Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo

Chương 11: Món mì kì lạ




Ngày hôm đó, cô ở nhà anh mặt dày không chịu về. Đuổi hoài không chịu đi cũng khiến anh bất lực một chút. Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ thế kia?. Cứ nhắc khéo về đi mà không chịu nhúc nhích động đậy, lại còn nằm trên giường anh mà banh càng ngủ thẳng giấc khiến anh cũng không được nghỉ ngơi một chút nào. Nếu được nói về giới tính của cô, chắc anh sẽ cho cô là nam thay vì là nữ. Vì chẳng có ai mất nết vượt tầm cô cả.

Đến gần chiều, cô bật dậy nhìn xung quanh. Với tay lấy cái điện thoại trong túi áo, nhìn đồng hồ rồi thở nhẹ. Nói một mình.

- May quá, còn kịp giờ!

Anh ở trong bếp nấu mì nghe thấy tiếng cô thì nói vọng ra.

- Tỉnh rồi à?

- Ừ, chiều nay tôi có hẹn với một người! Tưởng là trễ giờ rồi chứ..._Cô dụi mắt đứng dậy.

Đi nhẹ đến anh, cô ngửi được mùi rất lạ. Sọc thẳng vào mũi cô là mùi thơm của thứ thức ăn cô chưa từng ăn bao giờ. Thấy anh chỉ cần bỏ một gói gì đó với một cục gì cứng cứng hình vuông, tầm 5p sau là đã hoàn tất. Cô nhíu mày nhìn xem là cái gì nhưng cũng không biết. Thứ này, cô chưa ăn bao giờ. Cô kéo áo anh, hỏi trong ngây ngô.

- Anh nấu cái gì mà lạ vậy?.

Câu hỏi của cô khá ngạc nhiên, làm cho anh thích thú. Anh nhẹ nhướng mày quay sang nhìn cô, khuôn mặt không thể bất ngờ hơn. Lời cô hỏi là đùa hay thật vậy?.

- Là mì gói đó chị hai, bộ cô chưa ăn sao?

- Chưa, từ nhỏ tới lớn tôi chưa ăn món lạ như vậy...Mùi này thơm thật!

Anh bật cười, từ nhỏ tới giờ cô chưa được ăn mì gói. Không biết gia cảnh cô như thế nào, kì lạ như thế nào mà chưa bao giờ gắn liền với thứ này. Xem ra cô là người bí hiểm nhất mà anh từng biết. Anh mút mì qua hai tô rồi bưng ra phòng khách. Ngồi xuống thưởng thức món mì, nhìn cô đứng đó ngu ngốc như một đứa khờ khạo. Anh mới nói.

- Muốn ăn thì tới đây, tôi mút cho cô một tô rồi đó!

Cô đi đến rồi ngồi kế bên anh, nhìn tô mì đang được để trên bàn. Cô cũng chả biết có thể ăn được hay không, vì quản gia không cho cô ăn những thứ như thế này. Bảo là đồ ăn bẩn, sẽ khiến bao tử của cô co thắt dữ dội. Mỗi lần nghe thế cô chỉ biết hậm hực vì nghĩ đơn giản. Người yêu kiều như cô sao có thể ăn món bình thường này được. Nhưng ngày hôm nay, cô chưa bao giờ ngửi được mùi hương của món được gọi là mì này bao giờ. Không chần chừ hỏi lại anh lần nữa.

- Thứ này có thể ăn được ư?

Anh vừa ăn vừa nói nhanh.

- Bộ cô không thấy tôi có thể ăn sao??_Anh vừa xem TV vừa ăn.

- ...

Mà thôi, vì nếu xảy ra chuyện gì. Cô có thể ra lệnh cho bác sĩ giỏi nhất Trung Hoa này khám bệnh, chỉ cần một cú gọi là có thể dù cho cô như thế nào cũng có thể trị được. Không ngại ngần mà cầm tô lên, nhưng cô lại không biết dùng đũa. Vì cứ mỗi ăn, thay vì đũa cô lại dùng nĩa với muỗng. Nên giờ, cô chỉ biết ăn khác người. Bóc đại mấy cọng ăn cho biết mùi vị. Thấy là lạ kế bên, anh mới quay sang rồi giật mình.

- Cô là khỉ hả?

- Sao anh nói vậy với tôi?_Cô thấy tổn thương.

- Chứ ai lại không dùng đũa mà lại bóc mì ăn thế kia?

- Cuộc đời tôi dùng nĩa và muỗng, không dùng đũa được!_Cô khó chịu vì cảm thấy khó khăn.

Anh bất lực, bỏ tô xuống rồi dùng đũa gắp mì đưa lên tận miệng cô. Cô cũng khá bất ngờ vì hôm nay anh lại đối xử tốt ngang sương. Mà thôi, ăn trước cái đã. Khi nhai kĩ món mì, càng ăn cô càng cảm thấy rất ngon. Cuộc đời cô chưa bao giờ ăn món nào ngon như vậy. Sợi mì dai dai đang tan trong miệng cô, mùi vị thật lạ thật ngon làm cô muốn ăn nữa.

Thấy cô vui mừng vì tìm được món lạ, anh bật cười trong lòng. Người gì đâu mà khờ khạo thấy ớn, còn tự xưng là người thông minh, xảo quyệt ấy. Hóa ra cũng chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài để che dấu bao nhiêu năm nay. Vô tình anh tìm thấy yếu điểm của cô, từ một người nguy hiểm trở thành thiếu nữ mới lớn chưa hiểu chuyện.

...Khi ăn xong, cô hứng thú nói với anh. Anh đang rửa bát cũng phải dừng lại vài giây.

- Không ngờ lại có thể ăn được món như vậy! Thật đúng là bao nhiêu năm nay, tìm hết món ngon vật lạ cũng không bao giờ tôi có thể kiếm được thứ mì này!_Cô nhìn gói mì kia rồi ôm ấp.

- Bộ anh trai cô cũng chưa ăn sao?_Anh hỏi.

- Chưa, anh trai tôi thì đi làm miết, tôi ở cùng quản gia!. Từ nhỏ tới lớn chúng tôi bị cách lập bởi những người bạn bè tầm thường, dù thường ăn sơn hào hải vị cũng không nghĩ tới có nhiều đồ ăn bình thường nhưng lại ngon hơn nhiều!_Cô ưỡn vai.

- Cô khác người thật đó, mà...cô là con nhà giàu sao?_Anh sực nhớ tới câu vừa nói có chữ quản gia.

Cô mỉm cười.

- Đúng, tôi là tiểu thư của biệt thự Đoàn gia, nổi tiếng nhất Thượng Hải này...Anh không biết tôi sao?_Cô ngạc nhiên.

- Không, tôi cứ tưởng cô là người nghèo khó. Lúc trước anh cô có bảo là kinh doanh cổ phiếu!

Cứ tưởng là cô nghèo đến nổi không biết mì là gì. Ai ngờ lại là tiểu thư danh giá của biệt thự Đoàn gia ai cũng phải kính trọng. Cô ngồi bắt chéo chân xem TV, nói giọng mỉa mai trở lại.

- Haizz, anh đúng là tiểu thụ khờ khạo mà. Bộ lúc anh tôi và anh ngủ chung, khi thức dậy anh nhắm mắt nhắm mũi chạy ra khỏi biệt thự mà không biết là biệt thự Đoàn gia ư?.

Câu nói đánh vào đầu anh nỗi ám ảnh chưa bao giờ nguôi. Anh biết chứ, nhưng anh cũng chỉ tưởng là nhìn nhầm. Nhưng ai ngờ là biệt thự đó thật, mỗi khi đi ngang anh còn thấy nỗi u uất trong ngôi biệt thự đó mà. Một nổi buồn anh không hiểu rõ. Nhưng, hà cớ vì sao lại nhắc đến chuyện ngủ kia chứ, bộ cô muốn khơi lại quá khứ đen tối kia sao?. Anh úp chén vào sọt để rồi quay sang nhìn cô.

- Tôi không ngốc, tôi biết chứ. Nhưng mắc chứng gì cô lại...nhắc tới anh ta?

- Này, anh nhắc đến anh trai tôi trước nhá. Một tiếng cũng anh trai cô, hai tiếng cũng anh trai cô. Anh đang nhớ anh tôi đúng không?_Cô híp mắt soi mói anh.

Đi nhanh đến tán cô vài phát rồi nói.

- Cô hết bệnh chưa?. Ảo tưởng thế?

- Sao anh đánh tôi?_Cô ôm mặt giả bộ khóc lóc.

- Cô cứ ở đây diễn kịch đi, có về ngay không? Cô bảo là gặp mặt một người mà, bộ chưa tới giờ hả?

- Ờ quên...Anh nhắc tôi mới nhớ...

Cô đứng dậy nhớ tới. Không khéo bị món mì này tẩy não rồi. Cô cũng bỏ đi, không quên đi ngang anh đánh mông một cái cho bỏ ghét.

- Đi nha, mai tôi tới!

- Thôi khỏi tới đi, mai tôi học 2 buổi không về đâu!...

........................................

Đến 5h chiều đó.

Vẫn là cuộc hẹn đúng giờ, cô ả Đình An đi đến. Dáng bộ đi đứng õng ẹo lọt vào mắt của một người con gái. Cô ả ngồi xuống chờ đợi trong vài phút. Quan sát rất kĩ, có bức ảnh chụp cô ta để không bị nhầm người. Khi xác định đúng người, cô từ ngoài bước vào với điệu bộ hờ hững. Cô mỉm cười đi đến cô ả kia, nói nhẹ nhàng.

- Cô là Đình An hả?

- Vâng! Cô là...??_Cô ả nói giọng điệu đà.

- Tôi là em gái của Đoàn Sinh, Đoàn Y!