Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 9: Tôi lớn hơn cậu nên cậu là tiểu muội muội




Lễ hội thật sự rất náo nhiệt. Vu Lộ Tuyết luôn kè kè cạnh Vu Y Ninh sợ con bé bị cuốn theo đám đông.

Vu Y Ninh hồi nhỏ rất thích ăn kẹo, nhìn thấy mấy xiên hồ lô, bé con nhõng nhẽo nỉ non để mẹ mua cho bằng được.

“Mẹ ơi con buồn đi vệ sinh” Vu Y Ninh kéo kéo tay áo mẹ.

“Để mẹ đi với con”

“Mẹ đang đứng xếp hàng mà, con tự đi một mình được” Vu Y Ninh nói thế nên Vu Lộ Tuyết cũng để con bé đi. Nhà vệ sinh công cộng rất gần chỉ cách hai ba hàng quán thôi.

“Hì hì, Ninh Ninh đi tí rồi về”

Thời điểm cuối của lễ hội rất nhiều pháo hoa được bắn lên, là lúc được người người mong chờ nhất. Lễ hội anh đào được tổ chức ở chân núi, đường không rộng rãi lại có chút hơi dốc.

Tiểu Ninh Ninh vừa rửa tay xong bước ra ngoài đã bị cuốn theo một đám người. Con bé vừa nhỏ vừa gầy chỉ đứng đến đùi một người trưởng thành cứ như vậy bị cuốn đến một địa điểm cao hơn để xem pháo hoa.

Tiểu Ninh Ninh bị lạc mất rồi, bé con ngồi dưới gốc anh đào nhìn nhìn một đống người lạ xung quanh. Thảm rồi, thảm rồi, mẹ sẽ đánh đòn Ninh Ninh mất.

“Mẹ ơi” con bé tự nói một mình, tay cầm mấy viên đá nghịch nghịch. Cũng không ai để ý bé con, người ta đều hướng ánh mắt trên bầu trời chờ pháo hoa nở rộ.

“Cậu làm gì vậy” Một bé trai cất giọng hỏi.

Vu Y Ninh không thèm ngẩng lên, cũng không nói gì vẫn tiếp tục nghịch đá.



“Này” Bé trai kéo bím tóc con bé.

Lúc này Vu Y Ninh mới trừng mắt nhìn lên. Cậu trai choai choai mặc cái quần yếm màu xanh, miệng đang ngậm kẹo, tay để vào trong túi sờ sờ phát ra tiếng sột soạt.

“Cậu trừng cái gì”

“Thế cậu kéo bím tóc tôi làm gì” Vu Y Ninh cất giọng cãi lại.

“Sao cậu ngồi đây, bị lạc à”

“Không phải, tôi lớn rồi sao có chuyện lạc được” Bé con rất kiêu ngạo sẽ không nhận mình bị lạc, vả lại Vu Y Ninh rất ghét đứa nào dám kéo bím tóc cô. Ở trường mẫu giáo có mấy đứa con trai suốt ngày trọc Vu Y Ninh khiến bé rất khó chịu, nói trắng ra là bé không ưa con trai. Vì thế sẽ không để đứa mình ghét biết chuyện mình bị lạc.

“Cậu có biết ông nội Tiểu Minh vì sao sống đến 103 tuổi không” Vu Y Ninh vừa trừng mắt vừa nói.

“Chậc, không cần giúp thì thôi” yếm xanh bỏ đi.

Vu Y Ninh lại cúi xuống nghịch mấy hòn đá, vẽ vài hình trên mặt đất.

“Không cần giúp thiệt hả” Yếm xanh nhìn bé lẻ loi vẽ vời dưới đất, vành mắt bím tóc hơi ửng đỏ lại quành về.

“Sao vẫn chưa đi nữa” Vu Y Ninh phụng phịu ném hòn đá đi.



“Tôi dẫn cậu đi tìm bố, chịu không” yếm chìa tay ra trước mặt bé, định cầm tay bé.

“Trông cậu lớn hơn tui bao nhiêu đâu tỏ vẻ trưởng thành gì chứ” Vu Y Ninh rụt tay lại.

“Tui quen địa hình lắm nha, từ khi còn bé tí xíu đã đến nơi này rồi” yếm xanh hất cằm nên tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Bây giờ vẫn còn tí xíu” Vu Y Ninh khinh thường nói.

“Cậu mấy tuổi” yếm xanh bị khinh thường không chịu để yên.

“Tuần sau là 6 tuổi”.

“Tui lớn hơn cậu, cậu tí xíu hơn tôi” yếm xanh lại chìa tay ra.

“Đưa đây nhanh lên, tôi không thích con gái nhõng nhẽo”.

“Tôi không thích con trai hay kéo bím tóc con gái” Vu Y Ninh vẫn gân cổ cãi lại nhưng vẫn đưa tay ra.

“Vậy mới ngoan chứ, tiểu muội muội” yếm xanh đưa tay véo mặt sữa của bé. Mặt bé con rất mềm, trắng muốt như đậu hũ non ấy “tiểu muội muội, tiểu muội muội, mặt em như đậu hũ ấy”.

Vu Y Ninh bị véo đến đỏ, đập cái tay của yếm xanh “Có đi không thì bảo”.

“Đi chứ, hì hì”.