Em Gái Của Lão Công Thật Bá Đạo

Chương 1: Lời tiên tri của hủ nữ!




Cô gái vắt chân lên bàn thư viện đọc tác phẩm của mình. Khó khăn lắm cô mới kiếm được cái bàn trống của thư viện để đọc được, hôm nay không biết sao mà lại đổ về đây nhiều thế không biết.

Cô hăng hái không quan tâm mấy người kia nhìn mình với ánh mắt kì thị lẫn hoang mang, cô hứng thú đọc bộ truyện tranh mà cô yêu thích từ rất lâu giờ mới ra mắt.

Đang ngồi đọc ngon lành thì có cậu thanh niên đi tới, gõ vào bàn cô đang ngồi mấy cái. Cô nói lạnh lùng nhưng đôi mắt vẫn đang hướng về phần truyện tranh mà cô đang đọc.

- Làm ơn, chỗ này có người rồi! Đi dùm cái!

- À xin lỗi nhưng chỗ này là chỗ hồi nãy của tôi!

Cô im lặng chăm chú xem. Buộc lòng cậu phải nói lại lần nữa. Vẫn giữ thái độ dịu dàng với con gái.

- Vậy cô có thể, cho tôi ngồi cùng??...

- Bộ muốn gây sự chú ý với tôi sao? Đừng phí thời gian nữa, muốn gì nói lẹ đi...Đéo rảnh nhá!_Cô cười đểu cáng.

Vì sao cô nói thế ư??? Vì từ gia thế cho tới học hành cô đều đứng nhất toàn trường, lại còn xinh đẹp.Bọn đàn ông mà chẳng xếp hàng theo cô?? Vì vậy những chuyện như gây sự chú ý hay tỏ tình với cô, cô đều hiểu cả. Thành ra cô cũng sinh tật chán ghét điều đó nên không còn quan tâm mà tỏ ra thờ ơ lạnh lùng để không ai có thể tán đổ cô. Cô càng lạnh thì bọn chúng càng mê mệt.

Chàng trai nghe thế thì bực mình gắt lên.

- Nhưng chỗ này là chỗ của tôi...Tôi mới đi kiếm sách thì cô tới, dù là vậy nhưng tôi vẫn xin phép cô mà...!!

- Thì sao???

Cô bực mình đập cuốn truyện xuống bàn tạo ra âm thanh lớn khiến người khác chú ý tới. Thư viện im lặng trong không khí đầy căng thẳng. Cô dùng đôi mắt viên đạn ngước nhìn tên nào dám gây sự, phá hỏng sự tập trung của cô vào bộ truyện mà cô yêu thích. Bỗng tròn mắt rồi thốt lên một chửi thề.

- Ôi đm, tiểu mỹ thụ kìa..._Đôi mắt nham hiểm vô cùng.

Vì người đang đứng trước mắt cô là một người thanh niên dáng người cao cao cùng nước da trắng sứ. Mái tóc màu nâu đậm ấn tượng. Mặc cái áo sơ mi trắng và quần tây. Và đặc biệt, cậu ta có gương mặt như mỹ thụ làm điêu đứng đàn ông. Quả thật là một người đẹp trên cả truyện tranh!

Hắn hiểu từ mà cô đang nói nên quả quyết nói.

- Thụ??... Tôi là trai thẳng nha, thụ thụ cái gì??

Cô bật cười châm chọc cùng cái động tác đưa tay che miệng kiêu sa. Đắc ý bảo.

- Thường thường thì bảo là trai thẳng nhưng khi bị " thượng " ở lỗ hậu thì rên ư chịu được. Vậy là trai thẳng hay công đây??

Câu nói của cô ám chỉ sự men lỳ của hắn làm cho cả thư viện được một trận cười. Còn mấy học sinh sinh viên mà là hủ thì còn cười kinh hơn. Hắn hơi quê nhưng lại nói.

- Tôi không quan tâm cô nói gì!Nhưng bàn này là của tôi và...!_Cậu đập bàn

Cậu nghĩ nói thêm một người nữa sẽ làm cô sợ rồi bỏ đi chỗ khác, nhưng đã lầm tưởng. Cô hỏi lại.

- Với nam hay nữ??_Cô ngạc nhiên.

- Cô hỏi làm gì??Muốn gì ở tôi??_Cậu nghi ngờ.

Cô gắt lên bảo to.

- Đừng xạo loz nữa. Anh nói dối, một mình thì bảo một mình, cần gì nói dối??

Cô đứng dậy cầm quyển truyện bỏ đi. Vừa ra khỏi thì nói câu cuối dành tặng anh.

- Qua đêm nay, anh sẽ trở thành TIỂU MỸ THỤ trong lòng của các lão công!!...

- Đừng có xàm!_Anh hét lên.

Cô nhún vai dùng cái bản mặt như rất quả quyết.

- Đó là một lời tiên tri của hủ nữ tôi! Tạm biệt anh, tôi nghĩ là chúng ta sẽ có duyên gặp lại! Mong khi gặp lại anh sẽ có một bờ vai vững chắc dựa vào chứ đéo phải ế sml!

- ...

Cậu không thèm đếm xỉa lời cô ta nói mà ngồi vào bàn cũ của mình. Lật xem sách để coi.

...............

Khi trời tối. Tất cả sinh viên về hết, chỉ còn lại vài người. Và tất nhiên vẫn còn cậu ngồi ở đó xem sách tham khảo.

Tầm 10p sau. Cậu đang ngồi trên bàn chăm chú đọc thì có dáng người cao khoảng 1m8 bước lại gần cậu. Cậu ngước nhìn lên coi thử là ai. Khuôn mặt anh thu vào mắt của cậu, gương mặt nam tính không góc chết đang nhìn chằm chằm lấy cậu. Gã mặc áo sơ mi đen với quần tây đen. Đôi mắt quyết đoán nhìn cậu. Cậu cất giọng.

- Xin hỏi, ông cần gì ạ??

Cách xưng hô của cậu làm cho anh không vui tẹo nào. Vì anh chỉ mới 25t, còn cậu thì chỉ mới 22t. Không quá để xưng là ông đâu!. Gã chỉ nhếch môi cười bảo nhẹ nhàng.

- Trong thư viện ít người này tôi mới bước vào đã thấy cô độc quá, may là còn có cậu. Vậy chúng ta làm quen được không??

Cậu mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng.

- Vâng! Nếu có thêm một người bạn thì thật tốt cho tôi quá!

Anh hài lòng ngồi xuống đối diện với cậu. Trong thư viện này rất ít người, chỉ có việc gần thi cử thì học sinh sinh viên mới đến đây nhiều để tham khảo sách tham khảo hay xem bài giảng. Cơ mà lần nào anh đến đây anh cũng gặp cậu ngồi ở cái bàn này. Đến tối khuya mới chịu về nhà. Mặc vậy mà giờ anh mới có thể bắt chuyện được với cậu.

Cậu để quyển sách chuyên cho người giỏi Lý lên bàn rồi nhìn anh. Hỏi nhẹ nhàng.

- Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Tôi tên là Đoàn Sinh. 25t! Còn cậu??_Anh chống tay lên cầm mỉm cười nói.

- Tôi tên là Thạc Nhất Dương. Nhỏ hơn anh 22t! Sinh viên ngành y của trường XXX

Anh chỉ gật đầu. Giờ hai người mới có thể biết sơ về nhau. Xem ra cậu nghĩ làm bạn với anh cũng khá vui đấy. Có gì sau này có duyên thì làm bạn thân luôn cho tốt!. Những ý định đó chỉ thoát qua trên đầu cậu để lại dấu chấm hỏi rằng anh đang làm nghề gì và nhà ở đâu.

Thế là cậu hỏi thêm.

- Anh học ngành gì??

- Ừ thì... là một nghề có thể kiếm rất nhiều tiền!_Hắn suy nghĩ vẩn vơ lắp bắp bảo.

Cậu ngạc nhiên nghĩ ra.

- Là kinh doanh cổ phiếu sao??

- Đúng, hẳn là như vậy!

Ngừng một chút, anh nhìn xung quanh nhưng lại nói.

- Cậu thường đến đây lắm thì phải?

- Vâng, tôi đến để tham khảo sách giáo khoa hay bài mới, cứ ở trong nhà mãi thì cũng chán!_Cậu gãi đầu vui vẻ cười.

Hình ảnh lâu lâu lại ngại ngùng đôi khi lại hiền hòa vui tươi trước mắt anh, làm anh sững sờ vài giây, phải nói là anh muốn hiểu thêm về cậu rất nhiều nữa. Thế anh nghĩ ra một ý định, mời cậu đi uống rượu trong lần đầu gặp mặt để biết về thân phận của cậu.

Tại đây, do say rượu cộng thêm phần bị anh dụ:))) nên cậu không ngần ngại mà kể sơ về hoàn cảnh gia đình của mình. Tuy là may mắn đậu vào ngành y. Nhưng, kí ức của cậu vẫn là một quá khứ đau buồn Cậu cũng có ba mẹ như những gia đình khác nhưng không may mắn như những đứa trẻ ấy. Lúc nhỏ nhà cậu là một ngôi nhà rất đầy ấp hạnh phúc tiếng cười. Cậu lên 5t, ba mẹ bỗng nhiên ly hôn. Cậu chỉ biết chọn một con đường duy nhất đó là chấp nhận sự thật trớ trêu. Năm đó cậu đi theo mẹ của mình, mẹ yêu thương cậu hết mực, khi bước sang 10 tuổi, mẹ bị tai nạn qua đời. Cậu về với ba của mình, ba chỉ lo rượu chè, lâu lâu lại đánh cậu vô cớ. Nhiều lúc chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng, lời hứa cuối cùng với mẹ cậu phải học thật giỏi để không ai có thể sỉ nhục được, vì thế mà cậu luôn đứng nhất toàn trường. Thi vào ngành y dễ như trở bàn tay!. Sau năm nhất thì lại nghe tin ba cậu mất do bị bệnh. Vậy có thể coi như quả báo đã ruồng bỏ mẹ con nhà cậu.