Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo

Chương 20: Từ bỏ.




- Tiến hành tẩy não nhanh!

....................................................

- Có thôi đi ngay chưa?

Giọng nói như đang thiêu đốt cả một không khí lạnh lẽo bao quanh nơi đây, nó vang lên khắp cả khung phòng rồi vọng đến tai cô. Theo phản xạ, cô nhanh nhẹn quay sang nhìn người đàn ông đang hét lên. Là anh trai cô. Cô im lặng, khẽ thầm rủa rằng kế hoạch sắp xong chỉ cần vài giây nữa thôi cũng bị hất đổ. Hắn đi nhanh lại, nói giọng lạnh nhạt với cô.

- Có thôi đi ngay không? Em đang làm chuyện điên rồ gì đấy hả?

- Anh hai, anh đến đây thì thật tuyệt...Anh chờ em một chút nhé, em sẽ tẩy não hắn ta rồi sau đó hai người sẽ...

Một tiếng chát rùm vang lên cắt ngang lời cô nói.

Cả đám thuộc hạ sợ hãi nên quỳ xuống rất nhanh, đồng thanh đáp.

- Cậu chủ!_Giọng nói run sợ trước tình cảnh căng thẳng ngay lúc này.

Cô trợn tròn mắt ôm má nhìn hắn, hắn đang rất tức giận vì những hành động ngu xuẩn nhất thời của cô. Cô không ngờ hắn có thể đánh cô?. Hắn thương cô thế cơ mà, sao lại vì một tên đàn ông này mà nỡ lòng đánh cô!. Nhưng cô cũng chỉ vì hạnh phúc của hắn nên mới làm thế thôi...Cô nói giọng như muốn hét lên.

- Anh hai, sao anh lại đánh em?

- Ai mượn em làm ba cái trò này? Hả?

Đôi mắt gã như muốn thiêu đốt cô ngay bây giờ, như muốn giết cô tại chỗ. Cô mím môi bật cười một cái.

- Em làm ba cái trò này cũng vì anh thôi, nếu không vì anh thì em cũng không đoái hoài gì tới cái tên đàn ông cứng đầu này!

Hắn thở dài ngao ngán, kêu đám thuộc hạ lui xuống để tiện đường dễ dàng nói chuyện. Chưa bao giờ hắn phải đối mặt với sự căng thẳng, dồn nén này khi nói chuyện với cô. Hắn biết là cô thương hắn, vì hắn nhưng hắn lại không cần thứ tình yêu cố chấp như thế này. Kết thúc cuối cùng cũng chẳng phải đau lòng sao?. Hắn đi lại gần cô, dùng tay xoa xoa bên má. Anh nói giọng nài nỉ, cầu xin.

- Được rồi đó Đoàn Y, anh không cần thứ tình yêu miễn cưỡng này!

- Nếu tẩy não anh ta!...Anh ta sẽ nghe lời anh! Cuộc đời anh ta sẽ được giàu có, không còn ở căn nhà nghèo nát kia nữa!...

Cô quay sang nhìn người con trai đang bị trói chặt ở kia, mái tóc mượt mà rũ xuống hết khuôn mặt. Hắn chỉ mỉm cười lắc đầu.

- Nếu như cậu ấy không chịu thì đành vậy, đừng miễn cưỡng cậu ấy! Cuộc đời này anh không cần con người cứng đầu như cậu ấy!

- Anh từ bỏ rồi sao?_Cô nhíu mày.

- Nếu có duyên với nhau, anh và cậu ấy sẽ không lạc đường đâu! Không lẽ trên đường đời anh, anh không thể kiếm nổi cho mình một người yêu anh thật sự sao?

Hắn trở lại với chất giọng cần mẫn, ôn nhu lúc trước. Khác xa với con người lúc nãy, cô suy nghĩ vẫn vơ. Xem ra, anh trai cô không cần cô cũng không giữ chi tên cứng nhắc này làm chi cho mệt. Không còn dính dáng với cậu ta có lẽ sẽ hay hơn. Tránh làm cho anh trai cô đau lòng mà sinh bệnh!.

- Vậy em không cần anh ta nữa phải không?

- Anh đã nói rồi mà!

- Được rồi! Làm em tốn công tốn sức như vậy!

Cô càu nhàu rồi kêu đám thuộc hạ vào.

- Cô chủ có gì căng dặn ạ?.

- Đem cậu ta đi đi!

- Đi đâu ạ?

- Thì đem đi "khử" đó! Nhớ! Chôn xác hắn với cây thước parapol để sau này hắn sinh ra sẽ là bê đê!

Cô nói chuyện gì không đâu, tên thuộc hạ hoang mang rồi gãi đầu chỉ biết tuân lệnh theo. Hắn nghe thế thì trợn mắt nhìn cô, kéo tay cô rồi nói lớn.

- Em bị điên à?. Sao không thả cậu ta về nhà?

- Anh đã bảo là anh không cần mà, thì em giết cậu ta cho xong chuyện! Báo hại cậu ta ghét em!

- Em làm vậy cậu ta cũng chết trong tức tưởi thôi, em không sợ cậu ta làm ma ám em à?

Cô nghe vậy thì rùng mình. Đành ngẫm lại, sau một lúc thì nói với tên thuộc hạ đang cởi trói cho cậu rằng.

- Đừng giết hắn, cắt hắn đi!

- Em định phanh thay người ta ra à?_Hắn khó chịu đáp.

- Em đâu có bảo là phanh thay hắn đâu? Em bảo là cắt thứ "quan trọng" của hắn đi, sau này hắn không có vợ được! Hắn sẽ ân hận suốt cả cuộc đời này!

Cô thản nhiên nói với hắn, điệu bộ không quan tâm. Hắn nghe thứ quan trọng thì biết rõ cô đang ám chỉ cái gì nên vội bất lực, ra lệnh đám thuộc hạ.

- Đưa cậu ta về phòng tôi!

Cô ngạc nhiên, có chút vui mừng vì nghe đến câu "về phòng". Cô nắm tay hắn, ánh mắt long lanh to tròn chớp chớp.

- Anh à? Anh đã bảo là anh không cần mà! Sao giờ anh lại lật lộng đưa ẻm về phòng vậy?

- Em bị hâm à? Dù gì cũng cho người ta con đường sống chứ?.

- Ah, anh nghĩ em ác độc đến nỗi triệt đường của cậu ta sao? Em đâu có ác đến thế?.

............................................................................

Thạc Nhất Dương-sinh viên tuấn tú của trường đại học Y Thượng Hải, cậu sinh ra ba mẹ ly hôn sớm "người cha tệ bạc, người mẹ khốn khổ"...Cậu tự lập rất sớm, hiểu được hết chuyện ngoài xã hội. Những con người với lòng tham vô đáy, sống trong xã hội đồng tiền làm băng hoài đạo đức. Cuộc sống này, không có tiền chẳng có tiếng nói quyền lực trong xã hội này, có lẽ cậu là thành phần bị đạp ra ngoài xã hội ấy...

Trong tiềm thức, cậu lại mơ thấy Đoàn Sinh- một người con trai giàu có, nổi tiếng khắp mọi nơi, cậu cũng chẳng biết sao hắn lại thích cậu?. Có lẽ là số trời nên cô em gái hắn cứ bám lấy cậu, xuôi khiến cậu yêu hắn ta!. Nhưng sao đây? Cậu yêu hắn thật rồi!. Dù không thể chấp nhận chuyện đó của bản thân nhưng cậu cũng đành bất lực, cũng chẳng biết khi nào tình yêu ấy chớm nở. Trong suốt những tháng qua, cậu đã đóng vai một tên cứng ngắc, đầu đã chay lì không chịu nghe lời...Tại sao cậu lại có thể dễ dàng yêu người đàn ông này?. Hắn ta cứ ám ảnh trong đầu ốc cậu suốt những tháng ngày qua...

Cậu đau đớn, mệt mỏi cố gắng mở mắt nhìn xem xung quanh. Trần nhà khắc hoa văn, nó có chút quen thuộc, cậu đã nhìn thấy ở đâu một lần rồi. Khẽ nói trong tiềm thức " Đây là nhà của Đoàn Sinh?". Cậu mở to cặp mắt ngồi dậy, thân thể bỗng trở nên đau nhức khó tả. Cứ như bị đánh đập rất lâu rồi, cố nhớ ra chuyện gì hôm qua. Đang thất thần ngẫm lại thì có người mở cửa bước vào, cậu nhanh nhẹn ngước lên thì thấy bóng hình quen thuộc, hắn đang nhẹ nhàng bước vào. Một cảm giác thật khó chịu, tại sao tim cậu đập loạn nhịp như vậy?. Câu nói của hắn hiện lên trong đầu cậu...

" Nếu có duyên với nhau, anh và cậu ấy sẽ không lạc đường đâu! Không lẽ trên đường đời anh, anh không thể kiếm nổi cho mình một người yêu anh thật sự sao?"

Cậu ngây ngô nhìn hắn chăm chăm, lúc này hắn mới nói.

- Cậu vẫn ổn chứ? Nếu thấy khó chịu ở đâu tôi sẽ kêu bác sĩ đến khám! Sẵn đây tôi thay mặt em gái tôi xin lỗi cậu nhé! Nó có chút kì quái nên cậu đừng có để bụng những chuyện...

- Không đâu! Tôi không để bụng...

- À vâng!

Hắn hiểu ra rồi nói tiếp.

- Cậu có đau ở đâu không?

- Không, tôi muốn về nhà...

- Tôi sẽ kêu đám thuộc hạ của tôi đưa cậu về!

Cậu chỉ cười mỉm một cái rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Đầu lảo đảo như muốn té ngã xuống, hắn nhanh nhẹn đỡ lấy. Vô tình ánh mắt cậu với hắn chạm nhau, tim cậu bỗng đập loạn nhịp như muốn nổ tung. Cậu bất giác đẩy hắn ra xa rồi nói.

- Không cần, tôi có thể tự đứng được!

- Xin lỗi cậu! Chắc cậu sợ tôi lắm!

Câu hỏi như muốn xé cả tâm gan của cậu ra. Tại sao cậu lại đau đớn như vậy? Nhưng miệng cậu lại không nghe lời, cứ là một cái miệng không có một chút dịu dàng, chỉ toàn phát ra những lời lẽ khó chịu, thô thệch.

- Phải, tôi không những sợ mà còn ghê tởm anh rất nhiều nữa...

Hắn chỉ im lặng nhìn cậu, không biết nói gì lại càng không thể nào đau hơn nữa. Chưa bao giờ hắn dùng lời nhẹ nhàng, ngọt ngào với hắn dù chỉ một lần. Hắn chỉ gượng cười một cái, nhẹ nhàng tiếp lời.

- Cậu yên tâm, từ nay tôi sẽ không cho Đoàn Sinh quấy rầy cậu nữa! Từ nay cậu sẽ không thấy kẻ dơ bẩn như tôi nữa!

Cậu đáp lại.

- Tốt rồi! Tôi muốn đi bộ về, không cần anh phải mắc công đâu!

Nói xong cậu bỏ đi mất biệt. Chỉ còn trái tim lạnh lẽo của hắn nơi đây, hắn khẽ cười buồn như muốn khóc, nước mắt hắn rơi trên má. Hắn ngã người lên chiếc giường lạnh của mình, chiếc giường chưa bao giờ có hơi ấm của ai ở bên đó cả. Hắn buông thõng hai cánh tay lên giường, vội nói.

- Có còn sau này nữa hay không?