Em Ghét Tất Cả Những Gì Thuộc Về Anh

Chương 10




Được yên ổn gần một tháng, cuộc sống của Trần Tuệ dường như đã trở lại trạng thái bình thường.

Bảo không cần tới tìm cô, Giản Minh Hi thực sự đã không xuất hiện nữa.

Trần Tuệ gõ bàn phím lách cách viết kế hoạch kinh doanh, cô vừa cắn ống hút cà phê vừa nghĩ, quả nhiên mệnh của cô hoàn toàn khác mệnh của anh. Cả đời này, có khi bọn họ không gặp lại nhau nữa.

Giản Minh Hi không tới tìm Trần Tuệ thì lại có người khác tới tìm cô.

Lâm Tri Tường là bạn học cấp ba của Trần Tuệ, anh ta đang dùng hết sức, nỗ lực mời cô tham gia tiệc độc thân buổi tối của mình: “Đến đi mà bạn cũ. Chưa gặp lại nhiều năm như vậy, mình đã kết hôn rồi đây này. Chỉ có mỗi buổi tiệc độc thân cuối cùng này, cậu ở Thượng Hải mà lại không nể mặt mình thế à?”

“Mọi người tụ tập ăn uống hát hò, có người bao rồi, đến đi mà.”

Trần Tuệ biết là có người quen bao ăn, nhưng không biết vị người quen này lại là Giản Minh Hi.

Khoảnh khắc khi cửa phòng bao được mở ra, người đàn ông ngồi ở một góc sô pha đang uống rượu liền ngẩng đầu nhìn về phía đó, ánh mắt yếu ớt: “Tuệ Tuệ.”

Trần Tuệ đứng sững ở cửa tới hai phút.

Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, tên đồng loã Lâm Trí Tường vội vàng hoà giải: “Làm gì vậy chứ? Toàn bạn học cũ với nhau thì ngại cái gì chứ? Sao thế, hai cậu cãi nhau à?”

“Làm gì có.” Trần Tuệ tìm một chỗ ngồi cách xa Giản Minh Hi nhất có thể, vẻ mặt vô cùng thoải mái: “Đều là bạn học cũ thì sao có thể cãi nhau được nữa chứ?”

Lâm Trí Tường hạn hán lời, đành hạ giọng cầu cứu Giản Minh Hi: “Làm sao bây giờ?”

Giản Minh Hi cười cười: “Phải đó, làm sao bây giờ nhỉ?”

Cô ấy giận dỗi mà vẫn đáng yêu như vậy.

Những người đến đây đều là bạn học của nhau, uống rượu một lúc, chủ đề trò chuyện liền kéo đến người bên cạnh.

“Nhìn các cậu người thì kết hôn, người thì ly hôn, chỉ còn mình vẫn ế đây này.”

“Ai bảo thế? Trần Tuệ và Minh Hi cũng còn ế đây này.”

“Anh Giản, thực ra mình rất bội phục hai người, thanh mai trúc mã nha. Không phải người ta thường nói, giữa nam và nữ không bao giờ có tình bạn đơn thuần sao? Không ngờ nhiều năm như vậy, mà các cậu vẫn là bạn bè đơn thuần như thế.” 

“Tình bạn vạn năm mà, nào dô thôi…”

Trầm Tuệ không để ý tới ai, cũng chẳng nói năng gì, cô cứ uống hết ly này đến ly khác.

Rượu vào trong bụng, tâm tình cũng nổi lên, tự dưng lại cảm thấy có chút dỗi, lại có chút nhục nhã.

Cô cũng chẳng phải là thanh mai trúc mã cùng anh trưởng thành.

Hồi nhỏ, tất cả mọi người đều bảo cô với anh là hai đứa trẻ vô tư với nhau, còn trêu đùa hai đứa rất xứng đôi. Đợi đến khi cô trưởng thành, những người xung quanh lại hy vọng hai người chỉ là bạn bè, đến cả bản thân cô cũng biết bọn họ cũng chẳng còn xứng đôi vừa lứa nữa rồi, nào có dễ như vậy chứ. 

Một lòng muốn dâng hiến, nhưng một lòng cũng muốn níu lại, nào có dễ dàng như vậy chứ?