Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 152





Chờ đợi
......
Sau ca phẫu thuật, Ôn Dương được đưa thẳng vào phòng ICU.
Cánh cửa ICU đóng chặt...
Dù không thể nhìn thấy con gái hay nhìn thấy tình hình trong phòng, Ôn Quốc Đông vẫn kiên trì đứng trước cửa phòng ICU.
Người cha vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng sinh mệnh của con gái mình đang hấp hối.
Mặc dù những vết máu chưa khô trên người Cố Ngôn Minh và Trương Lộ Chi đều đang nhắc nhở ông, nhưng ông vẫn không chịu tin.
Tất cả những người đàn ông đều nán lại ở hành lang bên ngoài lối vào phòng hồi sức cấp cứu.
Thậm chí các đồng nghiệp cũ trong Cục Công an còn bao quanh Ôn Quốc Đông.
Họ nhìn nhau không nói nên lời, họ không biết nên bắt đầu nói những lời an ủi từ đâu mới phải.
Cựu cảnh sát ma túy mất đi người vợ thân yêu hơn chục năm trước, hiện giờ lại có khả năng âm dương cách biệt cùng con gái bất cứ lúc nào...
Đây...!là những trái ngang gì vậy...
"Sư phụ..."
Cố Ngôn Minh chỉ muốn quỳ xuống trước Ôn Quốc Đông.
Nếu không phải do anh tự phụ, nếu đội phòng chống ma túy không lôi kéo Ôn Dương vào hoạt động nằm vùng, nếu đội phòng chống ma túy không rủ rê nàng tham vào hoạt động lần này, Ôn Dương sẽ không bao giờ phải chịu sự trả thù của bọn xã hội đen.
Tại sao không phải đâm vào anh!
Tại sao nhất định phải là Ôn Dương...
"Cháu xin lỗi..."
Đội phó đội chống ma tuý kiêu ngạo lúc này chỉ biết cúi gằm xuống.
Mang trong mình nỗi ân hận to lớn không gì sánh nổi, anh hổ thẹn với một người cha, hổ thẹn với sư phụ mình.
Ôn Quốc Đông nhìn Cố Ngôn Minh cúi gằm trước mắt ông...
Răng hàm sau nghiến chặt, cơ thể cũng run lên theo.
Ông vẫn không thể nói nên lời, chỉ biết dùng hai tay siết vai Cố Ngôn Minh:
"Giống đội trưởng lên xem nào! Cúi đầu cái gì mà cúi!"
Bất kể với tư cách một người cha, hay với tư cách là sư phụ...
Khi đối mặt với Cố Ngôn Minh, ông chỉ nói một câu như vậy.
Ông...!không thể trách ai được...!không trách được...!không muốn trách...
Nếu thực sự phải trách một ai đó, ông chỉ có thể tự trách mình.
Ngồi xụi trước cửa phòng ICU, vô số ký ức từ quá khứ ập đến đầu người cha.
Người có lỗi nhiều nhất chẳng phải là ông sao?
Nếu ngay từ đầu...
Nếu có thể ở bên Cừu Cừu nhiều hơn khi con bé còn nhỏ...
Nếu ngay từ đầu kiên quyết không cho Cừu Cừu thi lại vào Đại học Công an, không cho làm cảnh sát...
Tất cả điều này sẽ không xảy ra...
......
Trong phòng khám, Hạ Chi Châu và Lâm Nguyệt Thanh đều đứng bên giường của Giản Mộc Tư, trong khi những người bạn khác đứng ngoài cửa phòng.
Được Minh Lạp báo về vụ tai nạn của Ôn Dương, Trần Phi và Lưu Dịch đã tìm được đồng nghiệp thay ca, vội vã chạy đến bệnh viện.

Lúc này, hai người cũng đứng ở cửa phòng khám cùng những người khác.
......
Một mảng trắng xoá hiện ra trước mắt...
Khi vừa tỉnh dậy, Giản Mộc Tư vẫn hơi ngơ ngác.
Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chi Châu và Lâm Nguyệt Thanh...
Cho tới khi nhớ lại nỗi thấp thỏm dữ dội nhất trước khi ngất đi...
Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng một cách lạ thường.
"Chị..."
Cô vừa gọi Hạ Chi Châu, vừa nhấn lên vùng thái dương vô cùng đau đớn.
Nghe vậy, Hạ Chi Châu chạy tới đỡ cô ngồi dậy.
Giản Mộc Tư nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy ai có thể cho cô một câu trả lời chính xác...
"Đưa em đến gặp bố trước...!em muốn biết bác sĩ vừa phẫu thuật cho em ấy nói gì..."
Bác sĩ phẫu thuật còn chưa nói hết lời đã thấy cô ngất xỉu, lúc này đã tỉnh lại, cô một mực muốn biết tất cả về tình trạng hiện tại của Ôn Dương.
Trong số tất cả mọi người trong phòng khám này, trong số tất cả mọi người ngoài phòng khám kia, cô là người có khả năng tiếp cận sự thật nhất.
Đến lúc này...
Giản Mộc Tư đột nhiên cảm thấy thân phận mình thật nực cười.
Vì học chuyên ngành y, cô không biết nên vui hay nên buồn.
Những tình trạng thương tích nghe có vẻ khó hiểu đối với những người khác, nhưng đối với cô lại vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng đến mức đi kèm với nỗi đau thấu tim.
Vì đủ để hiểu rõ ràng, mọi thứ ở cô đau đớn như bị tra tấn bởi hình phạt Lăng Trì.
Giản Mộc Tư từ chối đề nghị mượn xe lăn của Trần Phi.
Cô ấy phải đi.
Đi đến cửa phòng ICU.
Người yêu của cô, chỉ cách cô một cánh cửa mà thôi.
Cô phải đón nàng ấy với trạng thái tốt nhất.
Đón nàng ấy ra ngoài.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Giản Mộc Tư vẫn chưa gặp được Ôn Dương.
Hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cô về Ôn Dương là khi...
Là trước lúc chia tay sáng nay, Ôn Dương mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt cô, nàng nói "gặp lại sau".
Hôm nay cô không nói "gặp lại sau".
Bởi từ tối hôm qua Ôn Dương luôn trêu chọc cô về buổi hẹn xem phim cuối tuần.
Cô chịu không nổi cái miệng luôn lải nhải của Ôn Dương...
Vậy mà cô vẫn cứ yêu một cô gái thi thoảng lại giở tính trẻ con như vậy.
Cô cố tình không nói "gặp lại sau", cũng cố tình không vẫy tay chào nàng ấy.
Cô chỉ cảm thấy, phải phạt nàng, chỉ là một hình phạt nhỏ thôi.
Cô chỉ muốn trêu chọc người cô yêu, để cô gái ấy thôi không nói những điều kỳ cục.
Dù cả hai đều biết về ý nghĩa thực sự của buổi xem phim cuối tuần.

Nhưng......
Lẽ ra cô nên nói "gặp lại sau".
Cũng không nên muốn trừng phạt nàng ấy.
Cô không nên...
Cái gì cũng không nên...
Lời "gặp lại sau" không thể nói ra ban đầu, đến cuối đã gây nên sự tiếc nuối tột độ ngoài cửa phòng ICU.
Cô thậm chí còn bắt đầu cảm thấy...
Tất cả điều này là lỗi của cô.
......
ICU, phòng chăm sóc đặc biệt.
Thời gian đến thăm cố định mỗi ngày:
Buổi chiều từ 16 giờ đến 16 giờ 30 phút.
Ngoài thời gian đó, không ai được phép vào trừ nhân viên y tế chăm sóc đặc biệt.
ICU là khu vực không cần người nhà đi cùng nhất trong bệnh viện.
Trong hành lang không lắp đặt khu vực ngồi chờ, do đó hành lang luôn trống vắng trong khoảng thời gian không được đến thăm viếng.
Không biết Trần Phi và Lưu Dịch tìm được hai chiếc ghế ở đâu.
Một chiếc dành cho Giản Mộc Tư, một chiếc dành cho Ôn Quốc Đông.
......
Không gặp được bạn, chỉ gặp được Cố Ngôn Minh.
Kiều Mộ Quân đứng cạnh Cố Ngôn Minh, nhìn Cố Ngôn Minh, rồi lại nhìn Giản Mộc Tư.
Đã lâu rồi chưa chủ động trêu chọc Cố Ngôn Minh, ai ngờ lần này sẽ gặp lại anh trong tình huống như vậy.
Cô đã rơi quá nhiều nước mắt trên đường đến bệnh viện...
Nhìn thấy Cố Ngôn Minh lúc này vẫn rơm rớm nước mắt, cô không thể kìm được.
Kiều Mộ Quân bước đến, vỗ vai Cố Ngôn Minh:
"Cố Ngôn Minh, Cừu Cừu sẽ có thể vượt qua."
Đó cũng là lời an ủi đến bản thân cô.
Không biết vì sao, dường như Cố Ngôn Minh đã được Kiều Mộ Quân nhắc nhở về điều gì đó.
Anh bước đến gần Giản Mộc Tư, cúi xuống:
"Bác sĩ Giản...!Cừu Cừu nhờ tôi đưa cho cô cái này..."
Những mảnh kính vỡ dính máu trên màn hình điện thoại như hoá thành vô vàn những bông hoa máu.
Màu máu khác lạ cứ như vậy được trưng ra trước mắt Giản Mộc Tư...
"Cái gì?"
Giản Mộc Tư như không nghe rõ.
Nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt vào thứ mà Cố Ngôn Minh đưa ra trước mặt...
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại vừa quen mà cũng vừa lạ ấy.

Là quà sinh nhật nửa năm trước của Ôn Dương, do chính tay cô tặng.
Bây giờ thành ra như thế này đây...
Một con quỷ khát máu, nuốt chửng toàn bộ tâm trí cô.
"Chúng tôi...!khi chúng tôi muốn cứu em ấy...!em ấy nhờ tôi tìm chiếc điện thoại này trong xe...!em ấy muốn tôi đưa nó cho cô..."
Cố Ngôn Minh không nói đây là lời cuối cùng của Ôn Dương trước khi được đặt nội khí quản...
Anh không thể kể Ôn Dương đã ho ra bao nhiêu máu trước khi được đặt nội khí quản.
Anh cũng không thể nói, thực ra đó là lời cuối cùng của Ôn Dương khi tỉnh lại.
Có một số chuyện, tại thời điểm đó, tại thời điểm này, Cố Ngôn Minh đều hiểu rõ.
Anh biết, Giản Mộc Tư đối với Ôn Dương cũng như Ôn Dương đối với Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư vô thức đưa tay ra nhận lấy chiếc điện thoại của Ôn Dương từ tay Cố Ngôn Minh.
Giản Mộc Tư đặt điện thoại lên đùi.
Cuối cùng, máu và nước mắt cùng dung hợp với nhau trên màn hình điện thoại.
Cô lấy ra chiếc khăn từ trong túi đồng phục, tập trung lau từng sắc đỏ dính trong kẽ mặt kính.
Đến giờ cô vẫn không chịu thừa nhận, những vết đỏ đó là máu người.
Đến giờ cô vẫn không chịu thừa nhận, những vết đỏ ấy là máu của Ôn Dương.
Thậm chí còn không cảm thấy gì khi đầu ngón tay bị xước rướm máu bởi lớp kính vỡ.
Chút ít máu như vậy, làm sao có thể sánh bằng nỗi đau của người hiện đang nằm trong phòng ICU.
......
Đến bữa trưa, Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư lặng lẽ ăn bữa trưa do người khác mua tới.
Rõ ràng là những người đau khổ nhất và không muốn ăn nhất tại đây, nhưng khi cần bổ sung sức lực như hiện tại, họ đều phải cố mà ăn, phải nuốt xuống những thứ thức ăn trong hộp cơm trưa.

Giản Mộc Tư thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Mặc dù vừa ăn xong đã phải ở trong phòng vệ sinh rất lâu.
Lúc 16 giờ, Chủ nhiệm Khoa ICU nói chuyện với Hạ Lương.
Mỗi lần chỉ được cho một người vào phòng ICU, người vào đầu tiên là Ôn Quốc Đông.
Đôi lúc, Giản Mộc Tư cảm thấy may mắn vì có Ôn Quốc Đông ở bên.
Với sự có mặt của người nhà ruột thịt máu mủ như Ôn Quốc Đông ở đây, chí ít cô không cần phải tận mắt chứng kiến sự mất mát không thể chấp nhận được.
Cơ thể cô...!đã hơi run lên từ lúc chưa đến 16 giờ.
Cuối cùng, cô đứng dậy, không muốn tiếp tục ngồi.
......
Ôn Quốc Đông chỉ vào trong đó đúng 5 phút...
Hoặc chưa đến 5 phút.
Vừa ra khỏi phòng ICU, ông lập tức khóc nức nở...
Giọng người đàn ông ồm ồm mang theo những thăng trầm trong quá khứ nửa đời người, chứa đầy sự đau xót từ một người cha.
Những người còn lại cũng rơi nước mắt theo tiếng khóc của Ôn Quốc Đông...
Huống chi là Giản Mộc Tư.
Cảm xúc nín nhịn suốt cả buổi chiều của cô lại ùn ùn kéo đến theo tiếng khóc thê lương của Ôn Quốc Đông.
Cô ấy, Giản Mộc Tư, quay mặt vào bức tường trắng, lại để nước mắt giàn giụa trên mặt.
"Mộc Tư..."
Người đàn ông đi đến phía sau Giản Mộc Tư, bằng những bước đi thiếu phần vững vàng do tràng nước mắt tuôn dài.
Tiếng ông liên tục ngắt quãng:
"Đi gặp Cừu Cừu đi...!con bé cần cháu..."
Trong thời gian 30 phút thăm viếng, chỉ có duy nhất người cha là người bước ra nhanh nhất.

Người nằm trong đó là báu vật vô giá của ông, nhưng cũng là toàn bộ thế giới của một người khác.
Cuối cùng thì Ôn Quốc Đông đã không thể làm một người cha ích kỷ.
Khoảnh khắc khi đứng bên giường con gái và cẩn thận vuốt ve cánh tay của con...
Ôn Quốc Đông chợt nhận ra, nếu có một người có thể mang con của ông trở về, nếu có một người như vậy...
Ông kiên quyết quay người đi, cho dù nước mắt sẽ tuôn như mưa khi để lại tấm lưng cho con, cho dù sẽ không kìm nén được nỗi đau điếng người nếu đi tiếp vài bước nữa...
"Mau vào đi...!cháu nhất định phải mang Cừu Cừu trở lại..."
Nếu có một người có thể đưa con gái ông trở lại, ông biết rõ nhất người đó sẽ là ai.
......
Khoảnh khắc đến gần phòng ICU, nỗi sợ bao trùm toàn bộ cơ thể đột nhiên cuồn cuộn tràn vào trái tim Giản Mộc Tư.
Cô còn là một người điềm tĩnh sao?
Cô còn là một người hững hờ sao?
Cô còn là một người lạnh nhạt sao?
Hoàn toàn không.
Lúc này, chỉ cách duy nhất một cánh cửa, đột nhiên cô biến thành kẻ nhát gan run sợ nhất trên thế giới này.
Nhưng...!vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cô ngăn không cho bản thân bộc phát nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô dừng lại một lúc ở cửa, cuối cùng bước vào phòng ICU.
Sau đó, như một con rối gỗ, cô mặc lên bộ đồ thăm viếng, đi giày, đeo khẩu trang, đội mũ vào...
Chủ nhiệm Khoa ICU dẫn cô đến gần người yêu hơn...
Tất cả dự đoán và phỏng đoán...
Tất cả những cảnh tượng có thể hình dung ra trong tâm trí cô...
Đều không níu kéo được cơn mưa lớn mãi tuôn khỏi mắt cô.
Cô gái bị những dụng cụ y tế đan chằng chịt và quấn đầy bởi băng gạc kia...
Cô gái cần dựa vào máy thở để duy trì sự sống kia...
Rốt cuộc là ai vậy?
Giản Mộc Tư nắm lấy lan can ở cuối giường bệnh, không còn nhìn rõ người chỉ còn hơi tàn trên giường bệnh là ai nữa.
Đã làm bác sĩ phẫu thuật tim nhiều năm đến vậy...
Giờ khắc này, cuối cùng cô đã biết, biết đến mức khắc cốt ghi tâm, rằng điều gì có thể làm cô tan nát trái tim nhất.
Cô đau đến mức không thể thở được...
"Bác sĩ Giản!"
Với chút hiểu biết về nội tình, Chủ nhiệm Khoa ICU nhanh tay đỡ Giản Mộc Tư gần như ngã xuống bên giường.
Hai vị bác sĩ vốn quen cảnh sinh ly tử biệt, sống chết có số, lúc này đều cùng vì một người mà lực bất tòng tâm
Giản Mộc Tư vùng vẫy, gắng gượng đến bên giường bệnh.
Bàn tay muốn vươn ra, cuối cùng vẫn dừng lại bên người.
Cô không dám chạm vào nàng ấy, không dám một chút nào...
Cô sợ nàng đau...
Nàng đã phải chịu đau đủ rồi...
......
"Ôn Dương..."
"Ôn Dương..."
"Ôn...!Dương..."
"Em ngoan nhé...!chị đợi em..."
....