Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em - Chương 12-1: Hợp tác vui vẻ (1)




Khi nói ra câu đó, Chương Tranh Lam không tránh khỏi có chút bối rối và ngượng ngùng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy, nhưng nói ra rồi, anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể một cảm giác dựa dẫm.

Bà Chương làm về mảng nhân sự, tiếp xúc với nhiều người nên khả năng quan sát vô cùng tốt. Huống hồ, Chương Tranh Lam do chính tay bà nuôi nấng, thái độ của anh khi nói ra lời kia rõ ràng không giống kiểu đùa cợt thường ngày. Bà Chương lau khô tay, nghiêm túc hỏi: “Con nói thật không? Người ở đâu? Tên gì họ gì? Làm việc gì?”

Chương Tranh Lam lắc đầu: “Mẹ, mẹ hỏi cứ như điều tra dân số thế?”

Bà Chương hậm hực. “Điều tra cái gì mà điều tra! Người trong lòng con trai của mẹ lẽ nào mẹ không thể hỏi han?”

Chương Tranh Lam cười, đáp: “Vâng vâng vâng, mẹ muốn hỏi gì thì cứ vô tư hỏi. Cô ấy họ Tiêu, tốt nghiệp cùng một trường đại học với con, chuyên ngành cũng giống nhau.”

Bà Chương còn muốn hỏi nữa nhưng Chương Tranh Lam đã giơ tay ngăn lại: “Mẹ, mẹ còn hỏi nữa là khách ngoài kia sẽ phải đợi lâu đấy.”

Nói rồi, anh một tay cầm đĩa hoa quả, một tay khoác vai mẹ đi ra. Bà Chương vừa đi vừa lẩm bẩm: “Con sợ khách phải đợi lâu hay là sợ mẹ hỏi nhiều hả?”

Đúng là không có gì qua nổi mắt bà Chương.

Khi Chương Tranh Lam đưa mẹ và Thích Mẫn về, trong lòng bà Chương vẫn còn cảm thấy tiếc nuối. Mọi mặt của Thích Mẫn đều vừa ý bà, nhưng Chương Tranh Lam rõ ràng không để mắt tới cô nàng. Lúc xuống xe, bà dặn dò con trai đưa Thích Mẫn về, còn nói riêng mấy câu: “Nếu con không có ý định với con bé thì nói cho rõ ràng, tránh làm lỡ dở người ta.”

Chương Tranh Lam gật đầu đồng ý.

Thích Mẫn cảm nhận được sự chu đáo và lịch lãm của Chương Tranh Lam, nhưng thái độ của anh đối với cô vẫn có chút xa cách. Khi gần về tới nhà, cô chủ động hỏi: “Hình như anh không mấy hứng thú với tôi nhỉ?”

Chương Tranh Lam từ tốn đáp: “Cô rất tốt, thật đấy. Mẹ tôi còn khen cô cái gì cũng hơn tôi.”

Thích Mẫn là người thông minh, hiểu rằng anh đang tế nhị chuyển câu hỏi của cô thành lời khẳng định: “Tôi muốn biết vì sao?”

Chương Tranh Lam dừng xe, nói một tiếng “xin lỗi’ với Thích Mẫn. Những ngón tay của anh vân vê trên vô lăng, lát sau, anh mới trả lời: “Tôi thích một cô gái, đã thích hơn hai năm… mà bây giờ tôi mới biết, đến giờ tôi không muốn mất cô ấy nữa.”

Thủy Quang ứng tuyển vào một công việc mới, tuy mức lương không cao nhưng đổi lại, công việc khá nhẹ nhàng, không phải thường xuyên tăng ca hay ra ngoài gặp khách hàng như công việc cũ.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Thủy Quang rời khỏi tòa nhà văn phòng, đi về phía trạm xe buýt. Cô vô thức đưa tay lên vuốt tóc theo thói quen, chợt nhớ ra mình đã cắt tóc ngắn. “Quên mất!” Thủy Quang lẩm bẩm trong miệng. Cô sờ sờ lọn tóc bên mang tai, bỗng nhìn thấy trong đám đông đợi xe buýt có một gã đang thò tay trộm ví tiền của người bên cạnh. Vài người xung quanh đã phát hiện ra nhưng không ai dám lên tiếng. Thủy Quang bèn tiến lại, tóm cổ tay gã. Đối phương trợn mắt hung dữ, quát: “Khốn khiếp, muốn chết à?” Dứt lời, gã vung tay cô ra. Thủy Quang lạnh lùng cảnh cáo: “tôi đã học võ hơn mười năm, trừ khi anh từ Thiếu Lâm Tự ra, bằng không nhất định không đánh thắng nổi tôi.”

Trên mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy không chắc có phải cô dọa hắn ta không nhưng người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa chửi rủa vừa bỏ đi. Người suýt bị mất đồ rối rít nói cảm ơn với Thủy Quang.

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Thủy Quang nhìn thấy xe buýt đến, bèn vội vàng lên xe. Cô vẫn kịp nghe thấy có người đằng sau xuýt xoa: “Vừa nãy cô ấy thật “cool”!”

Đang là giờ tan tầm nên tắc đường kéo dài, Thủy Quang về đến nhà cũng mất cả tiếng đồng hồ. Vừa vào cửa, cô phát hiện không chỉ có La Trí mà còn có thêm người khác, bọn họ nhìn thấy cô đều đứng dậy tươi cười. La Trí lên tiếng trước: “Thủy Quang, anh Quốc và anh Trương Vũ, em đầu gặp rồi nhỉ? Hôm nay các anh ấy đến vì có chút chuyện muốn nói với em. Nào, qua đây ngồi đi!”

Thủy Quang cũng đoán được họ định nói chuyện gì rồi, trước đó người đàn ông tên Trương Vũ kia đã nhiều lần gọi điện cho cô, mong muốn cô thám gia vào hoạt động quảng cáo game của công ty họ. Thủy Quang lần nào cũng khéo léo từ chối, nhưng đối phương tỏ ra là người không dễ dàng bỏ cuộc. Cô thực sự không hiểu nổi, Trung Quốc nhiều người như vậy, thiếu gì người phù hợp với tiêu chuẩn họ cần, sao cứ nhất định phải là cô?

Quả như dự liệu, Đại Quốc đưa hacker Trương đến gặp cô chính là vì việc này. Lời từ chối của Thủy Quang nhất thời không nói ra được bởi vì La Trí đã khéo léo chèo lái.

Cuối cùng, La Trí nói: “Anh Quốc yên tâm, con bé này gần đây vãn rảnh mà, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ!”

Thủy Quang thầm nghĩ, ông anh này đúng là chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

“Em vừa tìm được việc làm rồi, hai ngày nữa bắt đầu đi làm.”

Hacker Trương vội nói: “Cô Tiêu, chúng tôi sẽ không làm nhỡ quá nhiều thời gian của cô, nếu như thuận lợi thì chỉ cần một hoặc hai ngày là được rồi.”

Thủy Quang lập tức cảm thấy hối hận, biết vậy cô đã nói ngày mai phải đi làm.

La Trí vỗ vao Thủy Quang. “Ngoan, nghe lời!” Anh lại nói với Đại Quốc: “Vậy ngày mai em đưa Thủy Quang đến công ty anh, công việc cụ thể lúc đó thảo luận tiếp nhé?”

Hacker Trương vui mừng ra mặt: “Tốt quá rồi, thế mai chúng ta gặp lại nhé, cô Tiêu.”

Sự việc vốn chưa có hồi kết bỗng dưng được định đoạt một cách chóng vánh như vậy, Thủy Quang cũng không khỏi ngỡ ngàng. Hai vị khách vừa rời đi, cô liền nói với La Trí: “Anh làm cái trò gì vậy?”

“Cưng à, em nên quen biết thêm một số người.” La Trí chân thành khuyên nhủ. “Với cả công ty đó được lắm, em chỉ cần đi một chuyến, bỏ chút sức lực, hì hì, là có thể kiếm được cả đống tiền, tốt quá còn gì!”

Thủy Quang tuy không vui vẻ nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không muốn tranh cãi nữa.

Cô về phòng tắm rửa rồi leo lên giường nằm. Lát sau, cô thò tay xuống dưới gối, lấy một tấm bookmark lên, tỉ mỉ vuốt ve hàng chữ trên đó.

“Anh nói xem, có phải em nên làm như anh La Trí nói? Đi ra ngoài và làm quen với nhiều người, sau đó… quên anh đi?”