọt bắt mắt lên trên bàn sau đó lui xuống. Ngập ngừng một lúc cô hít một hơi sâu lấy hết can đảm hỏi thử cô gái kia:
- Chị ơi... em có thể được đi dạo trong khu vườn ở dưới kia không? Em thấy có chút ngột ngạt... nên nhưng nếu không được thì cũng không sao đâu ạ, chị cứ coi như em chưa nói gì đi ạ!
Khuôn mặt người hầu kia lạnh đi, chỉ tay vào dĩa hoa quả trên bàn:
- Cô chủ dùng hết trái cây đi, tôi sẽ hỏi ý kiến của ông chủ rồi thông báo cho cô!
Trong đáy mắt âm u chợt có đầy ánh sao lấp lánh, cô không kìm được mà nắm lấy tay cô gái kia rối rít:
- Cảm ơn chị nhiều lắm...
Trên khoé miệng nở một nụ cười tươi đầy cảm kích, hi vọng ông sẽ đồng ý...
Chờ đợi được khoảng hơn mười phút thì có tiếng gõ cửa, cô mang theo niềm hào hứng ra mở cửa phòng, là cô gái ban nãy và cả... Cố Lăng Phong.
Nụ cười chưa kịp nở đã phải tắt ngúm, cô nuốt nước bọt dè dặt không dám nhìn anh.
- Cô thực sự cho rằng bản thân là chủ ở đây à? Đi đứng lung tung không cẩn thận ảnh hưởng tới con tôi hậu quả cô gánh được không?
Nơi ngực trái vô thức đập mạnh, đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, môi run run mấp máy:
Bộ dạng yếu đuối đáng thương này là thế nào nữa đây? Người ngoài nhìn vào có khi lại tưởng anh đang khi dễ cô ta, đúng là “cô vợ mới” này của anh rất giỏi, giỏi nhất là giả tạo và diễn kịch, rơi thế nào lại rơi vào đúng loại người anh căm ghét nhất.
- Khu vườn đó là ông tôi xây dựng và thiết kế riêng theo sở thích của bà tôi, từ ngày bà mất, ngoại trừ người chăm sóc khu vườn và người thân trong gia đình ra những kẻ không liên quan không được phép bén mảng tới, cô là con gái của một nhà “gia giáo”, phép lịch sự tối thiểu cơ bản này cũng không biết là sao vậy?
Nỗi uất ức dâng lên tới tận cổ họng sau đó lại bị cô chặn lại ém nhẹm xuống... Ninh Hạ Ngân cúi gằm mặt không dám lên tiếng, ở nơi này... ngoài cái chức danh làm mẹ của con Cố Lăng Phong ra thì cô có là gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một lời nói mạt sát, đâu phải lần đầu cô nghe thấy, cần gì phải đau lòng...
Cố Lăng Phong nhìn bộ dạng cam chịu của cô thì càng chướng mắt, anh quay lưng hờ hững bỏ lại một câu:
- Đừng để tôi phải đợi!
Sau khi anh rời đi, cô thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngước lên nhìn cô gái người hầu kia áy náy:
- Xin lỗi chị... làm liên lụy tới chị rồi!
Cô gái kia không nói gì, cúi đầu cung kính:
- Cậu chủ chờ cô ở dưới nhà, cô hãy mau xuống đi ạ!
Nở một nụ cười mỉm đáp lại sau đó bước xuống cầu thang, từng bước chân của cô đều cố gắng đứng vững và cẩn trọng vô cùng. Đặt chân xuống những bậc thang cuối cùng, cô thấy ông đang ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng động ông ngước lên nhìn, trên môi nở một nụ cười hiền từ.
- Sao con không nghỉ ngơi cho đỡ mệt?
Trước lời hỏi han của ông, Ninh Hạ Ngân có chút ngạc nhiên, bởi cô vốn tưởng ông biết cô sẽ theo anh về nhà.
- Con không sao đâu ạ, ông đừng lo lắng!
Ông nhìn cô rồi vẫy tay ý nói cô lại đây, hiểu ý ông nên cô tiến tới dè dặt ngồi xuống, trong lòng cô lúc này giống như có một tấm khiên lúc nào cũng chắn ở phía chính diện, luôn luôn tâm niệm phải phòng bị với tất cả mọi thứ. Dù có linh cảm ông không phải là một người quá khó tính nhưng với cô bây giờ khó nhất là mở lòng với người khác cho nên khi ngồi cùng ông đầu cô luôn cúi xuống. NO
- Phong có đối xử tệ với con không?
Câu hỏi đột ngột kia khiến cô đứng hình, là sao nhỉ? Có thể nói rằng anh đối xử với con của anh rất rất tốt không?
- Anh ấy... không để con phải thiếu thốn thứ gì cả ông ạ, đối với con như vậy đã là quá đủ rồi.
Ông quan sát một chút cũng đủ biết trong lòng cô có tâm sự, cháu trai ông quả thực sẽ không để cho cô gái này thiếu vật chất gì, thậm chí còn hơn thế nhưng chỉ ông hiểu sự lạnh lùng và vô tâm ấy lại kinh khủng tới mức nào, cũng may giữa hai đứa nhỏ không tồn tại tình ái nam nữ, mối liên kết chỉ là đứa trẻ trong bụng bởi nếu Hạ Ngân dành cho cháu trai ông thứ xúc cảm đặc biệt e là sẽ bị sự vô tình lãnh khốc kia bào mòn tới cạn kiệt.
- Nếu con đã đỡ mệt hơn rồi thì ông dẫn con đi dạo một chút nhé, có muốn ra vườn hoa không?
Cô ngây người, không phải anh nói... à, dường như có một sự giải thích nào đó xuất hiện trong cô thì phải. Cô không biết thành kiến của anh đối với cô như thế nào nhưng sự im lặng và ánh mắt phán xét và đầy chán ghét luôn hiện hữu phần nào đã là câu trả lời. Không phải ông không cho phép mà là anh sợ rằng “người” như cô sẽ làm ô uế đi khu vườn sạch sẽ xinh đẹp kia.
- Con xin lỗi ông, con không thích hoa!
Người đàn ông đứng tuổi cười hắt ra như thấu hiểu tất cả, ông nhìn xa xăm rồi kể lại với giọng đầy tự hào:
- Bà nội con lúc xinh thời cũng nói là không thích hoa nhưng ông biết bà yêu hoa vô cùng, nếu không thì sao bà lại trân trọng từng bó hoa mà ông tặng chứ!
Câu nói của ông chảy vào tim cô, bởi cô luôn cho rằng thế giới của nhà giàu tình yêu thật lòng luôn là thứ xa xỉ. Cô chưa từng tin vào tình yêu, cũng không bao giờ nghĩ người như cô sẽ gặp được một người thương yêu cô thật lòng vậy nên khi được chứng kiến điều đó ngoài đời thực cô thực sự rất xúc động.
- Đi thôi, xem bà con thích những loại hoa gì nào!
Rơi vào thế khó xử cô không biết phải khước từ như thế nào, đúng lúc đó từ bên ngoài vọng lại âm thanh trầm thấp:
- Mình về thôi em!
Cả toàn thân cô ớn lạnh, sợ hãi đưa mắt nhìn về phía anh rồi lại cúi mặt xuống sau đó cô rời ghế chào ông để tiến tới chỗ anh.
Trái với giọng nói ấm áp của ông nói với cô, tông giọng ông dành cho anh rất lạnh và nghiêm khắc:
- Con nên xem lại cách hành xử của mình đi, sắp được làm cha thì nên ra dáng một chút!
Nghe câu này cô chỉ biết là ông đang dạy dỗ anh mà thôi nhưng ngược lại anh lại hiểu đó cũng ít nhiều là lời cảnh cáo. Ý ông muốn nói tâm trạng người mẹ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, mà ảnh hưởng đứa bé chính là ảnh hưởng đến đời thứ bảy của gia tộc họ Cố này, anh cần phải theo dõi và để ý sát sao từng biểu cảm, hành động của mẹ đứa bé nếu không ông nhất định sẽ khiến anh mất đi những gì anh muốn có nhất
- Vâng thưa ông!
Anh đưa cô rời đi nhưng khoảng chừng ba giây phía sau truyền tới giọng nói:
- Ba mẹ con còn chưa tới, định cứ vậy mà đi sao?
Bàn tay to lớn của anh vẫn đặt trên eo cô, anh không xoay người, bình thản đáp:
- Họ nhiều việc, chắc gì đã có thời gian gặp con.