Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 150





Ánh dương Hoà Bình Quốc Độ
......
Sáng sớm, Cục trưởng Trịnh vừa đến văn phòng đã thấy Ôn Dương đang đợi ông.
Là một Cục trưởng nghiêm túc trong mắt cấp dưới, lúc này vừa nhìn thấy Ôn Dương đã biến thành "chú Trịnh".
Đại thắng trở về từ ngày hôm qua, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy và Đội trưởng Đội cảnh sát đặc nhiệm đều có lời khen tới Ôn Dương vì đã có những đóng góp xuất sắc trong chiến dịch này.
Đầu tiên, Ôn Dương tìm một gián điệp cung cấp thông tin quan trọng cho Cục Công an, xác định chính xác thời gian giao dịch của băng đảng buôn bán ma túy.
Thứ hai, trong quá trình thực hiện vây bắt, Ôn Dương đã nhận ra hai "con cá lớn" suýt chút nữa đã lọt lưới.
Trùm ma tuý số 1 và số 2 suýt chút nữa đã lọt khỏi chiến dịch này.
Trong suốt quá trình vây bắt, cảnh sát đã bắt giữ tổng 113 nghi phạm, thu giữ hơn 200 kg ma túy, hơn 500 kg nguyên liệu sản xuất ma túy, tước đoạt 15 bộ thiết bị điều chế ma túy, 30 khẩu súng k54, 51 khẩu súng lục giả và 300 viên đạn.
Cố Ngôn Minh còn chưa giúp Ôn Dương xin khen thưởng, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy đã coi sự thành công mỹ mãn của chiến dịch là nhờ có công của Ôn Dương.
Đương nhiên các đồng nghiệp cảnh sát bị thương cũng sẽ xin khen thưởng, nhưng ngoài ra, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy đã đề xuất với Cục trưởng Trịnh xin cho Ôn Dương công trạng cá nhân, tức là công huân cá nhân hạng nhất.
Cục trưởng Trịnh muốn nhân cơ hội này để nói chuyện với Ôn Dương về những công huân cá nhân hạng nhất có thể có trong tương lai.
Ngoài ra ông cũng muốn hỏi nữ anh hùng xem có định quay lại đội điều tra kinh tế không.
Dù sao thì ban đầu Ôn Dương đã tự phạt mình ba chén và chuyển xuống đội tuần tra vì đã không hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ vây bắt băng đảng buôn bán ma túy.
"Có chuyện gì vậy, người hùng của chú? Kết thúc vụ án muốn quay lại đội điều tra kinh tế à?"
Tuy nhiên, người hùng trong mắt Cục trưởng Trịnh lại nghiêm mặt, đứng thẳng bên bàn.
"Có chuyện gì vậy, Cừu Cừu?"
"Cục trưởng Trịnh."
Ôn Dương không gọi chú.
Lúc này, nàng cho rằng bản thân nên nghiêm túc mới phải.
"Cháu muốn xin chuyển công tác."
"Đội trưởng Lưu của đội điều tra kinh tế mới sáng sớm đã nói với chú chuyện này.

Ban đầu khi cháu muốn chuyển đến đội tuần tra, ông ấy đã sống chết không chịu, cả ngày lẽo đẽo theo chú, nói cháu là người ưu tú của đội điều tra kinh tế, nếu chuyển một người xuất sắc như cháu đi, công việc của ông ấy sẽ không thể khai triển..."
Ôn Dương không đợi Cục trưởng Trịnh nói tiếp.
Nguyện vọng chuyển vị trí công tác của nàng nằm ngoài dự đoán của Cục trưởng Trịnh, cũng nằm ngoài dự đoán của lãnh đạo cũ trong đội điều tra kinh tế.
"Chú Trịnh, chú còn nhớ hồi đại học cháu học chuyên ngành gì không?"
Lần này là "chú Trịnh".
"Cháu là sinh viên chuyên ngành sản xuất phim ảnh và điện ảnh của Học viện Truyền thông, Đại học Thuỷ Mộc.

Đó là nguyện vọng đầu tiên của cháu, cũng là ước mơ của cháu."
Cục trưởng Trịnh bối rối, càng lúc càng bối rối.
Đương nhiên ông biết ngay từ đầu Ôn Dương không tình nguyện làm cảnh sát.

"Ý cháu là thế nào?"
Tờ giấy xin chuyển công tác trong tay bị Ôn Dương siết chặt, sau đó cuối cùng cũng được nàng trải ra trên bàn làm việc của Cục trưởng Trịnh.
"Cháu nghe nói, năm sau Phòng tuyên truyền có kế hoạch tuyển một số người thuộc chuyên ngành truyền thông.

Cháu đã có kinh nghiệm làm truyền thông được hai năm, cũng đã thực tập ở đài truyền hình được vài tháng, cháu muốn nộp đơn xin được chuyển đến Phòng tuyên truyền."
Cục trưởng Trịnh ấn tờ đơn của Ôn Dương xuống.
Ôn Dương không quan tâm đến thành tích cá nhân hạng nhất mà nàng sắp xin được, cũng không quan tâm cống hiến xuất sắc của nàng trong vụ bắt giữ hôm qua, chỉ quan tâm liệu có thể được chuyển sang làm công việc hậu cần của Cục Công an hay không...
Cục trưởng Trịnh trầm ngâm suy nghĩ.
Để Ôn Dương lui xuống từ tiền tuyến...
Không phải là điều không thể.
Với biểu hiện xuất sắc trước đây và đóng góp đáng kể của Ôn Dương trong vụ bắt giữ hôm qua, nàng hoàn toàn có thể được ông chiếu cố.
Chỉ là ông bị bất ngờ.
Trong mắt ông, Ôn Dương luôn là người không xin xỏ ai một cái gì cả...
Lần đầu tiên ông thấy nàng xin là vì một tấm vé tham dự đêm hội đón xuân.
Lần thứ hai ông thấy nàng xin, là để ông mất đi một đại tướng ngoài tiền tuyến.
Lúc này, ông chợt hiểu tâm trạng của ông Lưu trong đội điều tra kinh tế.
Vừa nghe tin Ôn Dương sẽ rút khỏi tiền tuyến, trong lòng ông đã cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.
Nhưng với tư cách là một người chú luôn dõi theo Ôn Dương lớn lên từng ngày, ông lại cảm thấy, chốn trở về lý tưởng nhất của Ôn Dương chính là Phòng tuyên truyền.
Một đứa trẻ ngay từ nhỏ đã mơ ước được bộc lộ tiếng lòng qua hình ảnh...
Nơi có thể toả sáng nhất trong Cục Công an, cũng có thể là Phòng tuyên truyền.
Những ngày qua, trưởng phòng tuyên truyền đã cử hai cán bộ nhân viên đi học tại Học viện Truyền thông.
Những năm gần đây, để quảng bá cho hình ảnh lực lượng công an, để các vụ việc được minh bạch và công khai, Phòng tuyên truyền đã không còn chỉ cần những cán bộ công an chuyên nghiệp tốt nghiệp từ Đại học Công an.
Hiện nay, Phòng tuyên truyền thiếu nhất chính là những nhân tài chuyên ngành truyền thông có thể quay phim, chụp ảnh, edit video, viết kịch bản, v.v...!đây mới chính là những công việc hàng ngày của Phòng tuyên truyền.
Ôn Dương rời đi chưa được bao lâu, Cục trưởng Trịnh đã có quyết định trong lòng.
Đợi khi trưởng phòng tuyên truyền quay về, ông sẽ đích thân nói với trưởng phòng: Bộ phận của ông sắp có người mới đấy.
Người mới này lại còn từng là một chuyên gia.
......
Dập xong băng đảng ma tuý đã khiến những người trong đội phòng chống ma túy đau đáu suốt thời gian qua, đến tận sáng nay những cảnh sát trong đội mới có thời gian nghỉ ngơi.
Đến giờ ăn sáng, Cố Ngôn Minh ngồi vào bàn ăn cùng đội tuần tra và đội cấp cứu.
Trông Ôn Dương hôm nay vô cùng vui vẻ, bác sĩ Giản ngồi bên cạnh cũng vậy.
Gặp lại Giản Mộc Tư, Cố Ngôn Minh không thể không nghĩ về những lời mà Giản Mộc Tư từng nói với anh.
Anh liếc nhìn Ôn Dương đầy ẩn ý thâm sâu, rồi lại liếc nhanh Giản Mộc Tư mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhớ kỹ lại, có vẻ Ôn Dương cũng đối xử rất đặc biệt với cô bác sĩ cấp cứu này.

Đặc biệt đến nỗi, trong mắt anh, sự tương tác giữa nàng và cô luôn luôn vô cùng hài hòa và ăn ý.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cố Ngôn Minh.
Lẽ nào...
Ôn Dương cũng "như vậy" sao?
Sau bữa sáng, bảo vệ ở cửa căn tin gọi Cố Ngôn Minh lại: "Đội trưởng Cố, ở đây có thư của anh."
Nhìn rõ cách xưng hô được ghi trên bề mặt phong thư, Cố Ngôn Minh sững người ngay tại chỗ.
Người nhận: Cố Lão Tứ
Năm ngoái khi Cố Ngôn Minh còn nằm vùng trong băng đảng buôn ma túy, anh từng leo lên vị trí lớn thứ 4 trong băng đảng.
Biệt danh của anh trong băng đảng lúc đó là Cố Lão Tứ.
Trùm ma tuý số 3 đã tự sát trong quá trình truy bắt năm ngoái, còn trùm ma tuý số 1 và số 2 hôm qua...
Đột nhiên, một ý nghĩ nảy lên khiến anh dựng tóc gáy...
Anh chợt nghĩ đến hai vết sẹo đáng sợ quanh mắt "Lão Nhị"!
Cố Ngôn Minh quay lại, chạy vào phòng thẩm vấn của Cục Công an..
"Mày không phải Lão Nhị, có đúng không!"
Anh chợt nhớ ra.
Trong băng đảng buôn bán ma túy có một người sở hữu vóc dáng và ngoại hình khá giống Lão Nhị - Họ hàng của Lão Nhị!
"Mẹ nó!"
Cố Ngôn Minh hùng hổ tức giận với tên "Lão Nhị" vừa bị bắt về, đấm vào hàm dưới của hắn ngay tại bàn trong phòng thẩm vấn.
Anh không thèm để ý đến những đồng nghiệp vây đến muốn biết tình hình, càng không có thời gian màng đến cơn đau trên mu bàn tay.
Anh vội vàng trở lại sân, khởi động xe cảnh sát.
......
Trong phong thư, tên Lão Nhị hàng thật chỉ để lại hai câu:
Cố Lão Tứ, tao đợi mày ở đường Hoàn Hồ.
Hãy đến một mình.
......
Lúc 8 giờ 48 phút, đội tuần tra vẫn đến đường Hoàn Hồ theo lịch tuần tra thường ngày.
Không biết đứa nào dán mấy tấm quảng cáo mà thiếu đạo đức thế...
Trên khắp các tay vịn lan can quanh đường Hoàn Hồ đều bị dán đầy giấy quảng cáo.
Nhìn những tấm hình quảng cáo đồi truỵ không hợp thuần phong mỹ tục ấy, sĩ quan Ôn cảm thấy muốn ói.
"Trương Lộ Chi, xuống xé ra hết đi."
Ôn Dương chán ghét gõ lên vô lăng.
Giữa ban ngày ban mặt, sao lại có người dám dán những loại quảng cáo như vậy?

Nàng còn tưởng...
Nàng tưởng...
Những kiểu quảng cáo này chỉ xuất hiện dưới khe cửa của khách sạn loại nhỏ...
Trương Lộ Chi chỉ vừa bóc xong 7-8 tấm quảng cáo trong cả dãy lan can dính đầy quảng cáo dài 15 mét...
Bỗng "RẦM" một tiếng.
Tiếng va đập kinh hoàng...
Cả gió và bụi cùng nổi lên sau cú va chạm khủng khiếp.
Cậu sửng sốt quay đầu lại, quăng những tờ giấy quảng cáo bay tán loạn.
"Đại...!đại ca..."
Xe tải hạng nặng húc đổ xe tuần tra lăn tới tận chân núi hướng ngược chiều.
Phần đầu xe cảnh sát đã bị biến dạng.
Trương Lộ Chi vừa cất bước đã loạng choạng, vừa ngã xuống đất đã vội vàng bò dậy.
Với những bước chạy nghiêng ngả xông đến, cậu gào khóc thật to:
"Đại ca!"
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Điều gì đã khiến một người đàn ông như cậu khóc ngay trong vòng một giây chứ?
Cửa tài xế của chiếc xe tải mở ra.
Cú va chạm mạnh khiến phần đầu xe tải cũng biến dạng theo.
Trên đầu tên nghi phạm cố tình tông xe cảnh sát bê bết máu...
Một tay hắn cầm điện thoại, tay kia cầm súng.
"Sao vậy Cố Lão Tứ, cảm giác như thế nào khi tận mắt chứng kiến một người có công phải chết?"
Một tiếng súng vang lên khiến Trương Lộ Chi đang kéo đuôi xe phải run rẩy.
Cậu quay người lại theo bản năng, thấy tài xế xe tải quỳ rạp trên mặt đất.
Với đôi mắt đỏ ngầu, Cố Ngôn Minh bổ nhào tới tên Lão Nhị cuối cùng của băng đảng buôn bán ma tuý, là tên Lão Nhị thực sự.
Anh cũng không biết bản thân đã tung ra bao nhiêu cú đấm.
Chỉ biết đến khi dừng lại, đã thấy "Lão Nhị" lâm vào hôn mê với bãi máu thịt trộn lẫn vào nhau.
Người cảnh sát chưa thể giải toả được cơn giận...!anh cứ như muốn điên lên vậy.
......
Cú va đập đến quá nhanh...
Thậm chí Ôn Dương còn chưa kịp hình dung ra chuyện gì đã bị đâm vào chân núi theo xe cảnh sát.
Cơn đau dữ dội xộc lên từ khoang ngực và trái tim lập tức khiến nàng bất tỉnh.
Đến khi có ý thức trở lại...
Có một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa xăm lặp đi lặp lại hai từ "đại ca" bên tai...
Đến cả trái tim nàng cũng đau nhói vì tiếng gọi.
Ôn Dương muốn quay đầu lại nhìn xem...
Rốt cuộc là ai ồn ào như vậy...
......
Cố Ngôn Minh một tay đẩy Trương Lộ Chi đang cố cậy cửa xe qua một bên.

Cánh cửa xe đã méo mó đến biến dạng, làm sao có thể mở bằng tay không?
Cố Ngôn Minh nghiến chặt răng hàm, lộ ra hết vẻ hung dữ mà chưa ai từng thấy trước đây.
Anh đá mạnh vào cốp xe cảnh sát, quay người chạy tới xe mình lấy ra hộp dụng cụ sửa chữa.
Đưa một thanh thép luồn vào khe cửa...
"Ôn Dương! Muốn chuyển đến Phòng tuyên truyền thì phải sống cho anh! Nghe chưa!"
Bên bờ vực của sự sống và cái chết, lần này, cảnh sát phòng chống ma tuý đã thực sự sợ hãi.
......
Sau khi gọi cho 120, Trương Lộ Chi lập tức nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống đất lên do cơn run rẩy tác oai tác quái.
"Bác sĩ Giản!"
"Bác sĩ Giản!"
"Đại ca, bác sĩ Giản!"
Ấn hết lần này đến lần khác mới vào được danh bạ điện thoại.
Trên tay đẫm nước mắt, tất cả đều là nỗi đau rơi xuống từ trên mặt.
Làm sao những ngón tay ướt nhẹp vẫn có thể bấm điện thoại một cách trơn tru?
Lại gạt đi những giọt nước mắt tràn trên khóe mi những mấy lần.
Mọi thứ càng mờ thêm, làm sao có thể tìm được số điện thoại đây?
Bíp...bíp...bíp...
"Trả lời điện thoại đi, bác sĩ Giản!"
"Trả lời điện thoại, bác sĩ Giản!"
Gọi liên tục những ba lần, đầu dây bên kia vẫn im bặt.
Trương Lộ Chi chợt nhớ ra:
"Thằng Phi! Thằng Phi!"
Hai tay Trương Lộ Chi run rẩy, tìm đến số điện thoại của Trần Phi.
"Đại ca! Đại ca! Chị chờ một chút, bác sĩ Giản và những người khác sẽ tới cứu chị ngay!"
Vừa nhận được cuộc gọi của Trương Lộ Chi, Trung tâm Điều phối 120 ngay lập tức cử đội cấp cứu gần nhất đến hiện trường vụ tai nạn.
Tiếng còi xe cấp cứu cuối cùng cũng xuất hiện sau lưng hai cảnh sát đang dốc sức cạy cửa xe...
Ngay khi Ngô Dạng bước xuống xe, anh đã chú ý đến người bị thương nằm trên mặt đất.
"Đến đây!"
Cố Ngôn Minh gầm lên:
"Người trên mặt đất không chết được đâu! Đến cứu cảnh sát đi!"
......
"Cạch" một tiếng, cửa được cạy ra.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt mọi người...
Là những vết máu bê bết khắp thân người ngồi trên ghế lái.
Còn có cả...
Vết máu loang lổ dính trên túi khí trắng.
.......