Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 2




Đây không phải lần đầu Thịnh Minh Hoài hôn cô.

Cùng ngày với nụ hôn đầu tiên, Minh Dư chặn người ở phòng học không cho đi: “Thịnh Minh Hoài, đề này tớ không biết làm, cậu dạy tớ đi.”

Cô luôn dùng lý do như vậy giữ người lại, biết rõ cô muốn làm gì nhưng Thịnh Minh Hoài cũng không thể từ chối.

Tình yêu chói lọi của thiếu nữ viết trong ánh mắt, bắt đầu từ trận bóng rổ năm lớp 11.

Tất cả mọi người đều gào “Thịnh Minh Hoài cố lên”, sau khi kết thúc trận bóng đưa nước đưa khăn lông, hoặc là ở một bên ngượng ngùng nhìn anh mà không đến gần. Chỉ có cô ngồi trên bậc thang cao cao, trắng trợn táo bạo mà đánh giá trên người anh, ánh mắt vừa trắng lại ái muội. Như là đang không tiếng động mà câu dẫn anh chủ động đưa đến cửa.

Khi đến lần thứ ba, Thịnh Minh Hoài giơ tay đầu hàng.

Sau khi chơi bóng xong, mồ hôi trên trán còn chưa lau, anh lập tức đi đến trước mặt cô gái. Cô ngồi trên bậc thang cao, mặc dù anh là cái đầu 1 mét 8 mấy, cũng không thể không ngẩng đầu nhìn cô.

“Thịnh Minh Hoài.” Anh tự báo tên, ngữ khí rất ngang ngược. Minh Dư câu môi cười khẽ: “Minh Dư.”

Hai người như là quen biết đã lâu, tâm tư linh thông mà không hỏi xuống tiếp, tựa như anh hiểu cô có ý đồ gây rối, cô biết anh lạt mềm buộc chặt.

Anh hỏi: “Muốn tôi trúng mấy cầu?” “Mấy cầu đều được sao?”

“Ừm.”

Anh thuận miệng đáp lời, tầm mắt chuyển rời, nhìn về người trên sân bóng rổ, ngữ khí lại trở nên không quá xác định: “Xem tâm tình của tôi.”

“Nếu mà làm được, cậu làm bạn trai tớ?” Minh Dư chống cằm nhìn anh.

Như không dự đoán được cô trực tiếp như vậy, khi quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt của Thịnh Minh Hoài có chút không thể tin tưởng.

Minh Dư cười sửa miệng: “Hoặc là tớ làm bạn gái cậu cũng được.”

Thịnh Minh Hoài cười khẽ, dung nhan tuấn lãng của thiếu niên giống như ánh sáng mặt trời mới nở, ánh mặt trời lộng lẫy bắt mắt nhưng không chói mắt, mỗi một sợi đều đang dụ dỗ cô thâm nhập, nhìn không chớp mắt.

“Tôi không yêu sớm.” Khi đó mới học lớp 11, trên mặt thiếu niên khí phách hăng hái.

Minh Dư nói được, tớ đặt chỗ trước.

“Nhưng mà để tớ chờ một năm, có phải nên cho chút phúc lợi bồi thường hay không?”

Lúc ấy Minh Dư cũng không nói là phúc lợi gì.

Nhưng mỗi một lần sau đó, cô đều sẽ đến phòng học của anh chặn người, nói là phải học tập thật tốt, khiêm tốn thỉnh giáo anh. Thật ra giống như yêu tinh, luôn bảo anh khó có thể tự giữ.

Mùi hương thân thể mềm mại của thiếu nữ chui vào mũi, khi không để sát vào không ngửi thấy, ngồi ở bên cạnh, mùi hương u lãnh ngọt ngào kia tựa như có người dùng lông chim cào mũi anh, thúc đẩy anh gần một chút, lại gần một chút.

Tốt nhất nuốt cô vào bằng một ngụm.

Cảnh trong mơ trở thành sự thật, Thịnh Minh Hoài thật sự không nhịn được mà câu lấy cổ cô hôn xuống.

Mới đầu là nụ hôn chuồn chuồn nước lướt qua mà thôi. Cánh môi thiếu nữ non mềm, anh ngậm lấy sợ cắn đau cô, đầu lưỡi thật cẩn thận mà dò ra tới, rất có kiên nhẫn mà miêu tả cánh môi cô.

Mút vào liếm cắn, mỗi động tác đều rất nhẹ, lại cào cho lòng người càng ngứa thêm.

Anh rất biết hôn môi, học giống như bản lĩnh không cần thầy dạy cũng hiểu. Chỉ là nụ hôn đầu tiên đã làm hai chân cô nhũn ra, ngồi trong lồng ngực anh mềm như nước than, nếu không phải Thịnh Minh Hoài đại phát từ bi kéo cô vào trong lồng ngực, cô có lẽ đã chảy lên mặt đất.

Minh Dư duỗi tay, nắm lấy cổ áo đồng phục của anh, lông mi run rẩy phát run: “... Thịnh Minh Hoài.”

Tiếng nói của thiếu nữ vốn là mềm, gọi một tiếng này như ngâm nước. Ánh mắt mê loạn đã không có sự trương dương tươi đẹp ngày thường, nhu nhược đáng thương giống như một xuân dược lên men trong không khí.

Anh không thể tự chủ, bắt đầu hôn cô sâu hơn, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cuốn lấy cô mút vào. Lâu dài lại điên cuồng.

Nếu lúc ấy có người đi qua hành lang phòng học, có thể nhìn thấy tay anh đã chui vào trong, trúc trắc nhẫn nại mà phủ lên ngực phải mềm mại của cô. Sách giáo khoa trên bàn cùng bài thi đều hỗn độn, bút nước lăn xuống trên mặt đất nhưng không có người để ý đến.

Lúc này bên tai là tiếng mút hôn môi lưỡi dây dưa, hai cánh môi mở ra đóng vào gặm lấy, điên cuồng đến như muốn hủy thi cốt lẫn nhau nhập bụng.

So với sự thăm dò cẩn thận và dịu dàng triền miên hôm đó mà nói, đây có thể nói là một nụ hôn trả thù.

Thịnh Minh Hoài dùng môi ngậm đai lưng trên vai lộ ra, tay trái sờ từ phần eo lên trên. Lòng bàn tay hơi lạnh cọ qua da thịt thiếu nữ, khi phủ lên đoàn nhũ thịt kia, Minh Dư hừ nhẹ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cất cao: “A…”

Thật thoải mái.

Cô nâng đôi mắt ngập nước lên, đối diện với đôi mắt đen ám sắc cuồn cuộn của anh. Người sau hung dữ thú vị nắm thịt viên nhô lên, nhẹ nhàng nhéo, cô kêu lớn hơn nữa.

“Thịnh Minh Hoài!” Trong thanh âm kiều mềm trộn lẫn một tia hoảng sợ.

Rõ ràng sợ hãi giây tiếp theo dì Trương có lẽ sẽ nghe thấy âm thanh, gõ cửa mà vào mà quần áo của cô hỗn độn, sắc mặt đà hồng bị anh đè dưới thân, lại vẫn là ngay từ đầu tiến vào phòng ngủ của anh.

“Em cũng không phải không biết em nằm trên giường anh như vậy, anh sẽ làm gì đó với em, lại vẫn như thế.” Thịnh Minh Hoài a nhẹ, phủ bên tai cô: “Câu dẫn anh?”

Giọng nói của anh khàn một tầng, ánh mắt đều nhiễm tình dục, sắc mặt lại thanh lãnh như lúc vào cửa.

Minh Dư cắn cánh môi, dấu vết nóng ướt trên cổ đi xuống một đường, mặc anh khiêu khích phát tiết. Đôi tay nâng đầu anh cắm trong tóc, tay tuyết trắng và tóc mái đen nhánh kích thích thị giác của cô.

Anh cúi đầu, cách vải may mềm mại, dùng đầu lưỡi đảo qua điểm hơi nhô lên trước ngực cô, chợt không chút khách khí mà ngậm lấy niếm cắn,

“A, đừng chạm vào đấy, hu hu hu.” Khóe mắt cô ướt, duỗi tay chống đỡ bờ vai của anh.

Cô không mặc nội y, Thịnh Minh Hoài cũng không chịu nổi, nhiệt khí thở ra nóng bỏng, âm thanh chất vấn lạnh lùng như cũ: “Em là cảm thấy anh không dám hay là em cố ý? Hoặc là nói, khi anh chơi em lúc làm em gái anh kích thích hơn khi em là bạn gái anh?”

Khi nói lời này, lực đạo tay trái tăng thêm vài phần, nhũ thịt mềm như bông kia bị xoa bóp biến dạng.

Khóe mắt cô ửng hồng, nhẹ nhàng cắn môi dưới không để mình kêu ra tiếng, tiếng rên rỉ câu hồn nhiếp phách lại tràn ra từ yết hầu, càng làm cho người điên cuồng.

“Còn đang tức giận?” Cô hoãn lại, gợi mũi chân lên, theo chân anh chậm rãi cọ lên trên: “Đây cũng không phải em có thể quyết định, nếu anh muốn chơi em, là

em gái hay bạn gái lại có gì khác nhau?”

Tiếng nói mềm như bông xin tha, khóe môi mang nụ cười, câu lấy cổ anh cọ cọ lên trên: “Rõ ràng anh cũng rất muốn, cũng đừng giả vờ là chính nhân quân tử, anh trai.”

Cô cúi đầu, nhìn thấy chiếc quần vận động màu xám dưới thân anh đã cong lên một độ cung khả quan.

Nam sinh cấp ba 18 tuổi, chỉ cần hôn là có phản ứng. Tuy Thịnh Minh Hoài tức giận, động tác thô bạo mà hôn lại đây, sức lực rất lớn. Nhưng cô biết anh đang hù dọa cô.

Vật dưới háng kia đã sớm cương cứng nhưng anh không dán lại đây, bình tĩnh tự giữ chống lại, trên thân thể hai người chỉ có khoảng cách. Anh vĩnh viễn đều hiểu đắn đo đúng mực, tựa như ở trong phòng học trước đó, mỗi lần bị cô hôn đến mức có phản ứng, cô muốn duỗi tay giúp anh, anh đều banh gân xanh, rầu rĩ cắn xương quai xanh của cô một ngụm: “Chờ cậu chân chính trở thành bạn gái tôi thì tôi sẽ thu thập cậu!”

Bây giờ đuôi mắt của anh đều đỏ, nhiệt khí trên người bao phủ quanh thân cô.

Minh Dư duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lấy đồ vật vượt gian của anh, sự nóng rực kia làm nóng từ bàn tay đến đùi trong của cô.

“Ừm…”

“A…”

Hai người đồng thời phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái lại khó nhịn.

Ngước mắt, ánh mắt của Thịnh Minh Hoài quả thực hận không thể ăn cô, một bàn tay đặt ở cổ tay cô. Không biết là muốn cho cô tiếp tục hay là ngừng lại.

Minh Dư thổi khí bên tai anh: “Anh trai, nói một câu anh không tức giận, em sẽ giúp giúp nó.”

Thịnh Minh Hoài nhấp môi, không nói chuyện. Rõ ràng khó chịu đến cực điểm, nhưng sự tê dại trong mắt càng sâu, sau khi trừng mắt nhìn liếc cô một cái, lại đứng dậy.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa đóng lại, âm thanh nước lạnh tưới từ trên đầu xuống dưới truyền đến tí tách tí tách.

Trước khi đi, anh cắn răng ném xuống một câu: “Xem như em lợi hại.”

Nhiệt ý trên người biến mất, Minh Dư nghĩ thầm, xem ra sắc dụ cũng không dỗ được.