Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 136: Thất vọng




Xe taxi đi đến chung cư Minh Tây, Thường Lê mang theo ngập tràn chiến lợi phẩm về nhà, vừa đi vừa nghĩ xem mặc bộ nào quay chương trình sẽ đẹp hơn.

Vừa mở cửa liền thấy Bạch Ý đang xách túi định đi ra ngoài.

Thường Lê dừng lại, nhìn bà một cái, hỏi chút cho có lệ: "Mẹ muốn ra ngoài à."

"Ừm." Bạch Ý gật đầu.

Thường Lê liền thay giày nghiêng người đi vào trong nhà.

Bỗng nhiên Bạch Ý cũng xoay người vào nhà, đứng sau lưng cô: "Lê Lê."

"Vâng?" Thường Lê quay đầu, có chút kinh ngạc.

Bạch Ý rất ít khi gọi cô như vậy.

"Hôm qua đánh con, mẹ xin lỗi." Bạch Ý nói: "Lúc đó mẹ giận quá không khống chế được cảm xúc, vừa xuống tay liền hối hận rồi."

"Còn đau không?" Bạch Ý đi đến gần cô, giơ tay muốn nhìn mặt cô một chút, Thường Lê vô thức né tránh.

Cô không quen để người không thân thiết đụng vào mình.

Nhưng đây rõ ràng là mẹ ruột cô, nói ra thì có chút buồn cười.

Thường Lê vừa tránh xong liền cảm thấy động tác của mình hơi quá lộ rõ sự đề phòng, quả nhiên tay Bạch Ý dừng giữa không trung cứng đờ một chút, sau đó lại rủ xuống.

Thường Lê ho khan một tiếng, nói: "Không đau nữa, cũng nhìn không ra."

Bạch Ý nhìn túi trong tay cô: "Con vừa đi trung tâm thương mại à?"

"À, vâng." Thường Lê dừng một chút: "Cuối tuần phải đến Hàng Châu tham gia một cuộc thi nên con đi mua chút quần áo."

"Cuộc thi gì?"

"Thi vẽ tranh."

Không biết có phải do hôm qua bà ấy lỡ đánh cô một cái hay không, hôm nay hiếm khi Bạch Ý nói chuyện rất nhẹ nhàng với cô, còn hỏi mấy chuyện liên quan đến cuộc thi, đề cập đến những vấn đề rất buồn cười, Thường Lê thật hiếm khi thấy được sự dịu dàng như vậy trên người bà.

"Lần này thi đấu xong con định làm gì?" Bạch Ý hỏi.

"Dạ?" Thường Lê giương mắt: "Xem kết quả thi đấu đã ạ, hình như nếu thi tốt thì công ty sẽ thưởng một buổi triển lãm."

"Những lời lúc trước mẹ nói con còn nhớ không?"

"Cái gì ạ?" Thường Lê hỏi.

Bạch Ý: "Bây giờ chắc chắn ông bà nội đang thương con, sẽ không giao tài sản cho thằng tạp chủng kia, nhưng con cũng phải có năng lực gánh vác chỗ tài sản đó thì ông nội mới yên tâm giao công ty cho con được."

Thường Lê hơi chớp mắt, móng tay găm vào trong lòng bàn tay, không nói chuyện.

"Con không học theo ngành đó mẹ cũng không nhiều lời nữa, nghĩ sau này con có bạn trai có thể giúp đỡ là sẽ ổn thôi."Bạch Ý kéo ghế ra ngồi xuống: "Nhưng con lại đi tìm Hứa Ninh Thanh, các con sau này việc công và tư nhất định phải phân biệt rõ ràng."

Bạch Ý hít mũi một cái, vén tóc ra sau tai: "Cậu ta có thể xây dựng nên một Thừa Hoà lớn mạnh ở cái tuổi này, chắc chắn không phải cái loại dã tâm cỏn con, sau này không thích con nữa có khi còn bưng được cả toàn bộ tài sản của ông nội con về tay nó ấy chứ."

"Ông nội con thật đúng là một ông già hồ đồ, vậy mà có thể đồng ý để con và cậu ta ở bên nhau, không biết nghĩ như thế nào nữa." Bạch Ý nhẹ trào phúng: "Mẹ cũng không nói gì các con, nhưng tóm lại con nên để ý một chút..."

Thường Lê chặn lời bà: "Mẹ phản đối con yêu đương với Hứa Ninh Thanh là vì chuyện này à?"

Bạch Ý "Hửm?" một tiếng, giống như không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy: "Không phải hoàn toàn bởi vì chuyện này, chuyện mẹ nói với con hôm qua cũng là một nguyên nhân, con tự suy nghĩ đi, mẹ sẽ không hại con, đừng biết người biết mặt không biết lòng."

Thường Lê thậm chí hi vọng lý do Bạch Ý phản đối giống ngày hôm qua thì tốt biết bao.

Hoàn toàn đứng từ góc độ của một người mẹ, lo lắng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, lo lắng con gái bà sẽ bị bắt nạt mà phản đối.

Chứ không phải giống bây giờ, phần nhiều chỉ lo lắng cho lợi ích, lo cho cuộc sống tương lai của bản thân có được đáp ứng hay không.

Thường Lê nhịn không được hít mũi một cái, trong cổ họng tràn ra một tiếng nghẹn ngào, nhanh chóng cúi đầu, ngay sau đó một giọt nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, lặng yên không một tiếng động rơi xuống sàn nhà.

"Mẹ đừng có đợi đến lúc con có tí hy vọng rồi lại đánh vỡ nó có được không?"

Thường Lê đã không nhớ rõ lần gần nhất cô khóc trước mặt Bạch Ý là khi nào, chắc là từ hồi trẻ con không hiểu chuyện, lúc cô nhận thức được mẹ cô không giống như những người mẹ bình thường khác liền nhanh chóng gỡ hết những kì vọng về bà.

Nhưng mới vừa rồi Bạch Ý dịu dàng hỏi mặt cô còn đau không, hỏi cô đến Hàng Châu thi kiểu gì, lúc ấy hi vọng của cô trong nháy mắt phục hồi.

Ngay sau đó Bạch Ý lại một lần nữa không chút lưu tình dập tắt đám lửa vừa nhóm kia.

Thường Lê bỗng nhiên vô cùng thất vọng.

Giống như cô chưa bao giờ cảm thấy thất vọng vậy.

Thường Lê đưa tay che mặt, cắn chặt răng muốn đè ép những tiếng nghẹn ngào xuống, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra qua khe hở.

"Đã như vậy, sao lúc trước mẹ còn cố tỏ ra tốt đến thế, con còn tưởng rằng..."

Cô khóc không nói nên lời, khó khăn cúi đầu xuống, tức giận cùng đau khổ đan xen nhau, cảm thấy bản thân thật thất bại: "Con còn tưởng mẹ vẫn có một chút, xem con là con gái mẹ."

Bạch Ý nhìn một màn này trước mắt, cảm thấy luống cuống, vươn tay ra nhưng lại không dám đụng vào cô: "Lê Lê..."

"Đừng gọi tôi như vậy." Thường Lê vội vàng nói, dùng mu bàn tay lau mặt kịch liệt: "Bây giờ tôi không thể ở cùng với bà trong một gian phòng nữa."

Thường Lê về phòng ngủ rửa mặt, ném mấy túi đồ vừa mua lên giường, ôm Bánh Bánh đi ra khỏi cửa.

Cô vừa xuống dưới lầu liền nhận ra mình không có nơi nào để đi, nhưng thực sự không muốn về nhà, thời tiết rất lạnh, còn đang có tuyết nữa.

Vậy mà lúc đó cô còn ôm cả Bánh Bánh theo, ban nãy cô giống như đang nằm mơ vậy, chỉ vô thức cảm thấy không muốn để Bánh Bánh tiếp tục sống ở đó, thế mà ngay cả balo mèo cũng không mang.

May là nó đang mặc quần áo.

Thường Lê kéo khoá áo bông ra, nhét mèo mập vào, chặn một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ.

-

Lúc Hứa Ninh Thanh vừa xuống hầm gửi xe thì nhận được tin nhắn của Thường Lê.

Điềm Lê Lê: Mang thẻ căn cước đến xem tuyết.

Hứa Ninh Thanh nhướn mày, trả lời: Mang thẻ căn cước?

Ngay sau đó Thường Lê gửi hai tin nhắn đến.

Một cái là định vị, khách sạn Châu Ngộ.

Một cái là hình ảnh, thẻ phòng số 6888.