“Hanamichi nổi đóa, chân em gái bạn trên bàn tọa”
Khi tôi vừa về đến nhà sau khi tan trường và bước vào phòng ngủ, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cặp đùi
Một cô gái quen thuộc đang nằm dài ở đầu gường, chân đang vẫy theo nhịp. Nhỏ tự ý mượn phần mới nhất của bộ shounen manga từ kệ sách của tôi và có vẻ như nhỏ đang đọc nó một cách thích thú
Nhỏ đó là Kohinata Iroha. Nhỏ là đàn em năm nhất thua tôi một tuổi học ở trường tôi đang theo học
Mái tóc màu vàng ánh kim mượt mà, bồng bềnh cùng cái tai nghe ôm quanh cổ khiến nhỏ trông như con chim cánh cụt hoàng đế. Bộ áo đồng phục ngắn tay cùng chiếc váy ngắn của trường để học sinh tránh cái nóng ẩm của tiết trời đầu xuân. Đôi chân thon dài sáng bóng lộ ra đập vào mắt tôi nhờ ơn nhỏ để trần trụi mà không mang tất. Nhỏ mặc đồ có hơi thoải mái như không đeo trang sức hay vật trang trí gì nên gọi nhỏ là gal cũng không đúng nhưng nhỏ vẫn là hình ảnh thu nhỏ của một nữ sinh trung học
“Đít nở hoa, trên sàn nhà, mê cái quần chíp, to khiếp”
Nhỏ là kiểu con gái sẽ làm bao người say đắm chỉ cần nhỏ mỉm cười với họ. Và con nhỏ may mắn luôn vô tình biến những tên con trai thảm thương thành con mồi này đang chiếm giường tôi như là nhà của nó. Nếu nhỏ chỉ im lặng ngồi đó thì tôi cũng không bận tâm đến thế nhưng cái…cái đó
“Em còn trinh anh mặc xác, nhưng nếu là em gái thì lại khác”
“Tắt nhạc đi! Nhạc rap kiểu gì thế hả?”
Tôi rút dây loa ra khỏi ổ cắm trước khi nhỏ kịp làm gì. Sự yên tĩnh ngay lập tức quay lại với căn phòng còn con nhỏ nằm trên giường liền bật dậy nhìn xung quanh, cứ như nhỏ chỉ vừa nhận ra tôi ở đây
“Oh, chào anh, senpai. Anh biết gõ cửa trước là phép lịch sự tối thiểu mà”
“Gõ cửa? Để vào phòng của chính mình sao? Với cả vặn nhỏ cái loa thôi! Cái tai nghe kia chỉ để trưng thôi à?”
Iroha nở một nụ cười tinh nghịch
“Anh muốn biết nó để làm gì thật sao? Nó khiến anh phải đi vào route em đầu tiên để tìm hiểu em! Nghĩa là anh sẽ phải chọn lấy em giữa vô vàn cô gái ngoài kia. Mặc dù em đoán anh có thể nói với em nếu anh đã đổ đứ đừ em rồi! Tai nghe này là vậy đấy…”
“Anh không làm việc vớ vẩn đấy”
“Oohh, coi kẻ vô tâm nói kìa!” Iroha lấy tay búng trán tôi
Nhỏ đúng là đồ phiền phức mà!
Nhỏ luôn như thế, tệ không nói nổi. Khi tôi đang tìm cách để đá con nhỏ phiền phức này ra khỏi đây. Nhỏ lại kêu ca gì đó để câu giờ
“Mà nè senpai à! Anh chắc hẳn cũng biết là em đã ở đây khi anh về nhà chứ, vậy mà không có lấy một cái gõ cửa sao? Nếu em đang thay đồ thì làm sao?! Hay đó mới là thứ anh đang mong chờ? Cứu! Ai đó gọi cảnh sát đi! Tôi đang bị quấy rối này…”
“Đúng rồi, phải gọi cảnh sát thôi. Anh sẽ vui lắm nếu họ còng em đi vì tội xâm phạm trái phép”
“Vậy giờ chúng ta sẽ cùng nhau ra tòa sao?” Iroha cười tự mãn đến tít cả mắt khi thấy tôi lấy điện thoại ra khỏi túi quần
Nhỏ luôn tỏ ra như thế mỗi khi ngửi thấy mùi cửa bật. Khao khát chiến thắng và được khẳng định vị thế mà không từ thủ đoạn của nhỏ có thể nói là một phần tự nhiên của sinh vật này
“Mà thực ra thì em đâu có ‘đột nhập’”
Iroha lăn lộn trên giường một cách vô tư, ‘họ hàng’ nhỏ cũng hưởng ứng theo mà lắc lư. Ba cái cúc áo mà nhỏ không khóa lại khiến tôi thấy rõ vựa trái cây ấy như ban ngày
Chúng to quá
Nhỏ dám trêu chọc tôi bằng cái thân hình thiếu nữ đó làm tôi phải đánh mắt sang hướng khác. Iroha làm biểu cảm tinh nghịch như một con mèo đang vồ mồi, sau đó nhỏ bắt đầu nghịch chiếc chìa khóa bạc đang nằm gọn ghẽ giữa đôi gò bồng to tròn và được đeo quanh cổ nhỏ bằng một sợi dây
Nó chính xác là chiếc chìa khóa sơ cua của nơi này
“Thấy chưa? Có chìa khóa nghĩa là em không hề đột nhập nhá, mà anh cũng chẳng thể chối được đâu!”
“Nhưng nó không có nghĩa là em có thể thoải mái đến và đi như nhà mình đâu nhóc. Cơ mà khoan, em lấy thứ đó ở nơi quái nào vậy chứ?”
“Em biết rồi! Anh sẽ lao vào và lăn lộn trên giường, hít lấy hít để mùi hương còn sót lại của em khi em ra ngoài phải không? Anh thích như thế nhỉ ?”
“Chắc thằng này thèm ấy! Chẳng còn gì sót lại trên giường đâu!”
Tôi chộp lấy chai sịt khử mùi và “Psssss”. Nhỏ thét lên một tiếng
“N-này! Sao anh nỡ xịt thứ đó lên người em mà không nói một tiếng chứ ?”
“Chai này còn nhiều lắm đấy! Nên là nếu không muốn toàn thân bốc mùi…” tôi liếc vào cái chai “ ‘xịt thơm vải bông’, thì về nhà lẹ đi”
“Anh ăn gian, đúng là không công bằng mà”
Iroha lăn bịch xuống khỏi giường khi tôi tiếp tục xịt. Nhỏ trừng mắt nhìn tôi, ném cho tôi ánh nhìn hờn dỗi
“Đó là cách anh đối xử với em gái mình sao?”
“Không. Bởi vì em đâu phải em gái anh”
“Em là em gái của bạn thân anh đấy! Nó cũng giống việc là em gái của anh thôi! Là người nhà cả đấy”
“Không nhé, cảm ơn! Chúng ta vẫn là người lạ thôi”
“Nếu hai người kết hôn thì sau nào?! Em sẽ thành em gái hợp pháp nhỉ ?” Iroha ngưng lại rồi suy ngẫm “Tất nhiên, Iroha cũng không bận tâm lắm về việc ai là top…”
“Cho xin kiếu đi! Anh đây là một thằng con trai không có vấn đề gì về sinh lí đâu nhé, và cũng không có cảm xúc dạng như thế luôn, hiểu chưa? Ngưng tưởng tượng mấy cảnh linh tinh vớ vẩn ấy đi ?”
Điều con nhỏ đó nói làm tôi sởn gai ốc đến mức tôi phải thuyết giáo nhỏ. Thật đấy, mua máy về lọc bộ não đen tối đó đi
Kohinata Iroha không chỉ là đàn em khóa dưới của tôi. Như nhỏ nói đấy, nhỏ còn là em gái của bạn tôi. Hồi sơ trung, tôi đã chuyển đến sống tại căn hộ kế bên Kohinata Ozuma. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn bè, nhưng không ngờ nhỏ Iroha này lại bám dính lấy như một cái đuôi.
Chiếc chìa khóa nhỏ đang cầm thực chất là chiếc tôi đưa cho Ozuma. Không như Ozuma – cậu ta đang sống cùng mẹ và em gái, còn tôi lại đang sống một mình. Vậy nên tôi đã thủ sẵn một chiếc chìa khóa sơ cua cho bạn thân của mình phòng trường hợp tôi lăn đùng ra chết vì căn bệnh tai quái nào đó
“Nhóc đang bắt nạt anh đấy…” tôi càu nhàu
“Ahahaha! Vui thật đấy! Này, giận hơn nữa đi! Bị trêu chọc thế này trông anh đáng yêu lắm đấy, Aki-senpai”
“Trông anh có đang vui không hả ?”
Chiếc chìa khóa đó – là bằng chứng cho tình bạn của tôi. Thế mà giờ con nhỏ Iroha đó đang đùa sỗ sàng đùa nghịch với nó như cái cách nhỏ đút vào ngực rồi rút ra như này đây
Tôi nghiến răng ken két. Cảm tưởng như tĩnh mạch tôi bắt đầu nổi rần lên trên trán và tôi cảm thấy ứa gan với con nhỏ hỗn xược này thì…
Zzzzz zzzzzz zzzzz
Thứ gì đó đang rung nơi đùi tôi. Tôi nhận thấy cái tên quen thuộc trên màn hình sau khi lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần ra
“Anh có việc quan trọng rồi. Ra ngoài ngay đi”
“Đừng lo quá! Em sẽ im lặng mà!”
“Này, có hiểu anh đang nói gì không đấy?"
Tôi nhấp trả lời cuộc gọi trong khi cảnh giác với Iroha
“Alo. Ooboshi xin nghe”
[ Ây chà! Lâu quá rồi nhỉ. Akiteru-kun ]
“Oji-san… À không, xin chào, Tsukinomori-san”
[ Nào, gọi ta theo kiểu hình thức như thế! Cháu đang làm người bác này tổn thương đấy.. ]
Bác có giọng nói hoàn hảo có thể tán đổ gục bất kì người phụ nữ nào ở quán bar, nhưng bác lại nói kiểu giọng điệu như một đứa trẻ chẳng hợp chút nào. Tên người đàn ông này là Tsukinomori Makoto. Ông ấy vừa là bác tôi cũng là một chủ tịch của một công ty. Vì bố mẹ tôi đều đang làm việc ở nước ngoài nên bác là người giám hộ cho tôi lúc này. Bác chiếu cố tôi rất nhiều, thi thoảng ông gọi điện xem tôi sống ra sao. Nhưng dạo gần đây những cuộc điện không chỉ có vậy…
“Cháu chắc là bác gọi còn vì chuyện khác nữa nhỉ..”
[Đúng rồi. Ta đã cân nhắc về chuyện đó]
“Thật sao ạ ?!”
[Cháu có thể thuận lợi đến công ty của ta sau khi tốt nghiệp cao trung mà không cần kiểm tra chất lượng đầu vào hay xét đến mức độ kinh nghiệm của cháu…Cháu thật sự nghĩ điều đó sẽ xảy ra sao?]
“C-Chà…Chắc là không. Vậy là không được ạ ?”
[Ta có nói thế đâu! Ta sẽ cho cháu một cơ hội, với một điều kiện đi kèm. Dù sao cháu cũng là đứa cháu trai dễ thương của ta! Nên ta cũng không ngại dốc hết tài sản. Nhân viên cấp dưới của ta, trưởng bộ phận quản lí nhân sự là một người phụ nữ chuyên nghiệp và lạnh lùng. Nhưng khi bóc trần được ham muốn tình dục của cổ dưới lớp mặt nạ sắt đá khi thì ta nghĩ mình sẽ có cơ hội]
“Uwm…với chuẩn mực xã hội hiện giờ thì bác biết điều đó không thể chấp nhận được chứ ?”
[Hahaha]
“Cháu đang nghiêm túc đấy”
Mặc dù rất biết ơn bác vì đã nâng đỡ nhiệt tình. Nhưng thật không ổn chút nào nếu bác bị sa thải trước khi tôi có cơ hội vào công ty
Tsukinomori Makoto. Người đàn ông với giọng nói ngọt ngào đang vuốt bộ ria mép quyến rũ trên tấm ảnh ông ấy tự chụp bằng điện thoại tôi này chính là chủ tịch của một công ty giải trí lớn tên là Honey Play Works. Nó không chỉ thành công ở Nhật Bản mà còn nắm giữ một vị thế lớn trong thị trường thế giới
Và con người này đây, đang kể cho tôi nghe về kế hoạch quấy rối tình dục thô tục của ông ấy
[Cháu hẳn đã tiến bộ lắm rồi khi biết tận dụng cái mối quan hệ liên kết với mình ở tuổi này nhỉ]
“Cháu chỉ đang cách hiệu quả nhất để đạt được mục đích của mình thôi. Chưa kể nó cũng là cách nhanh nhất nữa”
[Nhưng mà nhớ lấy rằng, nếu cháu bị chửng lại phía sau. Chiếc ghế cho cháu trong công ty bác cũng đồng nghĩa với việc đó mà biến mất đấy]
“Bác yên tâm, cháu sẽ không để bác phải hối hận vì quyết định của mình đâu”
[Thái độ tốt đấy!] Tôi có thể nghe thấy nụ cười của bác qua điện thoại [Nhưng hãy nhớ còn vài điều kiện giữa chúng ta nhé]
Đến rồi. Tôi nén chặt hơi thở lại. Sau cùng thì làm gì có bữa ăn nào miễn phí chứ. Mọi thứ muốn đạt được dù với cách thức nào cũng phải trả cái giá tương xứng
Tôi đang đối điện với công ty giải trí nổi tiếng thế giới. Tưởng tượng
cái giá cho yêu cầu của tôi sẽ đắt đỏ đến cỡ nào chứ
[ Giờ thì, điều kiện đầu tiên của ta… À mà, cháu không có bạn gái đúng chứ, Akiteru-kun?]
Khoan đã
“Hả?!......Là sao ạ ?”
[Phản ứng kiểu lưỡng lự gì thế? Đừng nói là… Ta cá là cháu đang tận hưởng cuộc sống như một nam sinh cao trung nhỉ!]
“K-không, làm gì có chứ! Cháu không có hứng thú với gái gú!”
Tôi bỗng thấy một ý tưởng điên rồ vừa nãy ra trong đầu Iroha ngay sau đó. Không ổn rồi. Tôi trừng mắt, cố gửi một tin nhắn bằng mắt cho nhỏ như muốn nhỏ ra ngoài ngay lập tức. Nhưng hình như nó chỉ khiến nhỏ khoái chí. Môi Iroha cong lên và cười khúc khích
“Nè, senpai!”
“T-tránh xa anh mày ra!”
[Cháu đang ở với ai à?] Giọng của bác tôi phát ra từ điện thoại [Bác nghĩ mình vừa ngửi thấy mùi khó chịu của cặp đôi trẻ đang tò te hú hí với nhau đấy]
“C-chỉ là con mèo cháu nuôi thôi!”
[Mèo sao! Tuyệt đấy! Giống gì thế ?]
“Ờ…um…”
Chết tiệt. Mình có biết quái gì về cái giống mèo đâu. Mà bác ấy chắc biết rõ về loại mèo của mình rồi. Bác sẽ nhìn thấu lời nói dối của mình thôi. Nếu im lặng lâu quá, kiểu gì bác cũng phát hiện. Có nên nói với bác về Iroha không nhỉ?
Không. Gì cũng được trừ việc đó!
Nếu ai đó nhìn vào và thấy Iroha nói bằng giọng đường mật trong khi đang quấn lấy tôi như này, họ sẽ nghĩ nhỏ là bạn gái tôi mất. Và dù tôi có đưa ra lời giải thích hợp lí cỡ nào bác tôi cũng sẽ không tin đâu
“Nè, nè senpai” Iroha thì thầm vào tai tôi “Anh sẽ gặp rắc rối phải không, nếu người đầu bên kia phát hiện anh đang ở cùng một cô gái ấy ?”
“Đúng vậy đấy, biết thế thì im lặng hộ anh cái đi!”
Môi nhỏ cong lên như một chú mèo tinh quái mà tôi đã cố tránh. Nhỏ thật sự đang tận hưởng tình huống hồi hộp này
“Đúng là siêu hư hỏng mà… cảm giác như đang NTR vậy” nhỏ cười khúc khích
“Một nữ sinh cao trung mà học được từ đó ở đâu vậy hả”
“Em tìm thấy trong lịch sử tìm kiếm của anh đấy”
“Ai cho tự tiện thó điện thoại người khác thế”
[Akiteru-kun]
Cơn thịnh nộ của tôi bị cắt ngang bởi người bác ở đầu dây bên kia nên tôi bỗng hét toáng lên vì giật thót
“Con mèo đang cào xé điện thoại cháu! Nào, bỏ ra đi”
[Có vẻ cháu đang nuôi một con mèo khá nghịch ngợm đấy. Cháu phải dạy bảo lại nó đi!]
“Vâng cháu cũng đang cố dạy lại con nh-… con mèo hư đốn này đây ạ”
Tôi vừa suýt nói ra từ gì vậy chứ
Iroha vẫn đang đè cả tay lẫn cặp ngực mềm mại lên lưng tôi chưa kể đến mùi hương ngọt ngào toát ra từ nhỏ kích thích nơi đầu mũi làm tâm trí tôi rạo rực. Phiền thật, thế mà nhỏ vẫn bình tĩnh như không
“Ồ? Ai mới là người cần phải được dạy bảo lại đây? Anh dễ thương cực khi tỏ ra bối rối trước trò đùa của em đấy. Cứ như em vừa chạm người vào anh trên chuyến tàu điện đông nghịt người vậy, thú vị thật”
“Nhìn anh đây có đang thích thú không, nên ngừng đụng chạm và tránh xa anh ra! Tương lai anh phụ thuộc hết vào–“
[Thích thú? Đụng chạm? Đừng nói là cháu đan–]
“Không…cháu không! Nó là…ờo…Munchkin…là giống mèo munchkin”
Tạ ơn trời, tôi vừa nhớ ra munchkin là một giống mèo
[Ồ, một con munchkin à! Giống này hiếu kì và nghịch ngợm lắm đấy! Bác chơi với nó cả ngày cũng được]
“Lãnh cục nợ này cũng nhức đầu lắm ạ”
[Thật không đấy? Đúng là tsudere mà. Chăm sóc nó cẩn thận đấy nhé!]
“Chắc rồi ạ...ha..hhahaha” Tôi cười gượng gạo
[Oh, ta có một cuộc họp quan trọng! Nhưng nghe cháu chưa có bạn gái ta vui lắm!]
Làm được rồi! Bác hoàn toàn tin về con mèo bịa đặt của tôi!
[Mặc dù ta chưa bị thuyết phục đâu. Nhưng đó chỉ mới là điều kiện đầu tiên. Ta sẽ nói với cháu cái còn lại khi có cơ hội, nên cố chịu chút nhé]
“Dạ được ạ. Cảm ơn vì cuộc điện, cháu cũng biết bác rất bận mà”
[Đừng để tâm! Với cháu trai và con gái ta thì có đáng gì đâu]
“Cá...Chờ đã, ai cơ!”
[Tạm biệt!]
Bípppppppp
“Bác ấy cúp máy rồi”
Điều cuối cùng bác ấy nói đâu có liên quan gì chứ
Mà bỏ qua đi. Cứ thuận lợi thế này, chẳng mấy chốc mình sẽ được ra mắt tại Honey Play Works
Không, chờ đã. Còn quá sớm để cầm đèn chạy trước oto
Iroha thả mình xuống giường và quay lại với cuốn manga khi nhận ra cuộc gọi đã kết thúc. Tôi cũng không bất ngờ lắm. Nhỏ chỉ vờ thả thính chứ nào có hứng thú gì với tôi. Nhỏ chỉ muốn quấy tôi thôi, nhỏ nghĩ mình sẽ được tha thứ dù có làm gì vì là em gái của bạn tôi. Mà nghe từ Ozuma thì cậu ta chưa thấy nhỏ như thế với ai khác...
Nhỏ cứ thế đến rồi đi một cách tự nhiên nhờ chìa khóa của căn hộ này. Em gái của bạn tôi, Kohinata Iroha, không hiểu sao chỉ chọc ghẹo mỗi tôi. Vừa nãy nhỏ cũng đe dọa chiếc ghế của tôi trong công ty. Không thể để nhỏ cứ làm thế với mình được. Phải làm rõ giới hạn thôi
“Nè, senpai! Em khát nước quá!” Iroha than thở
“Có nước ép cà chua trong tủ lạnh đấy. Cái đấy bổ mà không nhiều calo đâu”
“Yeh! Anh lúc nào cũng tốt bụng hết! Yêu senpai quá đi!”
Iroha nhảy xuống giường và ra ngoài. Nhỏ đi rồi làm tôi thở dài một tiếng. Kiểu này thì giới hạn gì đó chắc phải để mai thôi
Đôi lúc mình cũng phải cẩn thận chút. Tôi đã không để ý đến nụ cười tự mãn của Iroha lúc nhỏ bỏ tôi lại trong phòng
***
“...Và đó là toàn bộ câu chuyện”
“Mày làm thế cho Iroha luôn sao? Ý tao là vụ nước ép ấy”
“Tao thích uống nên mua nó. Nhỏ cũng thích chỉ là trùng hợp thôi...”
“Nah, vì thế nên mày mới giống nhân vật chính đấy”
“Ý mà là sao hả ?”
“Tao mà nói toẹt ra thì còn gì là vui nữa...”
“Ugh. Mà kệ đi. Mày làm ơn nói với nhỏ dừng trò đột nhập phòng tao giùm. Giúp người bạn này đi”
“Chắc rồi...Để tao nói em ấy”