Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em - Chương 14: Anh ấy là bạn trai cô phải không?




Tối hôm đó, Thủy Quang nằm mơ thấy cô ngồi trên cây khi còn nhỏ, còn Cảnh Lam đứng bên dưới, anh cười và duỗi hai cánh tay về phía cô, nói: “Thủy Quang, nhảy xuống đi, anh đỡ em.” Cô không hề do dự nhảy xuống, anh ôm lấy cô. Nhưng khi cô ngẩng đầu lại phát hiện ra người đang ôm cô không phải Cảnh Lam mà là một người khác, Chương Tranh Lam. Anh cười rất dịu dàng, nói: “Em xem, anh sẽ ôm em, sẽ không để em ngã.” Thủy Quang từ từ tỉnh lại, rồi không sao ngủ được nữa.

Sáng hôm sau, Thủy Quang thức dậy làm bữa sáng, tối qua La Trí lại về muộn nên cô không gọi anh mà một mình ăn trước. Một lát sau La Trí ngủ dậy, vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Thủy Quang, liền cười, nói: “Dậy rồi à? Anh còn định gọi em dậy đấy. Hôm nay em phải đi chụp hình đúng không? Anh đi cùng em.”

Nói đến chuyện chụp ảnh, Thủy Quang lại đau đầu, đây thực sự là một quyết định rất thiếu suy nghĩ, trong lòng cô vẫn rất khó xử nhưng đã đồng ý với người ta rồi, còn có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, cô không thể thay đổi được.

“Em tự đi được rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần đi cùng em đâu.”

“Không được.” La Trí vừa cạo râu vừa thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh. “Em gái anh lần đầu chụp ảnh quảng cáo, dù thế nào anh trai cũng phải đi cùng, ngộ nhỡ bên cạnh có cậu thanh niên nào thấy em xinh đẹp muốn tán tỉnh em, có anh ở đó, em sẽ được an toàn! Hơn nữa buổi sáng anh cũng rảnh, đi xem xem công ty nhiếp ảnh này có mỹ nhân nào không, biết đâu lại có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp gì đó.”

“Xem ra vế sau mới là mục đích của anh.”

“Làm gì có.” La Trí cười lớn.

Khi Thủy Quang và La Trí đến công ty nhiếp ảnh kia thì gặp một nhân viên phòng Mỹ thuật của GIT, nhìn thấy hai người họ, anh ta liền đi đến tự giới thiệu, nói là sẽ đồng hành cùng Thủy Quang trong suốt quá trình chụp ảnh, sau đó báo lễ tân của công ty nhiếp ảnh đưa cô đi hóa trang.

La Trí giơ ngón tay cái với Thủy Quang rồi ở lại trong phòng nghỉ nói chuyện với người đàn ông họ Trần của GIT. La Trí trước nay luôn là người chỉ cần ba phút là có thể bắt chuyện làm quen với người khác, cho nên chẳng mấy chốc anh đã nói chuyện thoải mái với lão Trần.

Lão Trần nói: “Công ty nhiếp ảnh này là đối tác lâu năm của GIT chúng tôi, chụp ảnh đơn giản kiểu này chỉ cần đôi ba ngày là xong nhưng nếu là quay quảng cáo gì đó thì phiền phức hơn nhiều, năm nay chúng tôi sẽ quay một loạt các clip quảng cáo, ít nhất phải mất đến hai tháng.”

“Không quá khó là được, em chỉ sợ em gái em lần đầu làm còn lạ lẫm.”

“Việc này thì cậu cứ yên tâm đi! Cô Tiêu có ngoại hình đẹp, chụp ảnh tĩnh chủ yếu là xem ngoại hình, khí chất.”

La Trí cười lớn. “Cảm ơn anh Trần đã khen ngợi em gái em.”

Hai người nói một lát rồi chuyển sang chuyện về game. Con trai mà nói đến game thì ít nhiều đều có chút nhiệt tình, sau đó còn nói đến cao thủ game trong công ty bọn họ, ông chủ Chương. Trong ấn tượng của La Trí, Chương Tranh Lam luôn giống như “cậu con trời”, có chút giống cảm giác của anh đối với Cảnh Lam khi còn nhỏ, nhưng Cảnh Lam ôn hòa, còn Chương Tranh Lam dường như tùy tiện, phóng khoáng hơn.

“Lần sau có cơ hội nhất định phải xin thỉnh giáo Chương Tổng mới được!”

Lão Trần lắc đầu, nói: “Chơi cùng lão đại sẽ bị suy nhược thần kinh đấy.”

Chẳng bao lâu sau, có nhiếp ảnh gia đến bàn bạc phương án chụp ảnh với lão Trần, La Trí là người ngoại đạo, không hiểu cũng không có hứng thú với chuyện này nên quyết định ra ngoài xem em gái anh hóa trang xong chưa.

Anh được một nhân viên dẫn đến phòng hóa trang, vừa vào trong lại nhìn thấy Chương Tổng mà trước đó mới nhắc đến. Chương Tổng mặc bộ âu phục sẫm màu, nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, tay lật cuốn tạp chí thời trang. Có người pha trà mang đến cho anh: “Chương Tổng, ông chủ chúng tôi nửa tiếng nữa sẽ đến.”

“Không cần vội.”

La Trí cảm thấy nghi hoặc, không biết tại sao Chương Tổng lại ở đây, anh đến từ khi nào? “Chuyện chụp ảnh đơn giản” mà lão Trần nói còn cần cả ông chủ đến ngồi trấn sao? Hay là Chương Tổng đến cùng với lão Trần? Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng đó, vừa rồi anh nói chuyện với lão Trần lâu như vậy mà không hề nghe nói sếp của bọn họ cũng đến. La Trí ngẫm nghĩ rồi đi đến chào hỏi: “Chương Tổng.”

Chương Tranh Lam ngẩng đầu nhìn La Trí, cười cười. “Cậu cũng đến à!”

“Đúng vậy, em đưa em gái đến chụp ảnh, nhân tiện mở mang đầu óc.”

“Ừm.”

La Trí thấy trong phòng hóa trang rộng lớn này có rất nhiều người đi ra đi vào nhưng không thấy Thủy Quang đâu, liền hỏi: “Chương Tổng có nhìn thấy Thủy Quang, em gái em không?”

“Cô ấy ở phòng trong thay trang phục.” Chương Tranh Lam đặt cuốn tạp chí xuống, cầm cốc trà nên nhấp một ngụm.

“Ồ!” La Trí đáp xong liền cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, dáng vẻ, thần thái và giọng điệu của Chương Tổng dường như toát ra ý chiếm hữu? Nhưng anh là người xuề xòa nên cũng không nghĩ nhiều, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Chương Tranh Lam, đợi Thủy Quang ra ngoài.

“Đúng rồi, cậu và Tiêu Thủy Quang quen biết từ nhỏ à?” Chương Tranh Lam hỏi.

La Trí gật đầu. “Đúng, bọn em quen biết từ nhỏ.”

“Vậy sao? Thế thì tốt.”

Lúc này Thủy Quang ở trong phòng thay đồ, tâm trạng vô cùng phức tạp, trước khi cô cùng nhân viên hóa trang đi vào phòng thay đồ, Chương Tranh Lam đã đi vào phòng hóa trang. Chỗ này nhân viên ra vào nhiều nhưng họ đều là nhân viên cơ sở, chẳng có ai quen biết Chương Tổng.

Bắt gặp ánh nhìn của anh qua tấm gương đúng một giây, sau đó cô không nhìn anh nữa. Dường như sau rất nhiều lần bị bất ngờ, dần dần chẳng còn điều gì khiến người ta bị bất ngờ nữa.

Cô gái trang điểm cho cô thì lại khẽ giọng hỏi: “Người đó là bạn trai cô phải không? Rất đẹp trai đấy.”

Thủy Quang không biết vì sao cô ta lại hỏi như vậy nên hơi ngẩn người, sau đó cười mỉa mai. “Không phải đâu.”

Cô gái đó lại nói: “Anh ấy cứ nhìn cô suốt.”

Thủy Quang không buồn nhìn xem có phải anh đang nhìn cô thật không, nếu anh thực sự có lòng muốn đến gây chuyện thì cô cũng chẳng có cách nào trốn tránh được.

Người này chính là kẻ vô lại khoác lớp vỏ bọc đứng đắn. Nhưng trong mắt người khác, kẻ vô lại này lại là bậc tinh anh, là người có học thức, là người gần như không ai dám đến gần bắt chuyện. Anh ung dung ngồi dựa trên ghế, tiện tay cầm cuốn tạp chí lật xem, nhưng phần lớn thời gian là nhìn cô, giống như một người đàn ông nhẫn nại đợi bạn gái trang điểm.

Sau đó anh đứng dậy đi đến phía sau bọn họ, hơi khom người, ánh mắt chăm chú nhìn Thủy Quang ở trong gương, nói vào tai cô: “Hình như em trang điểm hơi đậm!”

Thủy Quang lườm anh. Anh cười cười, nói với nhân viên trang điểm: “Cô ấy trang điểm nhạt một chút sẽ đẹp hơn.”

Nhân viên trang điểm ngẩn ra một hồi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Như vậy có lẽ 

không được, cô ấy phải chụp…”

“Không sao, tôi nói được là được.”

Anh đứng gần quá làm Thủy Quang hơi xáo động trong lòng, cô khẽ nhích sang một bên, cũng chẳng biết nên nói gì, chỗ này có không ít người, cô thật sự không muốn bị người ta chú ý, cuối cùng đành thấp giọng nói: “Anh ngồi yên đi!”

Chương Tranh Lam cúi đầu, mím miệng cười, cuối cùng ho một tiếng, nói: “Được.”

Nhân viên trang điểm đợi Chương Tranh Lam quay lại ghế ngồi, cố nhịn cười nói với Thủy Quang: “Bạn trai cô thật nghe lời.”

Thủy Quang nói bằng giọng khô khốc: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Màn kịch này phải đến khi nào mới kết thúc? Bây giờ cô rất hối hận, nhận công việc này là một sai lầm rất lớn của cô.

Còn cô nhân viên trang điểm lại do dự xem trang điểm thế này là đậm quá hay nhạt quá, cuối cùng cô ta hỏi: “Cô Tiêu, tôi muốn hỏi một chút, bạn trai… không phải, người đàn ông kia là ai?”

Sau khi Thủy Quang đổi sang kiểu trang điểm nhạt thì bị đẩy vào phòng thay đồ, cô nghe thấy cô nhân viên trang điểm kia nói: “Lão Tổng của GIT? Trời, tôi với anh ấy hợp tác lâu như vậy rồi mà hôm nay mới được gặp người thật.”

Có người cười, nói: “Chị hợp tác với anh ấy? Chị A Mo, chị nói hơi xa rồi nhỉ!”

“Phải phải, chúng ta kích động quá rồi! Nhưng nói thật là chị thích bạn gái anh ấy hơn, chị thích khuôn mặt của cô ấy, ha ha!”

Thủy Quang nghe những lời bàn luận của hai người đó mà chẳng biết làm thế nào, cũng phát hiện ra việc mình nói ra thân phận của anh để chối bỏ mối quan hệ giữa hai người nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Khi cô từ phòng thay đồ đi ra, La Trí cũng đã ở đó, vừa nhìn thấy cô, anh gần như lập tức đứng lên huýt sáo một tiếng dài. Tuy anh vẫn luôn cảm thấy em gái anh rất xinh đẹp nhưng tuyệt đối chưa đến mức có thể gọi là tuyệt thế giai nhân, không thể không thừa nhận trang điểm, quần áo thật sự có thể biến gỗ mục thành thần kỳ. Đây chính là hiệp nữ thướt tha duyên dáng, mềm mại thanh thoát, mày thanh mắt tú, thần thái rạng ngời từ trong tiểu thuyết võ hiệp đi ra.

“Em xinh quá, anh suýt không nhận ra.” La Trí đi lên phía trước, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Thủy Quang miễn cưỡng cười, chỉ hy vọng việc chụp ảnh nhanh chóng hoàn thành, sau đó cô có thể quay lại với cuộc sống của mình.

Chương Tranh Lam cũng đi đến phía sau cô, nhìn người trước mặt nhưng chẳng cất lời.