Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 26: Không có hồi âm




Chợt điện thoại rung, Cổ Lăng Phong nhấc máy rồi rời đi. Trong căn phòng kia rơi vào tĩnh lặng một hồi lâu, Ninh Hạ Ngân đứng dậy dáo dác nhìn xung quanh, cô đi ra ngoài mở hé cửa nhưng không thấy bất cứ ai cả... Rõ ràng cô linh cảm có người ở đây mà, phán đoán của cô trước nay rất hiếm khi sai, không lẽ lần này cô bị lầm sao?

Đoạn nhạc dang dở rồi, cô không buồn đàn thêm nữa...

Ninh Hạ Ngân chậm rãi bước tới bên cửa sổ, khung cảnh trước mắt là một bờ rào trồng rất nhiều hồng leo, từng bông hoa lớn nhỏ chen chúc khoe sắc, dưới ánh nắng vàng tươi của mặt trời chúng càng thêm nổi bật. Trên môi cô khẽ cong lên, ánh mắt long lanh ngắm nghía cảnh đẹp trước mặt. Từ hàng rào hoa hồng tiến vào trong là hàng cỏ xanh rì được cắt tỉa gọn gàng, khoảng tầm hai phần ba tầm mắt đó là một chiếc xích đu màu đen dạng treo, kiểu dáng tựa như một chiếc ghế hình một nửa quả trứng rất độc đáo, lót ở giữa là một tấm nệm màu trắng dày dặn và êm ái, xung quanh là những khóm nhài trắng đang đung đưa từng cánh hoa theo cơn gió nhẹ.

Dù đây là một nơi xa lạ nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại nhẹ đi rất nhiều, tưởng chừng như mối lo lắng trong hơn một tuần qua chỉ đơn thuần là một cơn ác mộng.

Dạo quanh căn phòng, cô chợt phát hiện ra có một chiếc điện thoại để bàn, một tia hi vọng mạnh mẽ trỗi dậy, cô tiến lại gần nhấc máy lên. Bên ngoài chiếc điện thoại được dát một lớp vàng, thiết kế theo kiểu dáng của thập niên cũ. Vì chưa dùng bao giờ nên cô khá bối rối nhưng đây là phương án duy nhất cô có thể sử dụng được trong tình cảnh lúc này rồi.

Ninh Hạ Ngân nhìn bàn số và sợi dây gắn kết với điện thoại, gần đó có một công tắc hình trụ nhỏ, cô đưa tay bấm xuống thì bàn phím chợt lóe sáng giống như được khởi động. Thành công được một nửa khiến cô vô cùng phấn khích, hí hoáy một lúc thì nghe được âm thanh chờ từ đầu dây bên kia.

Người cô gọi là cô Đào - người duy nhất kết nối bà với cô bởi bà không biết sử dụng di động, giờ đây dù biết bà đang giận nhưng cô vẫn muốn nghe thấy giọng của bà. Có lẽ những lời mắng chửi ấy có khi lại tốt đẹp hơn hết thảy bao câu nói quan tâm giả tạo ngoài kia.

Chỉ là... không có hồi âm.

Gọi thêm một vài cuộc, kết quả cũng chẳng thay đổi, cô chán nản gác điện thoại về chỗ cũ. Chống tay lên má rồi thở dài một hồi lâu, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một tia sáng...

Từ ngoài sảnh, một cô gái mang trên mình một bộ váy trắng tinh khôi, vẻ đẹp của cô ấy không dừng lại ở chiếc váy trắng ấy mà là từ nguồn năng lượng tích cực, phá cách tạo nên một màu sắc đối lập nhưng lại vô cùng hài hòa. Có thể nói chiếc váy hàng hiệu kia trông có vẻ không hợp với phong cách của cô ấy nhưng khi thật sự mặc lên người vẫn có thể tôn lên được một màu sắc đầy mới lạ.

Tiếng cao gót liên tục vang lên, tà váy mỏng bay ngược về đằng sau yểu điệu thướt tha, âm thanh vang vọng khắp căn phòng lớn. Nhìn thấy nhân vật trung tâm, cô gái reo lên mừng rỡ rồi chạy tới ôm chầm lấy:

- Ông cố ngoại! Ông không nhớ con à!



Tiếng cười hiền từ đầy cưng chiều vang lên, ông đưa tay xoa lên mái tóc tơ mềm mượt của cô cháu gái nhỏ.

- Ông không nhớ Mộng Đình của ông thì ông nhớ ai, dạo này con gầy đi nhiều quá!

Mộng Đình chu môi cười cười:

- Không có mà... Diệu Ái còn nói con giảm cân đi đó!

Vẻ mặt ông nghiêm lại trách yêu:

Mấy đứa đứa nào cũng như con cá mắm, không ăn uống đầy đủ lát nữa tôi gọi mách cho bố mẹ cô!

Nghe vậy đứa cháu gái yêu của ông lại cười hề hề bởi vốn dĩ ở nhà cô còn được cưng hơn rất nhiều.

Thấy vẻ mặt không có gì là sợ hãi của Mộng Đình, ông ôm trán trong bất lực, ai biểu nó là cô cháu ngoại duy nhất của ông, không chiều nó thì chiều ai!Người hầu mang hai phần trái cây tới, một phần mang ra bàn cho Mộng Đình

và ông, một phần mang lên lầu. Thấy thắc mắc nên cô lập tức hỏi:

- Trên lầu có ai sao ông?

Ông đưa tay cắm một miếng kiwi đưa cho Mộng Đình rồi mới trả lời.



- Lăng Phong đưa vợ nó tới, con bé mang thai nên nghỉ ngơi trên lầu, con có muốn lên chơi với mợ không?

Nhận lấy miếng trái cây từ ông, Mộng Đình đưa lên miệng cắn một miếng, gương mặt cô hết sức thờ ơ.

- Con không có hứng thú, loại người như cô ta không xứng để con gọi một tiếng mợ!

- Mộng Đình, con không được hỗn!

Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao ông lại dễ dàng cho cậu của cô cưới một người như thế, tuy chưa xem thấy clip và không rõ danh tính cô gái kia nhưng sau tất cả mọi chuyện cô luôn có cảm giác cậu của cô bị người phụ nữ đó lừa. À... cô ta mang trong mình con át chủ bài, khó trách...

Do không muốn cãi vã với ông cố nên cô liền chuyển chủ đề:

-

- Cậu đâu rồi ông?

- Nó đi làm rồi, còn có mợ con trên lầu!

- Ônggg...

Giọng nói cô kéo dài vang lên đầy bất mãn, cơn bực bội khiến Mộng Đình chẳng buồn đôi co. Cô xin phép ông đứng dậy ra ngoài thì vang lên cuộc điện thoại. Sẵn máu nóng trong người, Mộng đình không chần chừ mà tắt máy, một lát sau lại vang lên cuộc gọi, cô toan tắt thì ấn nhầm sang nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

-Mộng Đình... Mộng Đình, là cậu phải không?