Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 73





Gần 5 giờ sáng, Ôn Dương mới ngủ được nửa tiếng đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức dồn dập.
Người gọi đến là khách thuê của cửa hàng.
"Alo?"
"Alo, có phải chủ nhà không?"
Ôn Dương lắc lắc đầu, dừng vài giây sau mới tỉnh ngủ: "Vâng, đúng vậy."
"Chủ nhà, để tôi nói chuyện này, con đường cạnh lối vào cửa hàng đột nhiên bị phong toả! Buổi sáng tôi đến mở hàng, lối vào cửa hàng đã bị tường vây hoàn toàn! Hàng tôi nhập về không tài nào vô trong, phải đập một mảng tường ra mới chuyển vào được!"
"...!Bên đó còn chưa có quyết định phá dỡ và di rời mặt bằng cơ mà? Còn chưa có quyết định đã vây tường? Đã biết luật mà cố tình vi phạm sao?"
"Tôi nghĩ bọn họ chẳng qua là muốn ép thương nhân chúng ta làm ăn thất bát, buộc chúng ta phải dời đi nơi khác để họ phá dỡ! Chủ nhà, hôm nay nếu có thời gian, phiền cô đến cửa hàng một chuyến..."
Ôn Dương xoa hai bên thái dương:
"Được, tôi biết rồi, hôm nay có thời gian tôi sẽ đến xem tình hình."
......
Tháng 11 năm nay, Bắc Thành sẽ tổ chức "Diễn đàn Kinh tế Thế giới".
Do vậy, từ đầu năm ngoái Bắc Thành đã bắt đầu hoạt động tu sửa quy mô lớn trong toàn thành phố, gọi nôm na là "công trình diện mạo".
Thứ gọi là "công trình diện mạo" tất nhiên chỉ là chủ nghĩa hình thức bày đặt.
Bộ phận quản lý môi trường của hai lề đường là bên phải đứng mũi chịu sào.

Trong khi vấn đề quan trọng nhất là "diện mạo" của nhà ở.
Kể từ năm ngoái trở đi, người dân Bắc Thành chỉ cần đi trên đường cái là đều có thể nhìn thấy hai bên đường đang quét vôi trát vữa, thực hiện "công trình diện mạo" ở mọi khu vực hành chính trong thành phố.
Tàu điện ngầm, đường sắt cao tốc và đường ray tàu hoà trên đường lại càng phải được xử lý với tiêu chuẩn cao hơn.
Khi khách nước ngoài và khách du lịch đến, nếu họ nhìn thấy những tòa nhà chung cư vừa cũ kỹ vừa xám đen, sẽ làm mất đi hình ảnh của Bắc Thành...
Những người dân cũng không rõ chính quyền thành phố rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền cho "công trình diện mạo" này, bọn họ chỉ thấy vừa không hợp lý vừa nực cười.
Bọn họ không cần nghĩ cũng đoán được chuyện này sẽ tiêu tốn bao nhiêu ngân sách chính phủ, có thể tạo cơ hội cho bao nhiêu quan chức tham ô trục lợi.

Bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra khoản ngân sách đó có thể giúp đỡ bao nhiêu gia đình nghèo khó, có thể hỗ trợ cho bao nhiêu chương trình khoa học nghiên cứu quyên gióp vì lợi ích của xã hội...
......
Cửa hàng do mẹ Ôn Dương đứng tên đã bị trưng thu từ tháng 6 năm ngoái.
Đầu tháng 7 năm ngoái, công ty đại diện quy hoạch và giải phóng mặt bằng đã tìm các chủ cửa hàng trên một con phố thương mại, yêu cầu họ cung cấp giấy chứng nhận bất động sản để làm đăng ký.
Nhân cơ hội này, Ôn Dương đã tiếp xúc một lần với các nhân viên liên quan đến việc phá dỡ.

Kể từ đó, Ôn Dương không thấy những người bên phá dỡ nữa, nhưng người từ công ty đại diện và ủy ban khu phố thì lại thường xuyên chạy đến con phố thương mại đe dọa các thương nhân.
Tháng 9 năm ngoái, thậm chí họ còn nói: Tháng tới sẽ san bằng con phố thương mại này.
Ôn Dương nghe vậy, thấy thật nực cười.
Năm 2016 khi đất nước được quản lý hoàn toàn bằng luật pháp, vậy mà chính quyền địa phương ở các thành phố tuyến đầu Trung Quốc lại làm những chuyện như thế này, chiếm đoạt một cách ngang ngược và vô lý như thế này.
Nhất là, những người liên quan việc chiếm đoạt còn tuyên bố: Phá dỡ con phố thương mại là để nhường chỗ cho chi nhánh hội trường Diễn đàn Kinh tế.

Đây là công trình trọng điểm quốc gia.
Công trình trọng điểm quốc gia?
Mười năm trước, việc quy hoạch và giải phóng mặt bằng hầu như đều do các tổ chức phi chính phủ thực hiện.
Ngay từ năm 2011, điều lệ phá dỡ mặt bằng được ban hành mới nhất đã nêu rõ: các bên quản lý quy hoạch và giải phóng mặt bằng trong nước đều được giao lại cho chính phủ, chính phủ sẽ lãnh đạo việc phá dỡ mặt bằng.
Nhà nước lãnh đạo phá dỡ, cơ quan phá dỡ chính là nhà nước, điều lệ đã giấy trắng mực đen như vậy mà công trình trọng điểm quốc gia vẫn có thể xuất hiện những thủ đoạn thấp hèn như "vây tường" sao?
Điều lệ ban hành đã quy định rõ: Không đơn vị, cá nhân nào được phép dùng vũ lực, uy hiếp hoặc thực hiện các hành vi vi phạm pháp luật như cắt nguồn cung cấp nước, nhiệt, gas, điện và làm tắt nghẽn giao thông nhằm buộc người bị trưng thu phải di dời.
Ôn Dương nhớ rõ, kể từ tháng 10 năm ngoái, dưới danh nghĩa phủ xanh bởi chính quyền cấp quận, con phố thương mại đã bị vây quanh bởi hàng rào tôn công trường màu xanh lam cao hai mét.
Cho đến hôm nay, đã năm đã trôi qua, hàng rào tôn màu xanh đã được đổi thành một bức tường đá cao.
......
Hôm nay Ôn Dương trực ca tối, sáng sớm nhận được điện thoại của khách thuê nhà, phải vội vàng chạy đến con phố thương mại.
Hiện trường đúng như những gì khách thuê nhà nói, toàn bộ con đường từ nam đến bắc đều bị tường cao chặn kín.

Duy chỉ có cửa hàng của nàng bị chính khách thuê đập ra một lỗ nhỏ có thể miễn cưỡng vừa cho một người chui qua.
Khách thuê cửa hàng này của nàng là thương nhân duy nhất kinh doanh đồ ăn sáng trên cả con đường.
Điều này cũng giải thích tại sao đã 7 giờ sáng mà trên con đường này vẫn chưa có động tĩnh gì.
Khi Ôn Dương đang chụp ảnh thu thập bằng chứng, nàng thấy những người bên phá dỡ đi cùng nhân viên văn phòng công chứng cấp quận đang dán thông báo quyết định trưng thu.
Lợi dụng lúc sáng sớm xung quanh vắng người, dán thông báo khi các thương nhân còn chưa mở cửa kinh doanh, nhưng lại dẫn theo nhân viên văn phòng công chứng đến thị uy, cho ai xem?
Ôn Dương thực sự thấy nực cười...
Đây là "thu hồi quang minh, trưng thu chính đại, quy hoạch theo luật" như trên các biểu ngữ và banner bay phấp phới luôn tuyên truyền đó sao?
Vô lý!
Nàng lên tiếng gọi những người đang dán thông báo: "Hôm nay các anh mới dán thông báo thu hồi, mà chính quyền cấp quận đã vây con đường này lại không vì lý do gì đã nửa năm nay.

Có ai thu hồi quang minh chính đại như các anh không? Quang minh đến nỗi phải xây tường cao phong toả nơi này lại? Phá dỡ đường rào là phạm pháp, các anh không biết sao?"

Mấy người liếc nhìn Ôn Dương, nhưng không ai tiếp lời.
Chụp xong thông báo trưng thu, lập tức biến đi mất hút.
Ôn Dương tức giận đến cực điểm, gọi điện khiếu nại ngay lên đường dây nóng của thị trưởng.
Khi làm cảnh sát, nàng là một nhân viên thực thi pháp luật, nhưng ngoài phạm vi công việc, nàng chỉ là một công dân bình thường.
Một công dân bình thường, không có bất kỳ đặc quyền nào như bao người khác.
Nhiều lần khiếu nại đã bị nhân viên trực đường dây nóng của thị trưởng làm ăn qua loa suốt nửa năm.
Sau mỗi lần khiếu nại, thành phố sẽ chuyển nội dung khiếu nại lên chính quyền quận nơi trực tiếp quản lý con phố thương mại.
Mà cách xử lý của các bộ ngành có liên quan của chính quyền cấp quận chính là để cho cán bộ cấp cơ sở nhất gọi điện thoại đi nói qua loa vài câu cho có lệ.
Nửa năm trước, khi chính quyền quận bao vây con phố thương mại dưới danh nghĩa phủ xanh, chính những người thương nhân đã phải tổ chức dỡ bỏ tường rào một cách tự phát, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục hoạt động kinh doanh bị ảnh hưởng.
Nửa năm sau, thông báo về quyết định trưng thu được dán lên đột ngột, rào tôn cũng đã biến thành tường đá.
Đúng là lợi hại.
Nực cười hơn nữa là quyết định bồi thường kèm theo quyết định trưng thu.
Con phố thương mại trung tâm nhất trong khu công nghệ cao của Bắc Thành, có vị trí trung tâm tuyệt đối trong khu công nghệ cao, là con phố thương mại nổi tiếng trong khu công nghệ cao, chính quyền quận thực sự đánh giá đây là một công trình bất hợp pháp chưa qua phê duyệt sao?
Là một công trình trọng điểm của khu công nghệ cao trong Bắc Thành đã tồn tại trước cổng chính quyền khu công nghệ cao hơn 20 năm, nhưng đến thời điểm giải phóng mặt bằng, lại bị cho là công trình trái phép?
Quá lố bịch!
Con phố thương mại được xây dựng từ đầu những năm 1990.
Lúc đó, các doanh nghiệp bất động sản thuộc sở hữu nhà nước chưa thống nhất làm thủ tục chứng nhận quyền sở hữu bất động sản cho các chủ sở hữu nhà ở sau khi bán.
Sau hơn 20 năm, khi bị ép trưng thu do không tôn trọng ý kiến nhân dân, các bộ phận liên quan của chính quyền quận lúc bấy giờ đã thẳng thừng cho rằng những vấn đề tồn dư năm xưa là công trình trái phép.
Hơn nữa, theo quyết định bồi thường, khoản bồi thường các dự án xây dựng trái phép chưa qua kiểm duyệt sẽ bị khấu trừ vào khoản bồi thường.
Năm ngoái, phố thương mại đã từng bán một cửa hàng.

Giá bán vào thời điểm đó là 11 vạn tệ/mét vuông.
Nếu bị khấu trừ, một mét vuông sẽ ít hơn 1 đến 2 vạn tệ.
Trong khi thành phố Bắc Thành đang không ngừng vươn lên để trở thành thành phố thu hút sự chú ý của cả nước, đồng thời sở hữu khu công nghệ cao phát triển nhanh chóng theo từng ngày, giá thuê nhà trong các con phố thương mại cũng tăng theo.
Một cửa hàng rộng 20 mét vuông, tiền thuê hàng năm hiện ít nhất là 20 vạn tệ mỗi năm.
Một miếng thịt béo bở trong mắt người dân khu công nghệ cao như vậy, tại sao lại trở thành công trình xây dựng trái phép lẽ ra phải bị phá bỏ trong mắt chính quyền quận?
Và nếu đã là công trình trái phép, vậy tại sao lại khoan nhượng cho nó tồn tại gần khu chính quyền quận hơn 20 năm?
Điều nực cười hơn nữa là, một quyết định trưng thu như vậy lại không cho phép người dân có cơ hội góp ý vào giải pháp hành chính.

Dòng cuối cùng trong thông báo quyết định trưng thu chỉ có một câu: trong vòng 60 ngày có thể đưa ra ý kiến hoặc nộp đơn tố tụng hành chính.
Như vậy là xong sao?
Ngay cả những quy định nên kèm theo quyết định trưng thu, cũng không có cuộc điện thoại nào nhằm xem xét lại quyết định hành chính hay các bộ phận liên quan xử lý.
Sở dĩ Ôn dương có thể trở thành "địa chủ" là vì nàng có quyền kế thừa hợp pháp.
Đầu năm 1994, mẹ của Ôn Dương mua một cửa hàng trên phố thương mại từ một công ty phát triển thuộc sở hữu của nhà nước.
Năm đó, dự định của mẹ Ôn Dương chính là sau này sẽ để lại cho Ôn Dương cửa hàng đó.
Một mặt, coi đó là một nguồn đầu tư tài chính của gia đình.
Mặt khác, mẹ nàng hy vọng cửa hàng này sẽ là của hồi môn của con gái khi lớn lên.
Vì trước đây mẹ của Ôn Dương làm việc ở Ninh Thành, ông chồng Ôn Quốc Đông vẫn luôn thay mặt vợ giải quyết các vấn đề và thủ tục liên quan đến cửa hàng này.
Sau khi vợ qua đời, Ôn Quốc Đông giao cửa hàng cho Ôn Dương trông nom, khi Ôn Dương đã đủ trưởng thành.
Kể từ đó, Ôn Dương trở thành "địa chủ" mới.
Năm 1998, ông ngoại của Ôn Dương qua đời vì bệnh ung thư phổi.
Vì bà ngoại nàng vẫn còn sống, nàng chưa bao giờ coi cửa hàng này là tài sản độc quyền của mình.
Mặc dù hơn 10 năm trước Ôn Quốc Đông đã giao cửa hàng cho Ôn Dương, nhưng tiền thuê mà Ô Dương nhận được suốt những năm qua thực ra đều biếu cho bà ngoại.

Nàng dành ra một thẻ ngân hàng, chuyên để tiết kiệm số tiền thuê nhà nhận được trong những năm qua.
Sau khi thông báo về quyết định trưng thu được đưa ra, chính quyền cấp quận bắt đầu thực hiện quy trình trưng thu.
Bước đầu tiên trong quy trình, là để các chủ cửa hàng trong khu phố buôn bán "bình dân bầu chọn" một công ty thẩm định.
Cái gọi là bình dân bầu chọn chính là một bản thông báo khác được dán trên bức tường cao được xây dựng hôm nay.
Trong bản thông báo nói rõ, 17 công ty đánh giá sau đây đã chủ động đăng ký đánh giá đấu thầu trong lần trưng thu này.

Người bị trưng thu có thể chọn một trong số những công ty trên, dựa trên nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, cuối cùng công ty định giá có số phiếu bầu cao nhất sẽ định giá giá trị của cửa hàng.
Ôn Dương biết rõ mười mươi những công ty định giá này được quản chế bởi ai.
Thậm chí nàng còn có một dự cảm mạnh mẽ rằng cái giá ước tính trong thời gian mười ngày sau sẽ thấp hơn nhiều so với giới hạn của nàng.
Những cửa hàng được bán với giá 11 vạn tệ mỗi mét vuông vào năm ngoái rất có khả năng bị cắt giảm một nửa.
Mà trước đó, tất cả những gì nàng có thể làm là nộp đơn xin xem xét lại hành chính.
Nàng phải nộp đơn xem xét hành chính chống lại quyết định của chính quyền quận rằng khu phố thương mại là một công trình bất hợp pháp.
Thế nhưng, trong thông báo quyết định trưng thu nêu rõ: Không bàn thảo xem xét lại có nghĩa là đồng ý trưng thu.
......
Trong khi Ôn Dương đang lo lắng về vấn đề trưng thu giải phóng mặt bằng, vài ngày sau trôi qua, nàng không còn thấy người họ Kiều nào đó ăn chực trong căn tin nữa.

Nếu là ngày thường, người đó còn hận không được ngày nào cũng tới ăn chực ở căn tin, vậy mà mấy hôm nay cứ đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy...
Kiều Mộ Quân không chỉ biến mất trong căn tin, mà còn bật vô âm tín trong nhóm WeChat.

Khi Ôn Dương phát hiện đã mấy ngày rồi Kiều Mộ Quân không tới ăn chực, nàng thử nghĩ lại xem mấy ngày nay có nhìn thấy Kiều Mộ Quân trong nhóm WeChat hay không.
Nàng vốn tưởng rằng dạo này Kiều Mộ Quân giảm tần suất tới căn tin vì quá bận rộn.

Nhưng trong nhóm WeChat cũng không có động tĩnh, moments cũng không thấy đăng.

Đam Mỹ Sắc
Kiều Mộ quân rốt cuộc đang bận cái quái gì?
Nàng chợt nhớ đến buổi hẹn hò của Cố Ngôn Minh và Kiều Mộ Quân vào ngày sinh nhật của mình...
Hình như từ ngày đó trở đi, Kiều Mộ Quân liền biến mất!
Nàng nhớ rõ rằng Kiều Mộ Quân trước khi hẹn hò còn gửi cho nàng cả đống icon phấn khích.
Mấy ngày nay, công việc và chuyện giải phóng mặt bằng khiến đầu Ôn Dương quay như chong chóng, quên cả công cuộc theo dõi cuộc hẹn hò.
Nàng lắc đầu, thầm nghĩ:
"Chuyện xấu thì linh, chuyện tốt thì không thính."
Ăn vội vài thìa, nàng đứng dậy đi đến phía lối ra căn tin, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Kiều Mộ Quân...
Không nhấc máy.
Càng lúc nàng càng thấy bất an, sau đó chuyển sang gọi cho Giang Thần.

"A Thần, mấy ngày nay Mộ Quân có đi làm không?"
"Không.

Con bé xin nghỉ phép một tuần, nói là gia đình có việc."
Ôn Dương mím môi, không muốn để bạn mình lo lắng vì một chuyện còn chưa được xác thực.
"...!Thảo nào, tại mấy ngày nay em không thấy con bé đến tìm em ăn chực, cũng thấy lạ."
Ôn Dương cúp điện thoại, tỏ ra như không có gì xảy ra, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng bấm số gọi cho Cố Ngôn Minh.
Không tìm thấy Kiều Mộ Quân, nàng cũng muốn tìm câu trả lời từ Cố Ngôn Minh.
"Anh, em muốn biết, mấy ngày nay Mộ Quân không xuất hiện ở căn tin là do anh sao?"
"..."
Ôn Dương hiển nhiên nghe thấy tiếng thở dài từ người ở đầu dây bên kia.
"Anh đã nói gì với cô ấy?"
"Hay là anh từ chối cô ấy?"
"Anh chủ động mời cô ấy đi chơi là để từ chối cô ấy sao?"
"...!Ôn Dương...!Anh là cảnh sát chống m@ túy...".