Hôm nay Đao Kiến Tiếu lên mạng cũng chỉ để nhận một cái file thôi. Sau khi tốn hết năm phút để download xong, cậu bèn chuẩn bị log out, ai ngờ vừa định click chuột tắt, thì có người PM anh.
Cậu thực ra vẫn có chút ấn tượng về cái ID Nhất Diệp Tri Thu này, dẫu sao vào buổi mini live show hôm qua chính cậu đã gọi người ta là “thầy” những hai lần kia mà. Nhưng ai bảo cái người Nhất Diệp Tri Thu này lại gọi cậu là “trò” cơ chứ? Nên cậu cũng thuận theo mà đùa vui đôi chút.
Bên kia Nhất Diệp Tri Thu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi tính kiên nhẫn của Đao Kiến Tiếu mất sạch, đương định log out luôn thì đối phương mới nhắn qua một câu.
Nhất Diệp Tri Thu: File mp3 của buổi nhạc hội hôm qua cậu có giữ không? Số lần tải file của mail nhóm đã vượt quá hai trăm rồi, tôi không tải được nữa.
Đao Kiến Tiếu: Sao cô không nhờ người gởi mail fix link?
Nhất Diệp Tri Thu: Fix link là gì cơ?
Đao Kiến Tiếu ngồi trước máy tính ngao ngán đưa tay đỡ trán. Giời ạ, bây giờ là thời buổi nào rồi mà còn có người không biết fix link là gì chứ. Nhưng cậu cũng chẳng buồn xoắn quá vào vấn đề trên: Ừ, tôi có.
Nhất Diệp Tri Thu: Thế cậu có thể gởi cho tôi không?
Đao Kiến Tiếu thoáng ngập ngừng, dẫu sao cái file mini live show đó có dung lượng lớn vì chất lượng rất cao. Nếu không thì chỉ với vỏn vẹn năm bài hát cộng mấy câu tán gẫu từa lưa hột me và nhạc chuông phúc lợi cũng chẳng cần dùng đến link file dung lượng lớn làm chi. Nhưng nếu gởi file nhạc thì có lẽ trong thời gian ngắn cậu chẳng thể nào log out được rồi.
Đao Kiến Tiếu đương định từ chối, thì Nhất Diệp Tri Thu đã nói tiếp.
Nhất Diệp Tri Thu: Không được ư?
Ba chữ này vừa hiện lên, Đao Kiến Tiếu cũng không hiểu vì sao, bỗng dưng trước mặt cậu như hiện ra một đôi mắt trầm lặng, ngỡ như người ở sau màn hình kia đương chăm chú nhìn cậu đầy mong đợi. Nếu như cậu từ chối, thì cặp mắt ấy sẽ bị nhấn chìm trong nỗi tiếc nuối khôn cùng.
Haiz, xem như mỗi ngày làm một việc thiện vậy.
Đao Kiến Tiếu rầu rầu nghĩ, rồi không nói nhiều, liền mở folder ra, click chuột kéo tập tin nhạc hôm đó bỏ vào trong QQ.
Vượt ngoài dự đoán của Đao Kiến Tiếu, sau khi Nhất Diệp Tri Thu click vào chữ “tiếp nhận”, file rar gần trăm Mb kia liền gởi xong chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tốc độ lên tới tận bảy, tám Mb mỗi giây!
Đao Kiến Tiếu: Hở? Mạng trường hôm nay sao ngầu quá nhỉ?
Đao Kiến Tiếu: Bình thường tôi và bạn học gởi tài liệu cho nhau tốc độ cũng nhanh thế này.
Lục Tri Thu nhìn câu nói trên màn hình kia, nhất thời đôi tay cứng đờ trên bàn phím, không biết nên nói gì tiếp.
…. Làm sao đây, có khi nào Đao Kiến Tiếu liên tưởng đến điều gì không? Sao lại quên phéng chuyện này kia chứ, tốc độ gởi giữa mạng của trường và mạng bên ngoài thường chậm rì rì, mỗi lần gởi file cho nhau cứ gọi là lê lết còn hơn rùa bò, chỉ có gởi đồ chung mạng trường thì tốc độ mới lên vèo vèo như tên bắn thế kia! Cái này chẳng khác gì tự tiết lộ vị trí của bản thân rồi… Nếu như Đao Kiến Tiếu biết mình và cậu ta ở chung trong một trường học, thậm chí mỗi sáng lén lút nghe cậu ta đọc bài, liệu có cảm thấy mình rất là ghê tởm, là một kẻ bệnh thần kinh không? Sao mình lại không nghĩ đến tốc độ mạng sẽ phơi bày thân phận của mình cơ chứ?!
Trong phút chốc Lục Tri Thu lo lắng mướt mồ hôi hột, may là Đao Kiến Tiếu không trông mong anh trả lời, cũng chẳng nghĩ sâu về vấn đề này, chỉ là sau khi gởi xong, liền chuẩn bị log out.
Đao Kiến Tiếu: Được rồi, không tám nữa, tôi còn có việc.
Đao Kiến Tiếu: BB
Sau đó chưa đợi Nhất Diệp Tri Thu kịp phản ứng và nói câu chào tạm biệt, thì avatar của Đao Kiến Tiếu đã tắt phụt.
Lục Tri Thu đưa mắt nhìn trân trân cái avatar vừa chuyển sang màu xám tối kia, cắn nhẹ môi dưới, sau cũng vẫn chậm rãi gõ hai chữ “Tạm biệt”.
Ngồi lặng lẽ nhìn cái file có tên là “nhạc hội + phúc lợi 26-5” nằm trong folder, Lục Tri Thu lén lén lút lút như làm chuyện vụng trộm, thò đầu ra ngó chừng cô y tá đang ngồi ở góc bên kia phòng. Sau khi xác nhận cô ấy không chú ý chuyện anh đang làm, lúc này anh mới khẽ khàng lấy chiếc tai nghe từ trong tủ ra cắm vào laptop.
Anh click mở file rar, di chuột tìm đến hai cái file mp3 lần lượt được đặt tên là “nhạc chuông phúc lợi - chào thầy ạ”, “nhạc chuông phúc lợi - tạm biệt thầy”, sau đó mặt đỏ bừng kéo chúng bỏ vào Media Play.
Ngay sau đó, trong tai nghe của anh bèn vang lên giọng nói ấm áp đến lạ của Đao Kiến Tiếu:
“Thầy giáo? Rất vui được gặp thầy.”
“Tạm biệt thầy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, đang ngồi trước máy tính, toàn thân Lục Tri Thu bỗng lạnh toát người, tựa như rơi xuống hố băng.
- Mấy cô ấy đã cắt bỏ hai chữ “Tri Thu” rồi.
*****
Nhất Diệp Tri Thu tức thì chạy vào trong nhóm lên tiếng bất bình.
Nhất Diệp Tri Thu: Tại sao trong file mp3 lại cắt mất tên anh rồi? 【tức giận】
Bị anh quấy rối cuộc tán gẫu, các cô nàng quay sang nhìn anh với vẻ khinh thường, lòng thầm oán trách, chẳng biết đứa nào rảnh rỗi tốt bụng đến nỗi lại đi gởi file cho Nhất Diệp Tri Thu nữa, làm giờ phải rước lấy nỗi phiền phức này.
A: Đây là mp3 phúc lợi cho mọi người dùng làm nhạc chuông, đâu phải chỉ dành riêng cho bản thân em, đương nhiên phải cắt bỏ tên rồi.
B: Đúng rồi đó, dù Đao sama có chỉ đích danh chào tạm biệt bọn này, bọn này cũng buộc phải nén đau mà cắt tên mình đi đó chứ.
C: Nếu em muốn, thì tự mình đi lấy file mp3 đầy đủ trong mail nhóm ra mà cắt lấy ấy.
D: Nếu thích, em đi nhờ Đao sama gọi tên em thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao đâu.
Tuy mọi người nói có lý, nhưng giọng điệu móc mỉa pha đầy châm biếm kia dù cách màn hình laptop vẫn tỏa ra nồng nặc. Nhất Diệp Tri Thu tuy có hơi đơn giản nhưng anh không ngốc. Tuy anh không phát hiện ra thái độ lần trước của các cô đối với anh trước sau không giống nhau, nhưng cảm giác lãnh đạm dửng dưng và phảng phất ý thù địch như hiện giờ thì anh cảm nhận được.
Cô y tá nhỏ ngồi ở góc phòng tình cờ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện anh bác sĩ Lục trước giờ vẻ mặt luôn vô cảm, nay ngồi trước máy tính đột nhiên nhíu mày lại, biểu cảm thấp thoáng nét buồn bã thì phải.
Ngập ngừng đôi chút, cô y tá nhỏ hiền lành bèn cất giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, anh không sao chứ?”
Bác sĩ Lục đương ngồi ở đó như sực giật mình bởi câu hỏi của cô. Anh xoay về hướng cô chớp chớp mắt, hồi sau mới chầm chậm lắc lắc đầu.p>
Cô y tá tuy có hơi lo lắng, nhưng trông thấy bác sĩ Lục tiếp tục vùi đầu vào laptop, cô chỉ đành mang sự quan tâm của mình nuốt trở lại vào bụng, sau đó quay qua tiếp tục đắm chìm vào thế giới trên mạng.
Y tá nhìn cảnh Nhất Diệp Tri Thu bị mọi người tẩy chay trong nhóm, tuy biết rõ những lời đồn đãi về đối phương không tốt trong con mắt đa số người, nhưng nhìn trên màn hình dáng vẻ tội nghiệp của cô nhỏ khi hỏi ai có thể giúp cắt file với thái độ thành khẩn vô cùng đó, nơi mềm yếu nhất trong tim y tá nhỏ như bị gì đó chạm vào.
… Thôi kệ, cứ xem như mình làm người tốt một lần vậy.
Cô y tá trước giờ “lặn tăm” hiếm khi nào trồi lên trong nhóm, lại len lén chọt vào QQ của Nhất Diệp Tri Thu, sau đó gõ vài chữ vào khung thoại vừa nhảy phóc ra.
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Nhất Diệp Tri Thu?
Liền tức khắc, Nhất Diệp Tri Thu trả lời: Em là?
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Bạn muốn file hỏi thăm đầy đủ phải không?
Nhất Diệp Tri Thu: Ừm đúng rồi, em có thể giúp không?
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Ừm… mình có phần mềm cắt file, có lẽ giúp được.
Nhất Diệp Tri Thu: O(∩_∩)O Ha ha ~ cám ơn em nhiều lắm!
Nhất Diệp Tri Thu ngồi trước bàn máy nhoẻn nụ cười hiếm hoi. Anh trước giờ chưa từng nói chuyện với cô gái này, hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy lại chủ động giúp mình… Quả nhiên, trong nhóm vẫn có người đối xử tốt với anh.
Cô y tá nhỏ cắt file xem ra cũng rất nhanh nhẹn. Cô lấy ra file nhạc hoàn chỉnh lần trước tải về, chỉnh đến phần đầu và phần cuối, cắt rời lời chào hỏi của thánh Đao Kiến Tiếu nói với Nhất Diệp Tri Thu. Hơn nữa cô còn rất chu đáo, cắt luôn cho anh cả giọng cười phía trước, sau khi loại bỏ tạp âm liền gởi cho Nhất Diệp Tri Thu.
Lục Tri Thu mang tai nghe vào, tiếng cười ấm áp và lời chào khẽ gọi tên anh của Đao Kiến Tiếu chậm rãi vang lên, khiến lòng anh lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời, bập bồng lửng lơ trên không trung.
Nhất Diệp Tri Thu: QAQ em gái Băng Vệ Sinh, cám ơn em nhiều QAQ!!!
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh:...
Bỗng chốc trong lòng y tá nhỏ như xuất hiện hàng ngàn vạn chú mèo con đồng loạt dùng móng vuốt cào tường hú hét. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao Nhất Diệp Tri Thu lại bị mọi người căm ghét đến thế rồi. Con người này thiệt là chả biết ăn nói gì cả, nếu người bình thường thì ắt hẳn gọi cô là “y tá nhỏ” chứ nào phải “băng vệ sinh” đúng không?!!!
Chưa đợi cô kịp xỉa xói, Nhất Diệp Tri Thu đã gởi yêu cầu add friend cho cô, trong tin nhắn kiểm chứng có ghi câu thế này - “Em gái, em quả là người tốt.”
Chẳng hiểu vì sao, y tá nhỏ được anh phát thẻ người tốt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Khụ, cứ xem như nhất thời làm người tốt nhận cô nhóc này làm em gái vậy. Mang suy nghĩ pha chút ngượng ngùng xen lẫn đôi chút dỗi hờn ấy, rồi cô nhấn nút đồng ý.
Trên thực tế, cô nhỏ nhiều khi cũng dễ thương lắm chứ.
Nhưng cô không biết rằng, bác sĩ Lục đương ngồi chung văn phòng với cô đang hăng hái sửa tên ghi chú của một người bạn QQ mới quen như sau.
“Em gái Băng Vệ Sinh tốt bụng”.
Y tá nhỏ ở lại trong phòng một lúc để xử lý vết thương trên đầu gối của một cậu nam sinh nghịch ngợm do đá bóng và một nữ sinh bất cẩn té từ cầu thang xuống khiến chân bị bong gân, sau đó thì rảnh rỗi suốt đến tận giờ về.
Khi chiếc đồng hồ trên máy tính từ 16:59 chuyển sang 17:00, cô liền đứng phắt dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về, là lá la la tối nay phải nấu canh lê đường phèn thanh nhiệt rồi trộn đĩa salad đơn giản. Trong nhà còn có một chú miu đang đợi cô về cho ăn. Cô nôn nóng muốn về nhà mau thiệt mau, chẳng thể đợi thêm giây phút nào nữa đâu!
“Tạm biệt bác sĩ Lục!” Y tá nhỏ vẫy tay chào Lục Tri Thu: “Bác sĩ Lục, hôm nay anh cũng không về ký túc xá à?”
Lục Tri Thu mỉm cười với cô, lắc đầu.
Khi Lục Tri Thu mới được điều về ngôi trường này, ký túc xá dành cho nhân viên vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên anh tạm thời ở trong phòng nghỉ của bác sĩ trong tòa y tế trường. Nhưng kì lạ là, rõ ràng bây giờ ký túc xá đã dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy hết rồi, chiếu lý Lục Tri Thu hẳn đã phải dọn vào đó rồi chứ. Ấy thế mà không biết vì sao anh vẫn tiếp tục ở trong phòng y tế.
Y tá nhỏ cứ luôn thắc mắc, bác sĩ Lục một mình ở lại phòng y tế giữa đêm hôm khuya khoắt chẳng lẽ không cô đơn sao? Lẽ nào có ai đó đến bầu bạn với anh ư?
Thôi kệ, dẫu sao đó cũng chẳng phải chuyện một đứa y tá nhỏ nhoi như cô đáng phải quan tâm.
Y tá nhỏ thầm phẩy phẩy tay trong lòng, chào tạm biệt Lục Tri Thu xong bèn cất bước đi về nhà.
*****
Năm giờ sáng, nửa phút sau khi chuông báo thức của điện thoại reo lên, Tiêu Giản Đào choàng tỉnh khỏi giấc nồng. Nhạc chuông di động của cậu mấy hôm trước đã đổi sang bài nhạc ED do Moly, người bạn thân trong giới CV hát cho một vở kịch truyền thanh nguyên tác. Tiếng hát dịu ngọt của Moly không làm ồn đánh thức các bạn học khác chung phòng ký túc, ngay cả người bạn nằm ở giường đối diện chẳng qua cũng chỉ trở mình, rồi lại tiếp tục giấc mơ đẹp.
Vẫn như mọi ngày suốt ba năm qua, sau khi được đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, Tiêu Giản Đào nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Cậu không có thói quen ngủ nướng. Tỉnh táo rồi cậu bèn trở người bước xuống giường, tay chân khẽ khàng đi rửa ráy mặc quần áo xong xuôi, bèn chuẩn bị rời khỏi phòng.
Chính ngay lúc này, một thằng bạn như bị tiếng động của cậu đánh thức, đưa tay dụi mắt rồi mơ mơ màng màng chào: “Cái Kéo Nhỏ, mày tỉnh rồi à?”
Bởi vì cái tên Tiêu Giản Đào đọc gần gần giống “cái kéo nhỏ”, nên bạn bè thường lấy nó làm đề tài trêu chọc cậu, Tiêu Giản Đào chẳng hề nổi giận bao giờ. Cậu nhỏ giọng nói với bạn: “Ừ, hôm nay có hơi trễ rồi.”
“Lại ra tập đọc à?” Thằng bạn buồn ngủ đến độ nói năng thều thào ngắt quãng: “… Chăm chỉ quá.” Sau đó còn lầm bầm câu gì nữa, rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiêu Giản Đào khẽ cười, tay cầm lấy một xấp tài liệu dày cộm, chân bước ra khỏi phòng.
Đồng hồ trên tay đã chỉ sang năm giờ mười lăm phút.
Trong tòa ký túc xá mà Tiêu Giản Đào trọ, những sinh viên thức dậy sớm như anh không hề ít. Chỉ là mấy người đó ai nấy đều mắt lờ đờ ngái ngủ. Những cậu chàng thường ngày tràn trề sức sống và các người đẹp xinh xắn đáng yêu là thế, ấy vậy mà giờ tất cả đều buồn ngủ đến độ đứng gật gà gật gù nghiêng ngả.
Thấy Tiêu Giản Đào bước ra ký túc, mấy cô cậu nhóc liền chào hỏi bằng giọng nhừa nhựa kéo dài cả thước: “Chào ~ sư ~ huynh~~!”
truyện boy love đam mỹ Tiêu Giản Đào nghiêm mặt lại ra vẻ nghiêm túc:
“Ra tập đọc sáng cũng cả năm rồi, sao lại còn lờ đờ thế kia? Vả lại ai dạy bọn em cách nói chuyện kéo dài giọng thế hả, có chút tinh thần tự giác chuyên nghiệp không hả?”
Mấy cô bé nhe răng cười hi hi, không để bụng. “Sư huynh à, bọn em đâu phải sư huynh đâu!” Nói rồi mấy cô tản ra như những chú chim sẻ nhỏ bị hù giật mình, nhưng có thể thấy được cả bọn đều tiến thẳng về cùng một hướng.
Tiêu Giản Đào lắc đầu với vẻ đành chịu, cũng cầm xấp tài liệu nặng trịch trong tay đi về phía ngược lại.
Không sai. Tiêu Giản Đào chính là thánh “Đao Kiến Tiếu” giọng seme trong giới CV được người người hâm mộ trên mạng. Cậu tham gia vào đó chẳng qua cũng chỉ mới ba năm. So với nhiều bậc đàn anh thì đó chẳng là gì cả, nhưng chất giọng quyến rũ xen lẫn những cảm xúc khi thì lạnh lùng, đen tối lúc thì dịu dàng, cưng chiều khi lồng tiếng ấy, cộng thêm bản thu âm có tỉ lệ remake gần như là 0%, khiến cậu mau chóng trở thành bậc thánh chuyên giọng seme trong giới lồng tiếng online. Cậu là mục tiêu học tập của vô số CV, cũng là báu vật mà rất nhiều giám chế cố hết sức giành về cho bằng được - một đại thánh chuyên nghiệp như thế thiệt sự gần tuyệt chủng rồi QAQ.
Và có một điều mà mọi người không biết là, sở dĩ Tiêu Giản Đào có thể ở trong giới lồng tiếng như cá gặp nước, lồng tiếng được xuất sắc và trôi chảy như thế, chính vì anh là sinh viên ưu tú thuộc chuyên ngành phát thanh truyền hình.
Ngôi trường mà Tiêu Giản Đào theo học chẳng phải hạng nhất nhì gì trên toàn quốc, nhưng ngành phát thanh của nó thì tiếng tăm lẫy lừng. Tuy nhiên hầu hết mọi người đều chỉ thấy được cuộc sống đầy hào quang của các nam thanh nữ tú trong ngành, chứ không hề nghĩ đến bao nhiêu công sức mà họ đã bỏ ra để có được điều đó.
Không phải tất cả sinh viên ngành phát thanh sau khi tốt nghiệp đều thuận lợi tìm được việc làm, không phải tất cả những ai tìm được việc đều có lương cả năm lên đến mấy trăm nghìn tệ. Và không phải ai cũng đều có thể lên truyền hình hay làm một phát thanh viên.
Những người thành danh ấy đã phải đổ không biết bao nhiêu là mồ hôi nước mắt để có thành công.
Ngành phát thanh yêu cầu tất cả sinh viên năm nhất mỗi ngày phải dậy sớm lúc năm giờ rưỡi ra nơi vắng vẻ “tập đọc sáng” dưới sự hướng dẫn của một đàn anh năm hai. Cái gọi là tập đọc sáng nghĩa là sáng sớm ra khu rừng nhỏ luyện thanh, tập đọc to tài liệu trong sách, đến tận bảy giờ rưỡi thì kết thúc, sau khi ăn sáng xong thì ba chân bốn cẳng chạy đi lên lớp.
Đối với những thanh niên hiện đại mà nói, kiên trì mỗi sáng dậy lúc năm giờ là một chuyện khó hơn lên trời. Có rất nhiều sinh viên năm nhất mong ngóng năm vất vả khổ sở ấy mau mau trôi qua, đặng vào năm hai có thể ngủ nướng thỏa thích (thường thì sẽ do một đàn anh năm hai xuất sắc dẫn một lớp năm nhất). Nhưng chỉ có Tiêu Giản Đào là khác. Hồi năm nhất cậu cần cù chăm chỉ sáng sáng ra tập đọc, đến năm hai bèn được chọn làm đại biểu để dắt các sư đệ sư muội đi luyện giọng, lên năm ba, ai cũng nghỉ hết rồi, duy chỉ có cậu vẫn dậy sớm vào năm giờ sáng mỗi ngày, cần mẫn đi luyện đọc.
Nhưng sân trường cũng chỉ nhiêu đó, Tiêu Giản Đào ngại đi giành chỗ với đám đàn em, sau khi quét ra đa tìm kiếm kĩ lưỡng khắp lượt, rốt cuộc cậu cũng tìm ra một góc khuất yên tĩnh hiếm ai biết, có thể cho cậu cất to giọng đọc mà chẳng cần lo làm phiền người khác.
Tiêu Giản Đào ôm chồng tài liệu luyện thanh của mình đi ra phía sau của một tòa nhà nhỏ màu trắng, thấy xung quanh không ai chú ý, cậu bèn ném chồng tài liệu qua gờ tường, rồi như mọi hôm, cậu đưa tay bám vào những khe hở của tường gạch, trèo lên vài bước rồi thoăn thoắt vượt qua bức tường gạch cao hai mét.
Nơi này là sân sau của tòa y tế trường mà hiếm ai biết. Tòa y tế nhỏ rộng khoảng ba mươi mét vuông, cũng chẳng trồng gì cả, trong sân chỉ có mỗi một thân cây khá là cao, quanh nó là những bụi cỏ dại mọc um tùm kín lối.
Kim đồng hồ chỉ sang năm giờ bốn mươi phút, buổi tập đọc của riêng mình Tiêu Giản Đào bèn bắt đầu.
Hôm nay, vẫn như mọi khi, Lục Tri Thu lẳng lặng ngồi bên cửa sổ rộng mở, ngây ngất lắng nghe giọng đọc trầm vang từ phía dưới sân theo gió truyền đến.
Vào mấy hôm đầu khi mới dọn đến đây, cứ mỗi năm giờ sáng Lục Tri Thu lại bị đánh thức bởi một giọng nam trầm ấm. Tuy ban đầu cũng khá là bực bội, nhưng khi tĩnh tâm lại đưa tai lắng nghe giọng đọc truyền cảm kia thì Lục Tri Thu bèn nhanh chóng đổ gục trước âm thanh đó. Dần dà, anh không còn thỏa mãn với việc chỉ được đánh thức bởi giọng nói đó, mà bắt đầu chủ động dậy sớm, lặng thầm ngồi bên giường lắng nghe những tiếng ê a luyện phát âm của đối phương.
Không biết ai đã từng nói rằng, khi gặp gỡ người khác, con người đều luôn bất giác chú ý đến khuyết điểm của bản thân. Tỉ dụ như nếu người đó da dẻ không đẹp, khi đi trên đường sẽ để mắt xem làn da của của người khác có láng mịn hay không. Có người cảm thấy chiều cao mình “khiêm tốn” quá, bèn vô thức để ý chân người ta có dài hay không. Có người cảm thấy tóc tai mình như rễ tre, thì sẽ chú ý xem liệu mái tóc người nọ có suôn mềm óng ả hay chăng…
Từ nhỏ đến lớn Lục Tri Thu đều tự ti vì giọng nói của mình. Anh từng cảm thấy đó là một “cửa sổ” mà thượng đế đã đóng sầm lại trước mặt anh. Anh không dám trò chuyện với người khác, không biết nên làm sao để kết giao bạn bè, cả thế giới của anh bị bao trùm bởi một màu xám xịt. Nói thế chắc sẽ có người cảm thấy anh sao mà yếu đuối quá, nhưng người chưa bao giờ từng rầu rĩ vì giọng nói của bản thân, sẽ không thể nào hiểu được một chất giọng tốt thì đặc biệt biết dường nào. Sự đặc biệt ấy không chỉ riêng về thính giác, mà trên mặt tình cảm nó càng khiến Lục Tri Thu nảy sinh lòng ngưỡng mộ theo đuổi. Chỉ là mới vài lần nghe đối phương tập đọc sáng, anh đã không thể kiềm nén được đem lòng say mê giọng nói này rồi. Anh bắt đầu suy đoán thân phận sở thích của người ta, anh muốn tìm hiểu mọi việc về cậu và đến bên cạnh cậu.
Giọng của cậu sinh viên kia biến hóa vô cùng, khi là giọng trong trẻo của một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, lúc thì hồn hậu trầm lắng như đàn ông tuổi trung niên. Rõ ràng nhận ra đó là giọng của một người, nhưng khi tiếng nói ấy hạ thấp hoặc lên cao bèn lập tức trở nên khác xa rất nhiều. Tuy nhiên, bất luận giọng điệu ra sao, anh đều cảm thấy nó tràn đầy sức sống. Lục Tri Thu không hề ngờ rằng, bản thân lại có một ngày cảm phục, thậm chí… phải lòng một người chỉ vì giọng nói của cậu ta. Anh chưa bao giờ nghe chất giọng nào đặc biệt đến thế, cung bậc cảm xúc biến hóa phong phú mà lại dạt dào tình cảm, khiến anh không kiềm được lòng hâm mộ và theo đuổi đối phương.
Đúng như những gì anh đã từng nói với các cô “em gái” trong nhóm, anh từng cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng với cuộc sống do tiếng nói quá lảnh lót của mình, và giọng nói của Đao Kiến Tiếu tựa như một luồng ánh sáng rực rỡ, đánh tan xiềng xích trong nội tâm anh, khiến anh đủ can đảm thử bước ra kết giao với người khác.
Anh không hề nói dối với các “em gái”, chỉ là các cô không tin mà thôi.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, chàng trai dưới lầu sau khi kết thúc bài luyện phát âm hai mươi phút, bèn bắt đầu giở xấp tài liệu ra luyện đọc.
Bắt đầu bằng một câu chuyện cổ tích nhẹ nhàng dễ thương, tiếp theo là một bài tin tức, sau đó chuyển sang câu chuyện phố phường đầy chất hài hước vui tươi… cuối cùng đổi sang một số đoạn đối thoại kì lạ.
“Tĩnh nhi… nếu như ngươi dám rời khỏi ta, ta sẽ đưa quân Nam hạ, dẫu khiến trăm họ lầm than, cũng quyết không từ!” Giọng điệu nghe như của một bậc quân vương tàn bạo.
“Anh hai, sao anh lại không hiểu lòng em? Chẳng lẽ anh không cảm nhận được tấm lòng chân thành của em sao?” Lần này thì nghe như của một người đàn ông đang đau khổ vì tình yêu cấm kị.
“A Hoan à, chúng ta đã hẹn với nhau rồi nhé, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi vẫn sẽ gặp gỡ yêu nhau và cùng chung sống đến đầu bạc răng long thế này…” Giọng này thì giống một cậu trai vui tươi dám yêu hết mình.
Giọng điệu luôn biến hóa, từng câu từng chữ dạt dào tình cảm ấy được đọc đi đọc lại nhiều lần, tựa như có người đang thì thầm những lời yêu thương bên tai Lục Tri Thu.
Hồi ban đầu khi mới nghe thấy những câu thoại kì quặc này, Lục Tri Thu cứ cảm thấy là lạ sao sao ấy. Sao nghe mà cứ thấy giống câu thoại của hai chàng trai đang quấn quýt ngọt ngào với nhau thế này? Vì lòng hiếu kì, anh bèn ghi lại vài câu trong số đó, rồi lên mạng tìm kiếm, nào ngờ phát hiện ra đó là những câu bất hủ trong cái gì mà “100 bộ truyện đam mỹ kinh điển”, và có một cái tên luôn luôn xuất hiện đồng thời với các bộ truyện đó, “CV Đao Kiến Tiếu”.
Chính vì như thế, Lục Tri Thu mới bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác bước vào nhóm fan của Đao Kiến Tiếu. Và anh cũng đã hiểu ra rằng những câu thoại nồng nàn si tình mà mỗi sáng anh nghe được kia, đều là từ những bộ kịch truyền thanh đam mỹ mà ra.
Hẳn là Tiêu Giản Đào vì muốn rèn giọng, muốn nó diễn đạt tình cảm phong phú hơn, giọng điệu trầm bổng thay đổi hơn, nên mới nhận nhiều công việc lồng tiếng cho kịch truyền thanh như vậy.
Mỗi sáng Tiêu Giản Đào đều đến chỗ sân nhỏ vắng người qua lại này để tập đọc. Đấy là bí mật của một mình Tiêu Giản Đào.
Và mỗi sáng Lục Tri Thu đều ngồi bên giường lắng nghe Tiêu Giản Đào luyện thanh, và điều này là một bí mật của riêng Lục Tri Thu.
Ở bên dưới, Tiêu Giản Đào lại tiếp tục tập thoại, giọng điệu vẫn nồng nàn si tình như thế: “Lâm, tôi rất thích anh, thích lắm thích lắm luôn. Còn anh, liệu anh có một chút xíu tình cảm nào với tôi không?”
Ngồi trên lầu, Lục Tri Thu nghe đến ngất ngây, như bị mê hoặc bởi lời của cậu. Miệng anh hé mở, thanh đới đã lâu không dùng tới bèn khe khẽ rung động: “Ừm, tôi cũng thích cậu…”
“Ai đó?” Tiêu Giản Đào đứng bên dưới chợt sửng sốt, tai cậu thính, đương nhiên nghe thấy câu nói thấp thoáng kia. Tuy không nghe rõ đối phương nói gì vì giọng quá nhỏ, nhưng cậu tin chắc rằng giọng nói kia được phát ra từ cửa sổ rộng mở ở phía trên.
Lục Tri Thu sợ điếng hồn, anh mở trừng mắt tay bụm chặt miệng, hoàn toàn không biết nên làm sao.
Trước kia Tiêu Giản Đào chẳng hề chú ý y tế tường trong ngôi nhà nhỏ hai tầng này. Suy cho cùng cậu đã ở đây tập đọc được một thời gian rất lâu rồi, cũng chưa có ai xuất hiện quấy rầy cậu cả. Dù dạo gần đây cậu phát hiện cửa sổ tầng hai của tòa y tế trường luôn mở toang vào sáng sớm, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, còn ngỡ rằng do cô y tá lơ đãng quên đóng lại trước khi ra về.
Kết quả là bây giờ bỗng dưng nghe thấy tiếng của người lạ khi đang luyện tập, đương nhiên cậu thấy kinh ngạc vô cùng. Giọng của người đó vừa lanh lảnh lại khẽ khàng, cứ như của một đứa bé ấy, nếu như không phải tai Tiêu Giản Đào thính, e là đã bỏ qua rồi.
Tiêu Giản Đào yên lặng đợi một hồi lâu, cuối cùng không nghe thấy tiếng ai trả lời. Cậu lại cất giọng hỏi thêm vài lần, sau khung cửa sổ rộng mở kia vẫn tĩnh lặng như không có bóng người.
… Chẳng lẽ đúng là cậu nghe nhầm rồi?
Tiêu Giản Đào không tin có ma quỷ, mắt cậu khẽ đảo, khóe miệng nhếch cười cố ý bảo: “Ai da, ghê rợn quá, sáng sớm sáu giờ mấy lại nghe thấy giọng trẻ con, chẳng lẽ ở y tế trường có ma sao trời?” Nói rồi cậu chà xát hai cánh tay, tự lầm bầm bảo: “Xem ra về sau mình không nên đến đây luyện đọc sáng nữa, eo ôi đáng sợ quá đi.”
Trong ngành phát thanh của bọn cậu có học cả môn diễn kịch. Và Tiêu Giản Đào cũng đạt điểm xuất sắc trong môn này, giờ vờ như một người bị ma dọa sợ chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Quả nhiên, trình diễn kịch của cậu đã lừa được Lục Tri Thu ở tầng trên, vừa nghe thấy Tiêu Giản Đào bảo sẽ bỏ đi, thậm chí về sau sẽ không quay lại, anh sợ đến nỗi vội hét lên: “Bạn ơi, bạn đừng đi mà đừng bỏ đi mà! Tôi là người là người thật đó!”
Giờ thì Tiêu Giản Đào đã nghe rõ mồn một tiếng nói của Lục Tri Thu. Ban nãy chỉ mới thấp thoáng nghe thấy giọng của một bé trai cậu đã thấy kì lạ rồi, gây giờ nghe rõ hơn, sự ngờ vực không những không bị đánh tan mà ngược lại còn tăng lên: giờ mới hơn sáu giờ, sao lại có một cậu bé xuất hiện ở tòa y tế trường cơ chứ?
Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, nhưng không thấy bóng người nào, chắc là cậu nhóc trốn biệt không muốn để cậu thấy chăng?
Tiêu Giản Đào đứng bên dưới hét to: “Em bé này, sao em lại một mình ở y tế trường vậy hả?” Nếu như nói câu này, câu nói với vẻ nồng thắm và tình cảm hơn chút, thì sẽ y chang như chàng Romeo đang đứng dưới cửa sổ kêu gọi Juliet ấy chớ.
Bên trong cửa sổ, Lục Tri Thu dùng tiếng nói lanh lảnh của bé trai hét trả: “Tôi chẳng phải em bé! Tôi lớn hơn cậu nhiều!”
Tiêu Giản Đào phì cười: “Em chắc chắn không lớn bằng anh đâu, anh hai mươi rồi!”
Lục Tri Thu đáp: “Tôi cũng hai mươi tám rồi!”
Hai người không ai trông thấy mặt ai, cứ thế cách nhau hai tầng kẻ hỏi người đáp. Nếu như có ai trông thấy dáng vẻ ngốc xít hiện nay của hai người, thế nào cũng cười lăn bò càng ra cho xem. Tiêu Giản Đào chẳng hề tin số tuổi mà Lục Tri Thu nói, trong lòng thầm làm phép trừ giảm hai mươi tám xuống còn tám tuổi.
Đối với chuyện tuổi tác, Tiêu Giản Đào chẳng thèm xoắn vào nó làm gì nữa, bèn chuyển đề tài: “Thế tên em là gì?”
Hai tay Lục Tri Thu ôm lấy chân ngồi dưới cửa sổ, tay phải vô thức khẽ khàng viết gì đó trên nền sàn, nhìn kĩ, chính là ba chữ “Đao Kiến Tiếu” được viết nguệch ngoạc. Bất thình lình anh lại đưa tay xóa lấy xóa để mấy chữ vô hình ấy, tựa như muốn xóa sạch nó khỏi tim mình.
Tiêu Giản Đào lại hỏi tên anh lần nữa, Lục Tri Thu ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi trả lời: “Tôi tên là Lục Tri Thu.”
Giọng bé con lanh lảnh kia kéo dài mỗi âm tiết phát ra, nghe như có gì đó dùng dằng, không thích. Bình thường Tiêu Giản Đào ghét nhất là nghe người khác kéo dài giọng, nhưng giờ nghe tiếng nói Lục Tri Thu, chợt một cảm giác là lạ dâng lên, cảm thấy tiếng nói ấy cứ như đâm xuyên qua tâm khảm của cậu.
Cậu cố tình bảo: “Ồ ~ Lục Tri Thu à, thế thì sau này anh gọi em là Quả Cầu Giấy Nhỏ nhé!”
Dù sao cũng là em bé, trêu chọc chút cũng vui phết. Quả nhiên, “em bé” trên lầu liền tức giận, dùng cái giọng lảnh lót non nớt kia giận dỗi bảo: “Đừng có gọi là Quả Cầu Giấy Nhỏ!” Cái tên quỷ gì thế này! Lục Tri Thu sôi máu, nghĩ.
Tiêu Giản Đào cười hì hì: “Em bé dỗi rồi à? Quả cầu nhỏ này, em có biết anh tên gì không?”
Lục Tri Thu nhếch mép tỏ vẻ cóc thèm - anh đã biết từ lâu rồi! Sau khi nghe tiếng của Tiêu Giản Đào, anh cố tình quan sát các sinh viên qua lại trong khuôn viên trường. May là Tiêu Giản Đào cũng thuộc hàng vô cùng nổi bật trong trường, nên Lục Tri Thu cũng chẳng phí bao nhiêu công sức đã biết tỏng mọi thông tin thật về Tiêu Giản Đào rồi.
Tiêu Giản Đào đương nhiên không biết rằng Quả Cầu Giấy Nhỏ đang im thin thít ngồi trên lầu kia đã biết tỏng tòng tong tư liệu của cậu từ đời nào rồi, cậu cứ ngỡ rằng cậu nhóc còn đang hờn dỗi, vội nói: “Anh là Tiêu Giản Đào, bạn bè đều gọi là Cái Kéo Nhỏ.” Nói rồi, cậu thoáng ngừng lại: “Quả Cầu Giấy Nhỏ, em có thể gọi anh là anh Cái Kéo!”
Anh Cái Kéo cái đầu cậu á! Cậu tưởng mình là MC chương trình thiếu nhi chắc!
Tuy trong lòng chửi rủa là thế, nhưng đang cuộn mình trên sàn nhà bỗng dưng mặt Lục Tri Thu đỏ bừng. Anh dúi đầu mình vào gối không nói nên lời.
Cơ thể anh không ngừng run rẩy, nếu như có ai trông thấy thì sẽ phát hiện đôi tai đỏ ửng kia của anh đã nóng bừng cả lên ấy chứ, thậm chí đôi mắt cũng đã ngân ngấn nước. Khi Tiêu Giản Đào gọi anh, anh cảm thấy giọng của đối phương như hóa thành một bàn tay, dịu dàng lướt qua con tim anh, khiến anh ngượng đến nỗi nước mắt muốn tuôn rơi.
Lục Tri Thu không giỏi bắt chuyện với người khác. Trên thực tế, anh không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài của mình, thậm chí trước người mà mình thầm thương trộm nhớ, anh càng tỏ ra ngại ngùng vô cùng.
Đương nhiên, “anh Cái Kéo” ở dưới không hề biết chuyện gì, vẫn đang đứng đó không ngừng trêu chọc “Quả Cầu Giấy Nhỏ: “Nào nào, Quả Cầu Giấy Nhỏ gọi một tiếng anh Cái Kéo đi nào!” Vốn mục tiêu ban đầu khi theo học ngành phát thanh là muốn trở thành người dẫn chương trình thời sự, bây giờ chợt nhận ra mình cũng có tài pha trò con nít quá đó chớ… Ừm, lần sau nếu có dịp tham gia “Cối xay gió” dẫn chương trình cùng với chị Rùa Vàng và chị Mặt Trăng cũng tốt đấy chứ.
Tiêu Giản Đào có một tật xấu mà không ai biết, đó chính là trông bề ngoài cậu đáng tin cậy thế chứ thực ra nội tâm thì có phần hơi cà lơ phất phơ.
Ắt nhiên Lục Tri Thu sẽ không gọi một người nhỏ hơn mình là anh Cái Kéo gì gì đó, cứ bị Tiêu Giản Đào gọi hoài, anh bực rồi, gắt gỏng hét to (nhưng trên thực tế vẫn lảnh lót như thường): “Cái Kéo! Em Cái Kéo! Trò cái kéo!”
Tiêu Giản Đào không nổi giận như anh đã nghĩ, ngược lại còn khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp: “Haiz, Quả Cầu Giấy Nhỏ của anh à.”
Vừa dứt lời, cậu bèn nghe thấy từ tầng hai y tế trường vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, tiếp đó là tiếng chân tháo chạy cuống cuồng, rồi sau đó bất luận anh có gọi như thế nào, “Quả Cầu Giấy Nhỏ” đều không trả lời anh.
Tiêu Giản Đào đứng dưới cửa sổ đưa tay gãi gãi đầu, cảm thấy mình đã đùa hơi quá trớn, khiến cậu bé e thẹn bỏ chạy mất rồi. Anh đứng đợi cả nửa buổi trời, đinh ninh chắc Quả Cầu Giấy Nhỏ không quay lại nữa, đành thở dài chán nản. Cậu ngẫm nghĩ, rồi móc di động ra lên mạng viết một câu status trên weibo.
CV Đao Kiến Tiếu: Sáng hôm nay quen được một nhóc, nhưng nhóc ấy ở tầng hai, mình ở tầng một. Không thấy được mặt của nhóc. Giọng nhóc mềm mềm vừa ngọt vừa thanh, ắt hẳn là một cậu bé có gương mặt bầu bĩnh như quả táo nhỉ? Ha ha, tên nhóc là Quả Cầu Giấy Nhỏ. Một người bạn mới của mình. (Thời gian: 6:36)
Viết xong kéo xuống, chưa gì đã có đến mười mấy cái phản hồi.
Phản hồi 1: Giật tem! Sama à, anh thức trắng hay là mới ngủ dậy thế kia?
Phản hồi 2: Oa hú hú hú dễ thương quá đi! Bé trai mặt trái táo với giọng nói lanh lảnh, tuyệt không gì bằng!
Phản hồi 3: Cái tên Quả Cầu Giấy Nhỏ này cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng! Quả Cầu Giấy Nhỏ Quả Cầu Giấy Nhỏ Quả Cầu Giấy Nhỏ …
Phản hồi 4: Cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng + 1
Phản hồi 5: Tên Quả Cầu Giấy Nhỏ thiệt dễ thương chết mất! Ghét quá đi mà, em lại đi bấn cuồng một cậu nhóc, giời ơi tha cho con người ta đi mà!
Phản hồi 6: Cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng + 1
… Những cái sau lược bớt.
Tiêu Giản Đào cầm di động xem phản hồi một hồi, thấy các cô nàng đều nói về cái tên Quả Cầu Giấy Nhỏ này, bản thân cậu cũng không kiềm được khẽ gọi thầm cái tên ấy mấy lần.
… Quả Cầu Giấy Nhỏ, Quả Cầu Giấy Nhỏ, Quả Cầu Giấy Nhỏ… Chậc, đúng là nghe cũng yêu quá đó chứ.
Tiêu Giản Đào thoáng ngẫm nghĩ, lại viết một câu status khác.
CV Đao Kiến Tiếu: Mình bảo nhóc gọi mình là anh Cái Kéo, dụ đến mấy lần nhóc đều không thèm gọi, các bé con thời nay đều khó nhằn dữ vậy sao? (Thời gian: 6:45)
Lần này phản hồi càng nhanh hơn, bên dưới người nào người nấy đều thi nhau bảo: “Sama ơi, anh quả là đen tối quá đi”, “Chết rồi, giờ em bấn cuồng Cái Kéo x Quả Cầu Giấy mất rồi”, “Oa hu hu hu em là tội nhân, không ngờ em lại vô liêm sỉ đến nỗi đi bấn việc luyến đồng”… Khi đọc được những phản hồi này, Đao Kiến Tiếu chỉ còn biết đưa tay tựa trán ngao ngán. Cái sự bấn cuồng của các cô bé bây giờ đúng thiệt là huyền ảo quá, Cái Kéo Nhỏ, Quả Cầu Giấy Nhỏ, nghe qua có gì để mà dễ thương đến độ phải bấn cuồng đâu trời?