Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 47




Minh Dư nói những lời này làm lực độ trong tay anh tăng thêm, giục sinh không phải tình dục lại là cảnh cáo.

Anh biết cô nói cái gì, thân thể tốt đẹp hiện ra trước mặt, cô hoàn toàn thuộc về anh.

“Không chụp.”

Câu trả lời của anh cô không nghĩ đến, thậm chí bắt tay rút từ trong vạt áo của cô ra, tiện đà ôm chặt lấy cô.

Nếu cầm lấy camera, Thịnh Minh Hoài cũng sẽ không giống những người đàn ông chụp ảnh d*m mỹ như những người đàn ông khác. Ảnh nude trong tay ở trong tay nhiếp ảnh gia ưu tú, là một loại nghệ thuật.

Nhưng loại nguy hiểm này, anh sẽ không để cô dính vào. Cô không hiểu: "Anh không muốn sao?"

"Đừng nghĩ đàn ông quá tốt, cũng đừng nghĩ anh quá tốt, đàn ông đều có một đức hạnh. Tựa như vừa rồi đã nhìn đến, em cũng sẽ có khoái cảm yêu đương vụng trộm bí ẩn, chỉ là trong hiện thực anh sẽ không làm như vậy với em."

Thịnh Minh Hoài ôm cô từ cửa sổ xuống dưới, cọ lấy tai cô dỗ dành: "Cho nên anh muốn chụp, nhưng sẽ không chụp."

Ở trong bóng đêm không nhìn thấy cô, anh cũng từng nghĩ đến việc chụp cô, nhìn cô tự an ủi, tưởng tượng hình ảnh đè cô ở dưới thân đâm chọc.

Thậm chí ác liệt mà muốn ghi lại đến bộ dáng cô cầu hoan dưới thân mình, để xem lại trong những đêm không ôm lấy cô.

Minh Dư ôm anh: "Nhưng thứ này chỉ có hai người chúng ta xem, người khác cũng không nhìn thấy."

"Đàn ông chút tốt sẽ không truyền mấy thứ này ra ngoài, nhưng kẻ xấu sẽ tùy ý tung ra ngoài. Minh Dư, sau này đừng làm chuyện này, cũng đừng đánh giá anh cao quá, cho dù anh ích kỷ chỉ là muốn để lại cho mình xem, nhưng chỉ cần nó tồn tại, nó sẽ có khả năng xúc phạm đến em."

Anh nghĩ là biết cô muốn nói cái gì, nhưng anh lấp kín môi cô trước, hàm răng nghiền ma trên cánh môi non mềm, mang theo chút trừng phạt cảnh cáo: "Cũng đừng nói không chụp mặt là được. Chuyện cùng loại anh đã thấy nhiều rồi, đồn đãi vớ vẩn đáng sợ hơn nhiều trong tưởng tượng của em, em không có cách nào khống chế nó."

Anh sẽ không chụp những bức ảnh đó, anh vĩnh viễn tôn trọng cô, mặc dù cô nâng chiếc hộp Pandora muốn mở ra, anh cũng dỗ cô quay đầu lại nói đừng đụng.

Anh đã rất quá đáng.

Lần ở phòng vẽ tranh là anh không khống chế được, cũng may hôm đó anh đã kiểm tra thẻ nhớ, ngoại trừ cái ảnh nụ hôn giống như chuồn chuồn nước không có những thứ khác.

Minh Dư rất nghe lời: "Vậy không chụp nữa, lần trước chuyện tên biến thái kia chụp Lê Lê bây giờ em còn cảm thấy ghê tởm, em vốn chỉ nghĩ cho anh xem, không nghĩ nhiều như vậy."

Nói đến cái này, Minh Dư cũng nhớ đến một việc rất quan trọng khác.

Bảy ngày quốc khánh cô chỉ ở nhà ba ngày, cô đi tìm Tống Lê nhưng không liên lạc được, trước đi chuẩn bị ra ngoài cô còn nằm trên giường của Thịnh Minh Hoài.

Ban đêm cô đều thích tự mình ngủ, nhưng buổi tối hôm đó làm quá mệt mỏi, cô lười không bò về phòng, Thịnh Minh Hoài cũng không ôm cô qua đó.

"Phòng của hai chúng ta vì sao lại cách xa như vậy, nếu ở cách vách, đào một cái động là em có thể bò về."

Cô ngủ không thành thật, ngã trái ngã phải nằm ngang giữa giường, chăn bị đá sang một bên, nhăn dúm dó triền trên mắt cá chân.

Thịnh Minh Hoài tắm rửa xong thì nhặt chăn ở mép giường lên trước, rồi sau đó vớt cả người cô lên vào trong lồng ngực.

Anh luôn thích dùng chân kẹp lấy cô, chân rất dài, còn nặng, Minh Dư luôn muốn ngày nào đó đánh gãy chân anh.

Nhưng lúc anh hôn lấy, cô luôn tha thứ cho anh, thôi, dù sao ôm cũng rất thoải mái.

Thịnh Minh Hoài nói: "Ở cách vách đều không cần đào thành động, anh mở cửa phòng ra, tiện cho em bỏ chạy bất cứ lúc nào."

"Ừm?" Cô hơi sửng sốt: "Ý của em là vậy sao?"

"..." Anh rất lâu không nói gì, sau đó mới thở dài: "Không phải là lời nói, ít nhất thì em phải buông tay anh ra trước."

Anh lại bắt lấy tay anh làm anh cứng lên.

Buổi sáng bị người hôn tỉnh, lật người muốn ngủ tiếp, anh nắm vật cứng tiến vào từ phía sau.

"Shhh, cào nhẹ thôi." Thịnh Minh Hoài lật cô qua mút nộn nhũ trước mắt mình, đâm quá sâu, cô cào lưng anh vô cùng dùng sức.

Sáng sớm đã bị làm, tiếng kêu của cô đều mơ hồ không rõ, sức lực trên tay càng mạnh, người có chút khó chịu khi mới tỉnh dậy luôn không quá nghe lời.

Thịnh Minh Hoài cười nhẹ: "Cào anh đau anh cũng sẽ không dừng lại, gặp hoạ vẫn là chính anh."

Lúc này Minh Thành Huệ đã đến dưới lầu, dì Trương nhận vali hành lý giúp bà ấy.

Trung thu mỗi năm bà ấy đều về với Minh Dư, nhưng năm nay trì hoãn mấy ngày, không biết cô có tức giận hay không, vừa trở về đã chạy vội lên lầu.

"Cục cưng, dậy đi, mẹ về rồi."

Bà ấy đi về phòng Minh Dư, giờ này cô nhất định còn đang ngủ nướng, Minh Thành Huệ gõ cửa: "Cục cưng, mẹ mang quà Trung thu về cho con, mau đứng lên nhìn xem có thích hay không. Dì Tuệ của con còn thiết kế váy mới cho con nữa, thành phẩm vừa làm xong mẹ đã mang về rồi, con dậy thử chút đi."

"Cục cưng, cục cưng? Cục cưng! Còn chưa dậy sao? Đứa nhỏ này."

Dì Trương nói mấy ngày nay Minh Dư chơi rất vui vẻ, trong nhà có bạn đến chơi, cô lại ra ngoài tìm Tống Lê, chạy tới chạy lui rất mệt, thường xuyên ngủ đến giữa trưa mới dậy.

Minh Thành Huệ không tự tiện tiến vào phòng cô, cũng quen cô thường xuyên mang theo sự khó chịu khi bị bắt dậy, bây giờ mới 9 giờ sáng, bà ấy còn có thể cho cô ngủ thêm hai tiếng.

Ai ngờ bà ấy vừa quay đầu đã thấy Minh Dư mở cửa đi ra từ phòng khác trên hành lang dài.

“Mẹ… Mẹ?”

Không khí trên bàn cơm vô cùng quỷ dị, Minh Thành Huệ ngồi máy bay trở về suốt đêm, trước đó không được thông báo, khi Minh Dư nhìn thấy bà ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.

Minh Thành Huệ muốn nói lại thôi: “Cục…”

"Cái gì nhỉ, mẹ, Lê Lê gọi điện thoại cho con, con ra ngoài trước, buổi tối về rồi nói ạ!"

Bà ấy còn chưa nói xong, Minh Dư đã nắm điện thoại chuồn mất.

Minh Thành Huệ ngồi trên ghế thở dài, thật ra bà ấy muốn hỏi buổi tối cô có muốn ăn cà chua xào trứng hay không.

Khi Thịnh Minh Hoài xuống lầu đã là giữa trưa, người phụ nữ lười biếng ngồi ở phòng khách, trong tay cầm một quyển tạp chí thời trang để xem, bộ dáng nghiêm túc thưởng thức có vài phần giống Minh Dư.

Bước chân hơi dừng lại, anh lễ phép gật đầu chào hỏi.

Anh còn không biết chuyện vừa rồi Minh Dư đi ra khỏi phòng anh bị bà ấy nhìn thấy, nhưng vừa rồi bắt lấy con gái của người ta làm chút chuyện xấu xa trong ổ

chăn, luôn có chút chột dạ.

"A Hoài à." Minh Thành Huệ cười tủm tỉm gọi anh, bảo anh ngồi đối diện: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Vóc dáng nam sinh cao, dáng người đĩnh bạt thon dài, mặc một cái hoodie màu đen ở nhà, hơi thở sạch sẽ trong sáng.

Anh không phải giữa trưa mới dậy, chỉ là giữa trưa mới xuống lầu, chất lượng giấc ngủ của anh không tồi, một ngày ngủ đủ bảy tiếng đồng hồ là đủ rồi.

Tuấn dung trắng nõn không nhìn thấy quầng thâm mắt, một đôi mắt phân rõ đen trắng, bằng phẳng thanh triệt.

Thịnh Minh Hoài gật đầu: "Khá tốt, cảm ơn dì đã quan tâm.” "Ai u, trước khi khai giảng còn gọi dì là mẹ đâu."

Anh bắt đầu có chút ngượng ngùng.

Chẳng qua Minh Thành Huệ cũng không phải trách cứ anh, chỉ hơi tò mò, mắt to nhẹ nhàng mượt mà sáng ngời giống Minh Dư nháy mắt: "A Dư nhà dì ngủ không thành thật, người thường xuyên đá chăn…"

Anh bắt đầu có dự cảm không tốt.

"Từ nhỏ chính là như vậy, khi còn nhỏ dì thường bị con bé nháo đến mức ngủ không ngon giấc, mấy đứa nhỏ khác bảy tám tuổi mới phân giường ngủ với mẹ, ba tuổi con bé đã ngủ một mình một phòng."

Thịnh Minh Hoài như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

"Chẳng qua dì thấy chất lượng giấc ngủ của con tốt như vậy, sẽ không bị nó làm ồn, dì cũng an tâm rồi."

Minh Thành Huệ vui mừng mở miệng, chuyện vừa chuyển: “Đúng rồi, bây giờ nó ngủ không đá chăn đi? Vào thu rồi, buổi tối lạnh.”

“…” Thịnh Minh Hoài đã đã tê rần, đóng hai mắt lại: “Vâng, bây giờ không đá rồi ạ.”