( H )
Edit: TrangQA830810
Hân Ngữ hoàn toàn bất ngờ, chưa tiêu hoá kịp nụ hôn mập mờ của Phương Nhất Nặc, đã nghe thấy tiếng cậu nói tiếp
" Chị, công ty mẹ ở Mỹ vốn rất nhiều việc cần giải quyết, nhưng chị có biết tại sao ba mẹ lại trở về không "
Phương Hân Ngữ mờ mịt lắc đầu.
Phương Nhất Nặc nói " Bởi vì tập đoàn tài chính Phương thị lâm vào nguy cơ phá sản, ba mẹ đã nghĩ ra một biện pháp liên hôn, mà trong nhà họ Phương người có thể kết hôn chỉ có anh Phương Tử Ngôn "
Phương Hân Ngữ trợn to hai mắt, khẽ run hỏi " Ý của em là, ba mẹ muốn anh hai kết hôn với một cô gái xa lạ "
Phương Nhất Nặc cắn đầu bút nói " Đúng, anh hai đã hai mươi hai tuổi, cũng đến lúc phải kết hôn "
Phương Hân Ngữ cúi đầu xem đề mục trong sách, nhưng một chữ cũng không nhìn ra, vào lúc này cửa bị đẩy ra, âm thanh lạnh lùng của Phương Tử Ngôn vang lên phía sau
" Sao lại chạy tới đây "
Lời này đương nhiên là nói với Phương Nhất Nặc, Phương Nhất Nặc cười híp mắt trả lời " Anh hai, em có đề bài làm không ra, nên tìm chị giúp đỡ "
Phương Tử Ngôn trầm giọng nói " Em ấy không dạy nổi cậu "
" Chị rất là lợi hại nha "
" Vậy cậu đi ra được rồi "
Phương Tử Ngôn nhấc bổng Phương Nhất Nặc lên, đem cậu ném ra ngoài rồi đóng cửa khoá trái ở bên trong. Phương Hân Ngữ ngẩng đầu lên, đôi mắt có điểm ướt át, mơ hồ ngửi được mùi thơm của thức ăn sắc mặt chậm rãi nhu hoà.
Phương Tử Ngôn vuốt ve mái tóc Hân Ngữ dịu dàng nói " Buổi tối em chưa ăn cái gì, có đói bụng không "
Phương Hân Ngữ quay đầu qua chỗ khác " Em không đói "
Đôi mắt Phương Tử Ngôn đen sâu thẳm, nhẹ nhàng nói " Ít nhiều gì cũng ăn một chút, nếu không một lát lại nói đói bụng "
Phương Hân Ngữ cầm lấy đôi đũa, gắp một vài miếng, rồi đột nhiên buộc miệng nói một câu " Anh hai, anh sẽ kết hôn sao? "
Phương Tử Ngôn không chút do dự trả lời " Ừ "
Phương Hân Ngữ ấm ức, cố ngăn nước mắt đang tràn mi nói " Anh thật sẽ cùng một cô gái xa lạ kết hôn "
Phương Tử Ngôn đem Hân Ngữ kéo vào lòng " Bé ngốc, cùng cô gái anh thích kết hôn mới đúng "
Phương Hân Ngữ nghe xong càng khó chịu, cô không có cách nào kết hôn cùng anh trai, lẽ nào anh hai đã có người mình thích. Phương Tử Ngôn xoa xoa gò má Hân Ngữ " Người anh thích nhất không phải là em sao, còn muốn hoài nghi anh hai, tên Phương Nhất Nặc có phải đã hôn qua mặt em "
Phương Hân Ngữ ấp úng nói " Ừ, nhưng chỉ như em trai "
" Nó không phải em trai của chúng ta " Phương Tử Ngôn tiếp tục chùi đi dấu vết trên gò má Hân Ngữ, một lúc sau lại hôn mạnh lên mặt cô " Làm vậy tốt hơn rồi, người yêu của anh không phải ai cũng có thể nhúng chàm "
Phương Hân Ngữ gương mặt ửng đỏ, đây là lần đầu tiên anh trai xưng hô cô là người yêu của anh, bình thường anh chỉ biểu đạt qua các động tác chiếm hữu mãnh liệt. Mà theo thói quen mỗi ngày, Phương Tử Ngôn vẫn tiếp tục áp dụng, anh ôm Hân Ngữ đặt lên bàn sách, đem tất cả quần áo của cô cởi ra, một bên bắt đầu gặm cắn cái cổ trắng ngần.
" Anh hai, em rất thích anh, anh không được cưới người khác " Phương Hân Ngữ ở dưới thân anh trai thở hổn hển, hai chân kẹp lấy ba ngón tay đang khuấy đảo trong cơ thể cô.
" Em đã chuẩn bị xong chưa " Phương Tử Ngôn cắn lên vành tai trân châu của Hân Ngữ, ái muội phun khí nóng vào tai cô. Cả người Phương Hân Ngữ khô nóng, hạ thể ngứa ngáy khó chịu, thật muốn đem cự vật to lớn nhét đầy, cô vô thức nhăn nhó cầu khẩn
" Anh hai mau vào, anh hai nhanh "
Phương Tử Ngôn mỉm cười đem côn thịt thô to chống lên khe huyệt căng mịn, mạnh mẽ xông vào, hai thân thể kết hợp chặt chẽ, anh giơ tay nắm lấy em cô bắt đầu luật động. Phương Hân Ngữ vừa thở dốc vừa nói " Em không thích ba mẹ cũng không thích em trai, có thể nói họ rời khỏi đây được không "
" Bé ngốc, bọn họ chưa đạt được mục đích sẽ không đi đâu, bất quá đuổi bọn họ không đi, hai chúng ta bỏ đi là được "
Phương Hân Ngữ không hiểu lời anh hai nói rốt cục là như thế nào, vừa định hỏi cho rõ ràng, đã bị anh hung hăng thúc mạnh, đụng vào điểm nhạy cảm của cô, đưa cô lên đỉnh cao trào khoái cảm, liền quên mất hai người vừa nói cái gì ....