Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 17




Tiếng kêu rên vừa vang lên, anh thậm chí càng dùng sức đẩy dương v*t vào bên trong.

Sau khi khoái cảm đến đỉnh, Thịnh Minh Hoài có chút thoát lực, ấn cô trên tường nhà tắm, lưng đặt trên mặt tường lạnh lẽo, lửa nóng trên người lại không cởi được.

Mông còn bị anh chộp trong tay, hai đùi bị anh treo trên cánh tay, tách ra, hạ thế kín kẽ mà dán ở bên nhau.

Anh dường như cắm nguyên cây vào trong.

Nếu có thể, Minh Dư nghi ngờ thậm chí muốn nhét cả hai tinh hoàn vào trong. Quy đ*u đẩy cửa cung ra, để ở bên trong vừa xót vừa đau.

Dương v*t cực lớn điên cuồng phun tinh, tích cóp một đoạn thời gian rất dài, dường như thế nào cũng không phun hết, côn th*t chôn trong huy*t vẫn đang run, sền sệt phun từng luồng.

Cách áo mưa hơi mỏng, dường như bắn ở trong cơ thể cô, nóng đến mức làm người tê dại.

Minh Dư không có sức lực đẩy anh, hơi thở mong manh mắng: "Anh nhanh rút ra."

Trong chốc lát tràn ra tới, càng khó thu dọn.

Thịnh Minh Hoài buộc áo mưa chứa đầy tinh d*ch lại, ném vào thùng rác, sau đó lại ôm cô, mở vòi hoa sen tắm rửa.

Anh bôi sữa tắm ở trên người cô, lòng bàn tay cọ qua trên người cô véo ra những vệt đỏ, vô cùng thương tiếc mà hôn cô.

"Cười cái gì." Cô lười biếng duỗi tay đẩy bả vai anh.

Chút lực đạo này, còn không bằng lực cô cắn cổ anh lúc làm tình. “Không có gì.”

Dòng nước chảy xuống dưới, tuấn dung sạch sẽ trong sáng, đôi mắt cũng rất thanh minh trong sáng. Thịnh Minh Hoài nói: "Cảm thấy làm tình với em rất thoải mái."

Người nghe được mua coca cũng sẽ đỏ mặt, lại mặt không đỏ tim không nhảy mà nói ra những chữ này.

Cái gì đó vừa mới hành quân lặng lẽ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, ý đồ rõ ràng chọc phần eo của cô.

Minh Dư muốn trốn cũng không xong.

Sữa tắm và mồ hôi đều đã bị nước rửa trôi sạch sẽ, cánh tay ngăn trên eo cô buộc chặt, trước ngực dán phía sau lưng cô, khàn khàn dò hỏi: "Muốn làm thêm lần nữa không."

"... Đã tắm xong rồi." Cô có hơi không tình nguyện, nhưng ý vị phản kháng không rõ ràng.

Thật ra một lần vừa rồi đối với cô mà nói đã đủ rồi.

Cô không tham, một lần là có thể no nê, nhưng anh thì không giống vậy, mỗi lần đều phải rất lâu, lại còn chưa đủ.

Lòng bàn tay vuốt ve eo nhỏ của cô, lại dùng vật cứng cứng lên đâm vào. "Hửm?" Anh hỏi: "Ô uế anh lại tắm cho em."

"Nhưng anh vừa đâm em đau quá." Đều sắp đâm thủng tử cung của cô… "Lần sau anh không đâm sâu như vậy."

"Không muốn nhanh như vậy, lời nói em cũng không nói được đầy đủ." "Anh sẽ chậm một chút."

"Mà anh bắt em đau quá, chỗ này còn bị anh cắn rách."

Cô lại chỉ vào đầu v* của chính mình, bên trên có vết răng, thật sự đã trầy da. Vừa rồi lúc bôi sữa tắm, cô còn kêu đau.

Minh Dư mỏng manh, sợ đau nhất.

Khi làm tình bị đau sẽ chậm rãi cảm thấy thoải mái, sẽ sướng, nhưng có khi anh không khống chế được chính mình, vẫn sẽ làm đau cô.

Thịnh Minh Hoài vừa ôm cô đi ra ngoài, vừa hôn má cô: "Anh sẽ dịu dàng hơn."

Đột nhiên bị người đẩy ngã xuống giường.

Vừa mới tắm rửa xong, bọt nước trên người chưa khô, khí lạnh điều hoà thổi qua, cô bắt chăn bọc lấy chính mình theo bản năng.

"Em cũng không cần." Cảm xúc nhỏ nổi lên, góc chăn bị cô nắm ở trong tay, che lại mũi miệng, chỉ chừa một đôi mắt nhìn anh.

Anh dường như cũng không sợ cô nhìn, lại đặt tay chống ở hai sườn của cô, thoải mái hào phóng cho cô nhìn đủ.

Dương v*t chôn giữa lông cậu bé hoàn toàn cương cứng, thô thô dài dài lớn lên dán trên bụng nhỏ, vô cùng kiêu ngạo.

Mã mắt đối diện cô hưng phấn mà chảy thanh dịch ra, thật sự rất giống như thèm đến mức chảy nước miếng.

Rõ ràng vừa rồi vừa bón cho nó ăn. "Lưu manh nhỏ." Cô nhỏ giọng mắng.

Thịnh Minh Hoài duỗi tay niết vành tai của cô, xúc cảm rất tốt, nhưng quá mẫn cảm, xoa xoa cũng dễ dàng biến hồng.

Anh không nói lời nào mà nhìn cô chằm chằm, giống như khoá chặt một con mồi ngon miệng.

Ánh sáng ngoài cửa sổ trở nên không hiểu lý lẽ, lờ mờ, tùy ý nhìn một cái đều làm tâm thần người ta nhộn nhạo.

Anh dường như không quá gấp, đang chờ cô hoãn lại chút sức kia, tùy lúc chờ cô nghỉ ngơi xong thì nhả ra.

Nếu không buông ra, anh liền dùng hành động để cô nhả ra.

Tránh không khỏi lần thứ hai này, cô dứt khoát thấp giọng, dò hỏi: "Vậy lần này phải nghe em."

Anh cười khẽ: "Được rồi, nghe em."

Thịnh Minh Hoài cúi người xuống, đè trên người cô: "Nhanh chút, chậm chút, nhẹ chút, mạnh chút, đều nghe em."

Nhận được hứa hẹn, Minh Dư xốc góc chăn lên, mời anh chui vào. "Trời đã sắp tối, em còn sợ anh nhìn thấy."

Trong nhà không bật đèn, ánh sáng tối dần, nhưng hình dáng nên có vẫn có thể thấy rõ ràng.

Da thịt tuyết trắng tinh tế, cũng đáng chú ý như vậy, chỉ nhìn là có thể liên tưởng đến xúc cảm trong tay của nó.

Thịnh Minh Hoài xoa hai luồng nhũ thịt trước ngực cô, trắng trắng mềm mềm, lớn lên giống đậu hủ.

Anh vừa hôn vừa cắn, tiếng thở dốc trầm thấp vang lên, cánh tay như hai chiếc ngó sen giãn ra, ôm lấy cô giống như dây đằng.

"Ưm… thoải mái." Cô hừ nhẹ.

Hơi thở của Thịnh Minh Hoài cũng trở nên nặng nề, cảm giác dừng bên tai rất mạnh.

Hai người trên giường tạo ra một độ cung trong chăn, hơi thở ẩm ướt dính dính bị bao vây ở bên trong, sắp nghênh đón một trận mưa.

Thịnh Minh Hoài cực kỳ nhẫn nại mà xoa ngực cô, hơi thở phun ở ốc nhĩ của cô: "Anh sờ em thoải mái không?"

“Thoải… Thoải mái.”

"Còn muốn anh sờ chỗ nào." Dường như dụ dỗ, lại dường như cầu giải: "Eo, hay là mông?"

Anh vừa hỏi, vừa sờ, dường như là hỏi đến chỗ nào, lòng bàn tay sẽ tạo ra ngọn lửa ở chỗ đó.

Nóng nóng, vừa ngứa vừa thoải mái, muốn anh dùng sức một chút, lại không dám nói.

Minh Dư cắn môi dưới, tiếng hừ rất nhẹ, rúc trong lồng ngực anh giống như con mèo nhỏ.

"Ưm…a…" cô nhấc eo, ngửa về phía sau, mang theo đầu v* đứng thẳng cọ đến đây, cọ qua trên má anh: "Còn muốn nữa."

"Muốn ở đâu?" Sau khi ăn xong một lần, anh vô cùng kiên nhẫn.

Tay di chuyển ở trên eo sờ đến sau cổ, lòng bàn tay nhéo miếng thịt mềm xoa bóp, lại vòng về phía trước, đi xuống một đường, cuối cùng vuốt ve bồi hồi ở trong đùi, nhưng lại không vào trọng điểm.

Minh Dư cảm thấy có hơi khó mở miệng, ánh mắt trừng anh có chứ mị thái. Thịnh Minh Hoài cười cắn lỗ tai cô: "Hửm? Không nói thì không sờ."

Cô kẹp lấy cánh tay lộn xộn của anh, giữa chân đã ướt át: "Thịnh Minh Hoài, anh sờ sờ em đi."

Cô khuất phục, ánh mắt mê ly: "Em muốn anh sờ sờ em."

Anh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy, cô thò đến gần hôn đôi mắt, đuôi mắt, gương mặt của anh, lại đi xuống dọc theo sống mũi cao thẳng, khi hôn đến môi mỏng, anh bắt đầu đáp lại.

Nhẹ nhàng mút môi, hôn nhau qua lại, cuối cùng anh ngậm lấy cánh môi cô không bỏ, môi lưỡi linh hoạt cạy miệng cô ra, tiến quân thần tốc.

Xoay người một cái, cô bị đè dưới chân, tay kẹp ở căn đùi thuận thế thâm nhập.

“Ư hừ…” cô há miệng, cho anh cơ hội tiến công, đầu lưỡi câu lấy quấn quanh cô.

Lòng bàn tay đè nặng khe thịt vuốt ve, câu lộng vào mạt dính nhớp kia, rất nhanh đã có tiếng nước vang lên.

Òm ọp òm ọp.

"A… thật thoải mái." Cô bị bắt ngẩng bụng nhỏ, đón ý nói hùa động tác của đầu ngón tay anh. Đôi tay câu lấy cổ anh ưỡn lên trên, giương cái miệng nhỏ thở dốc.

Thịnh Minh Hoài thuận thế buông tha cô, đi đến trước ngực của cô, đầu lưỡi trêu đùa hai núm v* trước mắt.

Hôn một cái ngậm một cái, giống như ăn mì vậy, dùng môi cắn ra ngoài, lại buông ra, cuối cùng vùi đầu liếm hôn.

Dạo đầu dịu dàng làm cô ướt rất nhanh, một ngón tay cắm vào câu lộng cũng đã cao trào, anh cũng không kịp cắm ngón thứ hai vào.

Xoa nhẹ âm đế trong chốc lát, làm cô phun nước xong, Thịnh Minh Hoài kéo mông cô túm lấy.

Dương v*t nhếch lên rất hưng phấn, chỉ cọ cọ đã quen cửa quen nẻo chui vào huy*t thịt, thong thả ấn xuống, khoái cảm nhảy từ dưới bụng đến da đầu.

Cắn chặt vừa trơn vừa ướt, thịt mềm lại hút đến đây, Thịnh Minh Hoài rên nhẹ thành tiếng: "Cục cưng, em thật sự rất chặt."