Em Ghét Anh

Chương 1: Ghét anh ấy




Gõ chữ: Cô Chuối

Tuần đầu tiên đi học, tối qua Đào Tra học bài đến khi trời rạng sáng, mãi tới gần bảy giờ sáng cậu mới dậy.

"Binh binh."

"Cốc cốc."

"Bộp bộp."

Bên ngoài có ai đó gõ vào cánh cửa sổ phòng cậu.

"Tra Tra, mở cửa sổ ra đi, tớ có đồ nhờ cậu đưa cho anh Lâm Mị này."

Là giọng của Trương Tiểu Quất.

Phòng của Đào Tra nằm ở tầng một, các nhà của ngõ Anh Vũ này đều kiểu như vậy, các tòa tầm ba bốn năm sáu tầng có cách phòng nhỏ khác nhau có cả sân nhỏ. Đào Tra ngại lên lầu lại phải đυ.ng mặt Lâm Mị nên chọn ở lầu một --- nhưng mà vậy thì lại tiện cho cặp chị em sinh đôi Trương Tiểu Quất và Trương Tiểu Dữu do cả hai cô nàng đều si mê Lâm Mị.

Đào Tra mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố hết sức mới chui ra khỏi chăn được xong phải đè nén cơn phiền phức đi ra ngoài mở cửa sổ, ló ra ngoài là một gương mặt tèm nhem đầy ngây thơ: "Chuyện gì đấy?"
Trương Tiểu Quất bưng bánh bao như thể ôm cái gì quý giá lắm, đưa về phía Đào Tra: "Mẹ tôi làm bánh bao nhân rau mận, nhờ cậu tặng cho anh Lâm Mị được không?"

Anh Lâm Mị ~~~

Đào Tra thầm nhại lại giọng điệu õng ẹo của Trương Tiểu Quất trong bụng, cân nhắc một lúc mới đáp: "Sao cậu không tự sang đưa cho Lâm Mị đi?"

"Đào Tra, làm ơn đi mà, thỉnh thoảng anh Lâm Mị còn nói với cậu vài câu chứ bọn tôi đây đến cả chào hỏi còn không có nữa. Trương Tiểu Quất chắp tay trước ngực, sau lưng cô truyền tới tiếng gầm thét của mẹ mình nên lúc nói còn gấp rút hơn: "Đi mà đi mà, chờ lát nữa tan học tôi đưa sang cho cậu ăn nhé."

Cô hạ cửa sổ xuống, Trương Tiểu Dữu phía sau ho lên: "Trương Tiểu Quất, đi thôi!"

Ngoài cửa sổ lại trở nên yên tĩnh, tiếng hai cô nữ sinh cười toe toét vui đùa ầm ĩ cũng dần dần không còn.
Đào Tra ngồi trước cửa sổ cầm cái bánh bao.

Lâm Mị mà Trương Tiểu Quất nhắc tới chính là căn đối diện diện tòa của Đào Tra.

Hầu hết các tòa lầu ở ngõ ngô đồng đều có bốn năm tầng, trong mỗi tầng có vài gia đình sinh sống. Còn nhà Lâm Mị là một tòa sáu tầng, tất cả đều là của hắn, mẹ Lâm Mị là người đôi mắt khá tinh tường và tài hoa nên việc trang trí cho căn nhà đẹp hơn hẳn những căn khác, trong sân trồng đủ các loại hoa muôn màu muôn vẻ, không giống nhà cậu chỉ có giàn mướp giàn leo thêm một chùm dưa trông xấu vô cùng!

Phía đối diện bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng của mẹ Lâm Mị.

"Lâm Mị, uống sữa bò xong rồi đi học nhé."

Nghe thấy Trịnh Bình gọi tên Lâm Mị, bỗng nhiên Đào Tra thẳng người dậy, mái tóc đen bù xù dựng đứng lên, đuôi tóc có mấy lọn tóc chỉa thẳng.
Suy nghĩ nửa phút, Đào Hạo trịnh trọng đặt bánh bao lên bàn, sau đó phồng má đấm một cái về phía cái bánh bao.

Cậu dùng lực mạnh đến mức sách trên bàn cũng rung chuyển, bánh bao lập tức bị ép phẳng như một cái dĩa tròn.

Để coi anh còn anh uống thế nào nữa. Đào Tra rút tay lại, từ từ cong khóe miệng, đáy mắt không khỏi trở nên đắc ý.

Cậu ghét rất nhiều người.

Như hai chị em Trương Tiểu Quất Trương Tiểu Dữu lúc nào cũng gõ cửa sổ nhà cậu, hàng xóm tưới hoa luôn tưới luôn vào sân cậu, cả bà dì bao giờ cũng ức hϊếp người cha hiền lành của cậu nữa...

Trong số đó Lâm Mị là kẻ quá đáng nhất.

....

Đào Tra lấy tiền tiêu vặt hôm nay trên bàn rồi cầm theo bánh bao đi ra ngoài, nghĩ đến tên Lâm Mị thích coi trọng những thứ đẹp đẽ phải ăn một cái bánh bao xấu xí như vậy khiến trong lòng cậu thấy vui mừng không thôi.

Mợ mập cách vách vừa đi mua bữa sáng về, vạt váy mới vừa lướt qua còn cười tủm mỉm chào hỏi với cậu: "Tâm trạng Tra Tra hôm nay tốt quá nhỉ?"

Đào Tra trưng bộ mặt trắng bóc: "Chào mợ buổi sáng ạ."

Cậu trông ngoan ngoãn lại thêm gương mặt tròn tròn, trông như được cưng chiều từ bé thêm làm da trắng như trứng gà bóc.

Cười một cái, khóa miệng cong lên, đuôi mắt rũ xuống trông như mặt trăng lưỡi liềm, thêm đôi mắt biết cười như hai trăng lưỡi liềm nữa, một chút tính công kích cũng không có, ai nhìn cũng thấy mềm mại đáng yêu muốn bắt nạt. Mọi người trong ngõ nhỏ thích không thôi --- tất cả mọi người đều nói do cha mẹ cậu là người chất phát thành thật nên mới sinh ra được đứa nhỏ Đào Tra như vậy, từ nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Lâm Mị còn đang ở phòng khách lầu hai ăn điểm tâm, trên tay cầm một hộp sữa ấm chưa mở ra, chỉ đang chuyên tâm ăn cháo phi lê cá trong bát.

Lầu hai đối diện mợ mập đang lớn tiếng nói i ỏi, tiếng Đào Tra trả lời ngọt ngào như đường làm Lâm Mị phải tăng tốc ăn cho xong phần đồ ăn.

Đào Tra đến giữa sân nhà Lâm Mị rồi đứng bất động ở đấy: "Dì Bình ơi, con đến đưa đồ cho Lâm Mị ạ." Còn lâu cậu mới bước vào cửa nhà Lâm Mị nhé, xúi quẩy.

Bên trái cửa vang lên tiếng có người đi xuống cầu thang, từng bước một, nhịp đi rất đều, Đào Tra còn tưởng là mẹ hắn, nào ngờ sau khi chủ nhân đến trước mặt cậu mới nhận ra đó là Lâm Mị.

Lâm Mị đã thay đồng phục xong, quần áo được ủi thẳng tắp không tìm ra được chút nếp nhăn nào, đôi mắt màu trà được khảm trong hốc mắt sâu làm nổi bật hàng lông mày núi tuyết, hơi thở ấm áp quanh quẩn khắp toàn thân của hắn.

Năm nay Lâm Mị học lớp mười hai, chiều cao của hắn đo trước khi nghỉ hè là 1m82 nhưng bây giờ trong hắn đã cao hơn đôi chút. Ánh mặt trời chiếu tới từ phía sau lưng hắn tạo thành một cái bóng râm lớn phủ lên người Đào Tra.

Cao thì có gì ghê gớm, mình cũng sẽ cao lên thôi. Đào Tra thầm oán trách hai câu trong lòng.

"Trương Tiểu Quất nói em đưa bánh bao cho anh, là bánh bao rau khô." Thậm chí Đào Tra còn tìm một cái hộp trong nhà để đựng bánh, cậu có nhiều ý đồ xấu với Lâm Mị nhưng về cơ bản thì cậu chẳng bao giờ dám thực hiện chúng cả.

Thành ra nói hết lời rồi nhưng bánh trong túi vẫn chưa lấy ra, cậu không dám.

Chỉ đứng trước mặt Lâm Mi thôi cũng khiến Đào Tra cảm thấy một sự áp bức ngột ngạt thôi rồi.

Chắc chắn là do Lâm Mị quá cao, Lâm Mị 1m82, có thể còn cao hơn nữa. Đào Tra 1m78, có thể còn bị tẹt đi một chút do cậu báo cáo láo.

"Đưa anh đi." Lâm Mị giơ tay ra trước mặt Đào Tra.

Lâm Mị thích trau chuốt vẻ bề ngoài nên từ mái tóc đến mũi giày đều phải xem xem đã đẹp hay chưa. Đào Tra thường nhìn thấy đôi giày thể thao trắng như tuyết của Đào Mị phơi trên ban công tầng ba của Lâm Mị.

Cho nên đến cả tay Lâm Mị cũng rất đẹp, lòng bàn tay rộng nhưng không thô ráp, các ngón tay mảnh khảnh nhưng không quá mềm mại yếu đuối, ngược lại, từ các khớp có thể cảm nhận được sức mạnh mơ hồ của toàn bộ bàn tay.

Đào Tra lề mà lề mề lấy cái túi móc lên ngón út Lâm Mị.

Lâm Mị: "..."

"Anh vào nhà được rồi đấy..." Đào Tra mong Lâm Mị về rồi hãy mở, nói chung đừng mở ra trước mặt mình là được.

Nói còn chưa kịp dứt câu Lâm Mị đã lấy cái túi rồi mở ra ngay trước mặt cậu.

Lâm Mị mở nắp hộp, trông thấy cái bánh bao đã bẹp dí ngay dưới đáy: "..."

"Bánh bao à?" Lâm Mị chậm rãi đóng nắp lại, nụ cười trên mặt hắn vẫn nhàn nhạt lại còn mang theo ý dò xét nhìn bàn tay Đào Tra đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Thẩm mỹ của dì Tiểu Trương có hơi đặc biệt anh nhỉ? Đào Tra rất tỉnh táo, cậu lại nở nụ cười ngọt ngào nhất trên gương mặt mình: "Nhưng chắc là bánh bao ngon lắm đó, anh Lâm Mị cứ ăn từ từ nha, em phải đi học đây."

Đào Tra không lập tức quay đầu đi ngay, như vậy sẽ bị nghi ngờ là có tật giật mình.

"Bái bai?" Đào Tra vẫy vẫy tay.

Lâm Mị cúi đầu cất hộp bánh vào túi, một lúc lâu sau hắn mới hờ hững vẫy tay lại: "Bái bai."

***

Lâm Mị cầm hộp đồ lên lầu lại, Trịnh Bình cũng đã dọn hết bát đũa trên bàn ăn, đến khi nhìn thấy Lâm Mị bà mới kinh ngạc: "Mẹ tưởng con đi học rồi, sao còn chưa đi?"

"Ăn cái này xong rồi đi." Lâm Mị quơ quơ cái hộp trong tay khiến bánh bao khô đét nằm bên trong cũng loảng xoảng đảo tỉnh đỉnh xuống đáy hộp.

Trịnh Bình lại gần: "Gì thế? Bánh nướng à?"

"... Bánh bao."

"Ai làm bánh bao hình dạng gì lạ thế?"

Lâm Mị nhìn bàn ăn đã trống trơn bèn hỏi: "Sữa bò đâu?"

"À, mẹ tưởng con không ăn nên cất rồi...uống không?" Trong tay Trịnh Bình còn một đống quần áo cần phải đem đi phơi nắng, bà vừa đi vừa nói: "Đồ đem hết vào bếp rồi, chưa dọn đâu, con vào lấy đi."

Lâm Mị gật đầu: "Vâng."

***

Ngõ Anh Vũ đã có từ rất lâu đời, dù niên đại xa xưa nhưng các tòa nhà đều được bảo tồn rất chuẩn chỉnh, đồng thời cách trung tâm thành phố không xa lắm nên đây vẫn là một địa điểm được nhiều người yêu thích.

Đào Tra thích nơi này nhưng không thích người nơi này lắm.

Ở đây ai cũng là dân địa phương, không gọi là xấu nhưng chắc chắn không tốt lành gì, người nào cũng có chút tính toán thường là để được những cái lợi nhỏ nhặt, cây trong sân nhà ai vượt qua tường nhà ai đều bị càm ràm vài ngày liên tục, nhưng dù sao quan hệ ngoài mặt cũng không đến nỗi nào.

Giống như cậu với Lâm Mị.

Đào Tra đạp xe đạp đến trường học.

Kỹ thuật lái xe của cậu không tốt thành ra cậu không lái nhanh và ngồi yên cao được. Cậu chọn một chiếc xe có màu đen trông khá ngầu, bánh sau lắp thêm hai bánh phụ để khi đến đoạn cua còn có điểm tựa.

Cũng chính vì thế mà rất nhiều người trong lớp trêu chọc cậu mãi không thôi, dù sao cũng đã là học sinh mười sáu mười bảy tuổi rồi, đi xe đạp còn không vững nữa.

Đào Tra viết hết tất cả những người trêu chọc mình vào quyển nhật ký rồi mắng hết một lượt.

"Sao giờ cậu mới tới? Thầy tới rồi kìa!" Ninh Hâm ngồi cùng bàn thấy Đào Tra xuất hiện ở cửa lớp thì sốt ruột đến đỏ cả mặt.

Đào Tra đặt cặp sách xuống, tránh ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm, lấy cây bút trong cặp ra: "Vừa khéo mà, có trễ đâu."

"Cậu ăn sáng chưa? Tớ có mang bánh quy này..." Ninh Hâm chỉ vào bàn học mình.

"Có ăn ở nhà rồi." Đào Tra nhỏ giọng đáp lại.

Ninh Hâm chầm chậm gật đầu: "À, sáng ăn gì?"

Bạn tốt ngu ngốc, Đào Tra không chê cậu ta lại còn kiên nhẫn trả lời: "Mì sợ đó."

"Chuẩn bị thi thôi." Đào Tra sắp xếp bàn học xong mới nhắc nhở Ninh Hâm: "Phát bài thi rồi."

Ninh Hâm lập tức ngồi nghiêm chỉnh y hệt Đào Tra.

Bài kiểm tra được giáo viên chủ nhiệm Triệu Thanh Tĩnh phát cho học sinh đầu tiên của mỗi dãy rồi cùng nhau truyền xuống phía dưới.

Đây là quy định cũ của lớp họ mỗi học kỳ, một tiếng trước khi bắt đầu học kỳ mới sẽ làm bài kiểm tra tại chỗ, một bài kiểm tra như vậy có tổng cộng hai trăm câu, đề mục là câu hỏi của từng môn. Xếp hạn chỉ được phép dao động trong khoảng 10 số, nếu thành tích bị tụt xuống quá nhiều thì Triệu THanh Tĩnh sẽ gọi điện cho phụ huynh hỏi thăm về tình hình học tập sinh hoạt vào kỳ nghỉ vừa rồi.

Đào Tra luôn có lòng tin vì thành tích của cậu luôn không tệ.

Hơn nữa, đừng nói là 10 dù có tụt một hạng thôi cậu cũng không chấp nhận nỗi.

Cậu không thích nhất là thua người khác.

Thời gian kiểm tra trôi qua một phần ba, Triệu Thanh Tĩnh chống cằm ngồi trên bục giảng, một phần ba thời gian qua rồi nhưng tư thế ngồi của cô không hề thay đổi, chỉ uống một hớp nước rồi dùng toàn sức để nhìn chằm chằm bọn họ.

Bình thường nhóm học sinh học tốt sẽ không bị Triệu Thanh Tĩnh ảnh hưởng, dồn hết toàn lực vào bài thi. Chỉ có những học sinh ham chơi lơ là học tập mới phải vò đầu bứt tai, mồ hôi đầm đìa, sau lưng như bị gai chọc phải.

Vừa đến giờ thi, phía trên bục phát ra tiếng động nhẹ của ghế di chuyển, Triệu Thanh Tĩnh bước ra khỏi bục có vẻ như đang nói chuyện với ai đó ở cửa, sau đó mới về lại phòng học.

Nhưng cô không lên bục giảng ngay mà bắt đầu chậm rãi đi dạo trong phòng học.

Da đầu của đám học sinh bên dưới đột nhiên căng ra, sao mà không xoắn được chứ?

Triệu Thanh Tĩnh bước từng bước một đến bên cạnh Đào Tra, cô nhẹ nhàng đặt bên góc phải cậu một hộp sữa bò rồi cúi người nói: "Đào Tra, bạn Lâm Mị đưa sữa bò cho em."