Em Đến Mùa Hoa Đã Nở

Chương 7: Hiểu lầm




Em đã thấy tình trong ánh mắt, thấy anh yêu cô ấy, chỉ không ngờ anh lại yêu nhiều như thế.

...

Đàm Nhiễm đối mặt với Mộ Đức Long, anh đối với cô vẫn như một mặt hồ tĩnh lặng, dù thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu đi nữa, Đàm Nhiễm cũng chẳng tìm thấy chút tình nào động trong mắt anh.

Nơi đó chỉ có Trần Tiểu Vy, người tình trong mắt, người nằm trong tim, chỉ có cô ấy.

Thật ngưỡng mộ cô ấy trong lòng anh.

Bàn tay Đàn Nhiễm xoa xoa lòng ngực, tái tê từ trái tim như dòng điện chạy dọc cơ thể, làm cho những đầu ngón tay lạnh đi, trái tim tê tê dại dại.

Đàm Nhiễm ngẩng nhìn anh, ngắm nhìn thật lâu vào mi mắt anh, cô vốn là muốn tìm xem trong đôi mắt anh, ngoài Trần Tiểu Vy thì có một giây phút nào dành cho cô không.

Chẳng cầu mong đến những huyền ảo, cô chỉ cầu một khoảnh khắc anh nhìn đến cô.

Chỉ một khoảnh khắc.

Chăm chú vào đôi mắt lặng thinh yên tĩnh, Đàm Nhiễm hệt như kẻ ngốc đang đứng giữa sa mạc khô cằn, tìm một nhành hoa lá.

Cô nhìn anh, ngắm nhìn anh thật lâu, đôi mắt mở to, tròn xoe ngắm vào anh để tìm kiếm, qua một hồi lâu tìm không ra đáp án. Đôi mắt cô chẳng còn lấp lánh nữa, Đàm Nhiễm gắng gượng kéo ra nụ cười tạm bợ, hàng mi nặng nề rũ xuống.

Lại nhìn xuống mặt đất, nhìn đôi bàn chân chính mình.

Cuộc đời cô sinh ra giống như có một vạch kẽ sẵn, không bao giờ có thể tiến lên phía trước, mỗi khi cô cúi đầu nhìn xuống đôi chân mình, đều sẽ nhìn thấy một vạch kẽ ngăn cản.

Đàm Nhiễm cúi đầu hồi lâu, anh đứng trước cô cũng chỉ có yên lặng, anh yên tĩnh gián ánh mắt đăm đăm lên mái đầu cô.

Ánh mắt nặng nề phủ trên đỉnh đầu, Đàm Nhiễm càng không thể ngốc đầu dậy, mọi thứ anh dành cho cô lúc nào cũng thật nặng nề.

Kể cả là một ánh nhìn thoáng qua, nặng nề đến đỗi thật đau lòng.

Đôi bàn tay Đàm Nhiễm vẫn giữ trên lên lồng ngực, hai bàn tay nắm lấy nhau, đồng loạt nắm lấy ngực áo, lời nói nghẹn ngào ở cổ họng, vừa rồi cô đã phải dùng đến ngôn ngữ kí hiệu để truyền tải tâm tư.

Ngôn ngữ kí hiệu à...

Trái tim người con gái trôi qua cơn trĩu nặng, mi mắt cay làm sao, đôi mắt cô sưng tấy, phù sương long lanh đỏ như màu máu của hoàng hôn đang buông xuống.

Ngực áo Đàm Nhiễm bị nắm nhăn nheo, đôi tay cảm nhận thật rõ từng tiếng đập nặng nề của trái tim.

Một đoạn ký ức thoáng qua, nhắc cô nhớ về trước đây, ngày trước khi anh lôi kéo cô vào căn phòng này, bắt đầu quan hệ hỗn độn chẳng có lối ra.

Khi ấy, anh vừa mới tỉnh lại, bốn năm hôn mê sâu, tỉnh lại chỉ còn là bộ xương khô cằn, anh còn chẳng thể tự mình nâng người ngồi dậy.

Đàm Nhiễm lúc nào cũng ở bên cạnh anh, giúp anh từng chút một.

Đàm Nhiễm khi ấy mở miệng ra, cứ một chữ phải lấp bấp đến mấy lần, lúc đó cô rất rụt rè, lo sợ tật nói lấp này sẽ khiến cho anh khó chịu mà đuổi cô đi.

Trước đây, Đàm Nhiễm chỉ được làm những công việc trong bếp vì cô ở cùng bà Bảy, sau này, bà Bảy mất rồi, Đàm Nhiễm vẫn chỉ cặm cụi trong gian bếp Đài Cát Trắng.

Tật nói lấp của cô khiến cho người khác rất khó chịu, người ở Đài Cát Trắng lại còn là những tay to mặt lớn trong giới ngầm, Đàm Nhiễm không dám đắc tội. Cho nên cô thà cả đời giam cầm trong gian bếp cũng không muốn đi ra ngoài, nếu lỡ như cô làm ai đó khó chịu, mạng này của cô cũng xem như chấm dứt.

Ở Đài Cát Trắng, chỉ có bà Bảy và cậu lớn là dịu dàng, họ không bao giờ cảm thấy khó chịu hay phiền phức về tật nói lấp của cô.

Ban đầu, Đàm Nhiễm cứ ngỡ sẽ bị Mộ Đức Long chán ghét, cứ hễ cô mở miệng ra liền lấp ba lấp bấp, hệt như một con xe đi trên con đường chỉ toàn ổ gà.

Không ngờ Mộ Đức Long không hề khó chịu, đổi lại còn dạy cô về ngôn ngữ kí hiệu.

Anh dạy cho cô bằng ký hiệu, tập cho cô một loại ngôn ngữ mới, đôi bàn tay anh khi ấy gầy nhom nắm lấy tay cô, dạy cho cô từng chữ bằng ký hiệu.

"Mỗi một khi em muốn nói gì đó, bậm chặt miệng lại, suy nghĩ thật kỹ những gì muốn nói. Dùng tay biểu đạt ra thành từng chữ, sau đó hãy nhìn tay mà nói."

"Cứ như vậy, đến khi em quen dần với ký hiệu tay, em sẽ không lấp bấp nữa."

Dùng tay biểu đạt, mắt nhìn tay, miệng bậm chặt, hoàn thành nốt ký tự trên tay hãy mở miệng nói.

Anh đã dạy cô như thế.

Tập cho cô một loại ngôn ngữ mới, cô như một đứa trẻ bập bẹ học lại từ đầu.



Khi ấy...

Anh nắm lấy tay cô, hai bàn tay anh khi ấy thật gầy gò, yếu ớt nắm tay cô, nắm tay cô thành quả đấm, sau đó, anh kéo ngón trỏ của cô ra, ngón trỏ vừa vặn chỉ vào anh, giọng anh dịu dàng khẽ.

"Anh."

Giữ ngón cái nằm trong lòng bàn tay, ba ngón tay nắm lại bộc lấy ngón cái, đầu ngón tay cái chạm vào ngón tay út.

"M."

Anh lại gỡ nắm tay của cô ra, hai bàn tay bọc tay cô thành một chữ O, sau đó hai ngón trỏ kéo lại thành một dấu mũ, anh chấm thêm một chấm vào lòng bàn tay.

Âm giọng khàn khàn, nhẹ nhàng đọc lên từ vừa vẽ.

"Mộ."

Nói rồi, Mộ Đức Long nhìn cô, thả ra hai bàn tay cô.

"Thử xem."

Đàm Nhiễm bậm bậm môi, làm theo những gì mà anh vừa nói, trước tiên bậm môi thật chặt, nghĩ tới hai chữ ấy.

Ngón trỏ tay trái chỉ vào anh, tay phải nắm lại, giấu ngón tay cái vào lòng bàn tay.

"Anh..."

Bàn tay phải dần dần mở ra thành hình tròn, sau đó hai ngón tay trỏ kéo thành dấu mũ, sau cùng là một dấu chấm nhỏ vào không khí.

"Mộ..."

Mộ Đức Long nhấc nhẹ khoé môi, trông chờ ngắm nhìn.

"Nhanh hơn một chút."

Đàm Nhiễm lại bậm môi, tay thêm lần nữa vẽ trên không khí, nhanh hơn một chút, giọng kêu thành âm.

"Anh Mộ."

Lần đầu tiên cô gọi một ai đó... Không còn lấp vấp nữa.

Trái tim một nàng thiếu nữ, không biết rõ đã yêu từ lúc nào.

Chỉ nhớ năm ấy anh cho cô một viên kẹo ngọt, vị ngọt thanh của m lần đầu tiên được nếm trãi khiến cho cô bé nhỏ sướng rơn cả người. Và năm ấy, anh dạy cho cô cách gọi tên anh, người đầu tiên sau bà Bảy, dạy cho cô một thứ mới lạ.

Bàn tay hình tròn, ba ngón tay nắm lại, bao bọc ngón tay cái, ngón cái chạm vào ngón út, xong rồi lại nắm tay thành hình tròn, kẹp một cái mũ, chấm một dấu nhỏ.

Từ đầu tiên cô học được, cũng là người đầu tiên cô gọi tên thật trơ tru.

Anh Mộ.

Trái tim nhỏ cô nàng thiếu nữ, lỡ một nhịp từ lúc nào chẳng hay, là ở vị ngọt thanh của kẹo trái cây hay là vì nụ cười của anh ngày hôm ấy?

Anh rõ ràng đã có lúc dịu dàng, Đàm Nhiễm ngắm nhìn anh thật lâu, lâu đến đỗi chân cô tê cóng, đôi tay cô vẫn nằm yên trên ngực.

Thời gian trôi qua, bào mòn đi sự dịu dàng anh dành cho cô khi ấy.

Giờ đây, Đàm Nhiễm không còn nói lấp nữa, cô đã có thể dễ dàng nói chuyện như một người bình thường, có thể nói là nhờ có anh.

Trừ khi... Có những lúc Đàm Nhiễm đau lòng, trái tim vụng về tê tái, nhức nhói trong cõi lòng sẽ khiến cô nói lấp. Càng thêm đau lòng, Đàm Nhiễm sẽ càng lấp ba lấp bấp, cuối cùng, một khi nỗi đau chạm đáy, cô sẽ chẳng nói được nữa.

Miệng có há hốc ra, lưỡi có giảo hoạt thế nào cũng chẳng thể cất ra tiếng nói.

Kể cũng lạ, mạng này của cô mười chín năm trước là do anh cho, tật nói lấp đeo bám cô từng ấy năm cũng là do anh giúp đỡ.

Dường như anh cho cô tất cả mọi thứ, để rồi giờ đây anh đoạt lại cả cuộc đời.

Đàm Nhiễm đờ đẫn lúc lâu, cô mới chậm chạp chớp mắt, tay trái chậm rì rì chỉ ra ngón trỏ, chỉ về phía anh, ngón tay cái đối nghịch chỉ vào bàn thân.



Hai bàn tay xoè ra phía trước lập úp, đưa qua trái rồi đưa về phải, sau đó cô lại lật ngửa tay trái, tay phải chặt xuống lòng bàn tay trái, ngưng một giây, bàn tay phải vừa chặt xuống lật úp, đặt trên lòng bàn tay trái, tay phải chậm chạp trượt ra khỏi lòng bàn tay trái.

Trượt ra không khí, tay phải lật ngửa, hai bàn tay đều lật ngửa trước mặt anh.

Cô nhìn anh, hốc mi cay đắng chạy xuống hai dòng nước mắt.

Vừa rồi cô hỏi.

Dịu dàng của anh dành cho em, đã đi đâu rồi?

Mộ Đức Long điềm tĩnh lắc nhẹ đầu, chân bước lên một bước, bàn tay to chạm lên gò má, lau đi hàng nước mắt vừa trượt xuống gò má.

"Em đừng hiểu lầm, tôi chưa từng dịu dàng với em."

Đàm Nhiễm trơ trơ mắt, mũi hít vào một hơi sụt sịt, chớp mũi nghẹt nước lại thật cay khiến cho cô không hít thở được, khoé môi buộc phải hé mở hít vào một ngụm không khí.

Một tay cô đưa lên vầng trán, sau đó lại đưa xuống khoé miệng, nắm lại bốn ngón tay, ngón tay cái đưa ra ngoài.

Hiểu lầm?

Mộ Đức Long gật nhẹ đầu, bạc môi nhẹ nhàng nâng thành nụ cười tựa như không.

"Ừ, em hiểu lầm."

Là cô hiểu lầm về sự dịu dàng, anh chưa từng dịu dàng.

Mi tâm Đàm Nhiễm chậm chạp nhíu lại, ngay sau đó từ một cái nhăn nhíu hoá thành nhăn nhó cực điểm, đôi mày nhăn chặt, hai hốc mắt ép chặt, trào ra dòng nước mắt nóng hồi.

Hai tay cô mềm nhũng như sợi bông đưa ra phía trước, run run rẩy rẩy nắm lấy ngực áo sơ mi phẳng phiu kia, Đàm Nhiễm nắm chặt ngực áo anh, nắm níu làm nhăn nheo chúng. Mặt úp vào ngực anh, vầng trán tựa vào vòm ngực cứng rắn, mếu máo rỉ ra tiếng khóc.

Cô vừa nắm vừa níu ngực áo anh, dụi mặt vào ngực anh tìm một chút ấm áp, nhưng rõ ràng cô chẳng tìm được một chút gì.

Đàm Nhiễm như đứa ngốc vừa níu lấy vừa bật khóc, oà oà khóc như bị ai đó lấy đi thứ gì, nhưng thật ra... Ngay từ đầu cô chẳng có thứ gì cả.

Chẳng ai lấy đi thứ gì của cô, bởi ngay từ đầu nó không hề hiện hữu.

Dịu dàng của anh, hoá ra là chẳng hề tồn tại.

Là cô ảo vọng, mơ tưởng đến một thứ chẳng tồn tại.

Nghĩ cũng đúng, anh đã có người trong lòng, người trong lòng ngay trước mắt, một chút dỗ dành cho cô không phải là dịu dàng gì cả, là do cô hiểu lầm.

Hoàng hôn phủ xuống đỏ rực ngoài kia, ánh sáng chiều tà xuyên qua rèm cửa, rọi vào căn phòng xám màu.

Đàm Nhiễm khóc lóc thê thảm đến mấy, Mộ Đức Long vẫn đứng yên như một bức tượng đồng, chẳng có một lung lay.

Cô nhẹ buông ra ngực áo bị nhuộm một lớp nước mắt, lui ra khỏi anh, đầu nhỏ gật gật tỏ ý đã hiểu, lật đật trèo lên chiếc giường, cái mũi vừa thút thít vừa sụt sịt, miệng mếu máo bậm bậm lại, đầu lông mày nhíu chặt vào nhau.

Cô lủi thủi trèo lên giường, xoay lưng về phía anh đang đứng, kéo chiếc chăn bao phủ chính mình.

Ở nơi này, từ đầu đến cuối thì chỉ có chăn đệm biết dỗ dành Đàm Nhiễm.

Mộ Đức Long nhìn cô nằm trong chăn, chăn bông cũng chẳng thể che giấu được đôi vai không ngừng run lên, tâm trí phiền loạn qua một giây, anh hít thở một hơi nặng nề, nhắc nhở.

"Tuần sau, em bắt buộc phải cấy phôi."

Đàm Nhiễm ngay lập tức vươn tay nắm lấy chiếc gối, cơ thể co rút, mặt mũi vùi sâu vào chiếc gối đệm, tiếng khóc thút thít dần nức nở, oà oà vào chiếc gối mềm.

Gối mềm ban đầu có thể nén đi tiếng khóc của cô, nhưng rồi cũng chẳng nén được nữa.

Nơi này quả thật... Chỉ có chăn đệm dỗ dành cô.

Còn tiếp...

(P/s Toai viết rất thảnh thơi, từ đầu tới cuối rất thảnh thơi, mà viết tới đoạn bé Nhiễm ôm cái gối khóc, ult cay mắt dì đâu, mấy lúc áp lực cột sống cũng hay ôm gối khóc é é dị á.

Viết xong bộ này, mụ Dii học được ngôn ngữ mới luôn nha chời, chời ơi chời ới!)

_ThanhDii