Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 143: Em gái mưa




Động tác của Hứa Ninh Thanh cũng theo đó dừng lại, cầm áo vest treo lên khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn Thường Lê.

Cô nhóc hình như tức giận lắm rồi, hai bên má phình ra.

Hứa Ninh Thanh nhìn biểu cảm của cô, cười nhẹ một tiếng, đi đến khoác áo lên vai cô, kết quả bị cô giật xuống ngay sau đó, áo vest rơi trên mặt đất.

Hứa Ninh Thanh cũng không giận, cúi người nhặt lên, quét mắt qua người phụ nữ kia một chút, nhàn nhạt nói: "Là bạn gái của tôi."

Người phụ nữ kia đứng nhìn một loạt động tác ban nãy cũng đoán được mình nói sai rồi, kinh ngạc "Ồ" một tiếng, đột nhiên không biết nên làm gì, may thay lúc này chủ bữa tiệc đi đến, vẫy tay với cô: "Em làm gì bên đó vậy."

Lúc này cô ta mới xấu hổ đi về phía của hắn.

"Hứa tổng, vị này là?" Người đàn ông kia hỏi.

Hứa Ninh Thanh lặp lại lần nữa: "Bạn gái của tôi."

Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Thường Lê lập tức biến đổi, cẩn thận nhìn cô một vòng, cười nói: "Bạn gái của Hứa tổng đúng là bậc nhất mỹ nữ nha."

Thường Lê thật sự không quen cái kiểu khích lệ này, cô thiên về ngoại tình sắc xảo nhưng đáng yêu, mà người được xưng là "bậc nhất" đều là những cặp chân thon dài.

Hứa Ninh Thanh ngược lại không cảm thấy có gì không đúng, cười cười: "Ừm."

"Lệ tổng, vậy tôi xin phép cáo từ trước, tôi muốn đưa cô ấy về." Hứa Ninh Thanh nói.

"Sao không cùng ở lại một lúc nữa, ăn chút gì đó rồi về."

Hứa Ninh Thanh phủi phủi áo vest, một lần nữa choàng lên vai cô: "Cô ấy không thích tiệc tùng lắm."

"Vậy được rồi, dù sao lần này hai người cũng ở lại Hàng Châu một thời gian nữa mà, có cơ hội thì tụ tập một hôm." Vị kia Lệ tổng nói.

Hứa Ninh Thanh mang Thường Lê ra ngoài, cửa phòng vừa đóng, âm thanh ồn ào náo nhiệt liền giảm đi không ít.

"Ở bên này anh cũng có người quen à?" Thường Lê thuận miệng hỏi.

"Ừm." Hứa Ninh Thanh dường như rất thích kiểu tóc này của cô, lại đưa tay vuốt vuốt hai cái: "Lúc trước có một hạng mục cần dùng đến chip nên hợp tác với ông ấy, cũng không tính là quen lắm."

Thường Lê híp mắt, châm chọc anh: "Vậy mà người ta còn đem người đẹp đến tiếp đãi anh cơ đấy."

Hứa Ninh Thanh cúi xuống.

Không thể không nói, thợ trang điểm của tổ chương trình này trang điểm vô cùng hợp với Thường Lê, đem tất cả ưu điểm của đôi mắt phóng đại một cách hoàn hảo, đuôi mắt vểnh lên thành công câu dẫn lòng người, tinh xảo lại xinh đẹp.

Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên không yên tâm để cô tham gia chương trình một mình.

Thường Lê không chú ý ánh mắt anh đang tối dần, môi đỏ vẫn cứ líu lo không ngừng: "Anh cảm thấy chị kia có đẹp không, em thấy cũng đẹp đó, anh nói xem có phải anh cũng có..."

Lời cô còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị Hứa Ninh Thanh kéo vào trong thang bộ.

Bên trong thang bộ tối đen một mảng, chỉ có mười mấy bậc thang đi lên cùng với cửa sổ lấp ló ánh trăng rạng, đột nhiên trở tối khiến mắt Thường Lê không kịp thích nghi, khứu giác lại đột nhiên vô cùng nhạy bén.

Cô ngửi được mùi thuốc lá hỗn tạp mát lạnh trên người Hứa Ninh Thanh.

Ngay sau đó bờ môi nóng lên, Hứa Ninh Thanh cúi người hôn cô một cái, nâng tay bưng mặt cô, đầu ngón tay chạm đến vành tai cô.

Thường Lê "Ưm" một tiếng giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ, thân thể lùi về phía sau, lại bị anh ôm kéo trở về.

Hứa Ninh Thanh hôn cô một cái, hơi đứng thẳng lên: "Không đẹp, không ai đẹp bằng em."

Thường Lê ngơ hồi lâu mới phản ứng được là anh đang trả lời câu hỏi lúc nãy, liếc mắt.

Lúc sau cô mới thích ứng được với bóng tối của thang bộ, sắc mặt Hứa Ninh Thanh có chút trầm, Thường Lê hơi nghiêng đầu, dò hỏi anh: "Anh sao vậy?"

Anh cười: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hôn em."

Tiếng cười của anh dịu dàng, thanh điệu hơi rung của người trưởng thàn khẽ vuốt qua lồng ngực.

Thường Lê lấy ngón trỏ chọc lên ngực anh, không vui nói: "Hôn cái gì mà hôn, người ta còn nói em là em gái anh kìa, tôn trọng một chút đi."

"Đây không phải là khen em trẻ trung sao." Hứa Ninh Thanh nói.

"Em vốn dĩ rất trẻ, còn cần chị ta khen à?" Cô nghĩ lại lại cảm thấy tức giận, cố ý nói: "Anh nói xem, có phải anh có rất nhiều em gái mưa không, nếu không sao phản ứng đầu tiên của người ta lại như vậy được."

Hứa Ninh Thanh không nghĩ cũng biết con hồ ly tinh này lại muốn nghịch ngợm rồi.

Chỉ đơn giản muốn chọc anh vài câu, nhưng trong lòng sẽ không thật sự nghĩ như vậy, nếu không theo tính cách của cô thì ban nãy đã tát cho anh một cái sau đó quay người rời đi rồi.

Thế là anh liền cười thuận theo cô nói: "Đến đây, để ca ca hôn em."

Thường Lê bị anh trêu đến đỏ hết mặt mũi, mặt đỏ đến mang tai cúi đầu đẩy anh ra: "Anh sắp ba mươi rồi đấy, có thể trưởng thành một chút không!"

Lời này cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa Ninh Thanh phát huy, ngón trỏ anh nhẹ nhàng chạm lên cổ cô, chậm rãi hướng xuống từng chút một

Ánh sáng trong thang bộ rất tối, Thường Lê cứ như vậy nhìn anh, nói đến cũng lạ lùng, trước đây cô bị hấp dẫn bởi nét nhẹ nhàng bất cần trên người anh, nhưng bây giờ cô lại càng thích Hứa Ninh Thanh của hiện tại hơn.

Ngón tay dừng trên xương quai xanh của cô, anh mở miệng khàn giọng: "Sao có thể gầy như vậy chứ."

"Bởi vì tiên nữ bọn em chỉ uống hạt sương thôi." Thường Lê đáp vô cùng nhanh.

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, tiếp tục trượt đầu ngón tay xuống, bỗng nhiên không muốn làm người nữa.

Thẳng đến khi nghe được giọng cô đang uỷ khuất gọi tên anh, Hứa Ninh Thanh mới phản ứng được, buông tay ra, vỗ lưng mấy cái trấn an cô, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Đừng sợ."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Anh xin lỗi."

Hàng lông mi Thường Lê run rẩy, giơ tay chỉnh lại vạt áo, vuốt lại những nếp nhăn lộn xộn, giọng hơi khó xử: "Không sao."

Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô, hơi thở dần ổn định lại.

Bụng Thường Lê lại không đúng lúc reo lên ục ục.

Hứa Ninh Thanh ngẩng đầu, mím cười: "Đói rồi à?"

"..." Thường Lê cảm thấy xấu hổ, không muốn nói chuyện.

Anh lại nói tiếp: "Đi, mang tiên nữ đi uống hạt sương."

Thường Lê trang điểm quay vẽ từ giữa trưa đến tám giờ tối, chỉ ăn một chút đồ trong phòng chụp ảnh do tổ chương trình mua cho, trước đó đã đói rồi, chỉ là bị Hứa Ninh Thanh quấy nhiễu làm quên mất.

Hứa Ninh Thanh sửa lại quần áo cho cô, nắm tay cô đi ra khỏi thang bộ.

Lúc đi ra Thường Lê còn lén lút nhìn quanh, sợ có ai bắt gặp, nếu mà bị thấy một đôi cô nam quả nữ đi ra từ chỗ tối hoắc như vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mặc dù bọn họ cũng chẳng trong sạch gì.

||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||

Hứa Ninh Thanh còn...

Mặt Thường Lê lại có dấu hiệu nóng lên.

Aaaaaa!!! Cái người này vì sao lại như vậy chứ!!!!

Hứa Ninh Thanh mang cô đến nhà hàng ăn tối, thành thạo gọi những món cô thích ăn, Thường Lê lại gọi chút đồ ngọt để phục vụ mang lên trước món chính.

"Sắp đến tết rồi, em có kể hoạch gì không?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Tuần sau là đến tết rồi.

Thường Lê chống cằm ăn đồ ngọt: "Không biết nữa, tổ chương trình nói được nghĩ thêm ba ngày sau tết, anh muốn đi chơi đâu không?"

Trong thời gian ngắn Hứa Ninh Thanh cũng nghĩ không ra cái gì, hỏi cô: "Em định ở đây hay về nhà ăn tết?"

"Không về đâu." Thường Lê nhớ tới Bạch Ý, khi đó chắc Thường Thạch Lâm cũng trở về: "Đến lúc đó em sẽ gọi video cho ông bà, trở về rồi phải quay lại để quay chương trình, nghe khá phiền phức."

"Vậy thì không về, đến lúc đó anh đưa em đi chơi." Hứa Ninh Thanh nói.