Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 25




“Con đợi Minh Ngọc rồi cùng đi” Vu Lộ Tuyết thấy Vu Y Ninh đang sắp xếp cặp ở ghế sofa liền mở lời. Vu Lộ Tuyết thấy là lạ, bình thường vẫn là hai đứa cùng chờ nhau mới đến trường: “Con và Minh Ngọc lại cãi nhau à?”.

“Không có ạ, tình cảm bọn con keo sơn lắm” Vu Y Ninh cười hề hề một cái, cô thấy có chút lành lạnh trước giác quan thứ 6 của mẹ cô.

“Ngọc nữ, đi thôi” Vu Y Ninh cầm điện thoại bước ra phía huyền quan thay giày, tay lại vẫy vẫy Triệu Minh Ngọc đang đi từ cầu thang xuống.

“À, ừ” Triệu Minh Ngọc thấy có chút gượng gạo khó nói, nhưng trước mặt phụ huynh không dám tỏ rõ ràng quá.

“Nhớ mang ô đi, dự báo thời tiết nói mưa đấy” Triệu Minh đang xem dự báo thời tiết trên tivi liền gọi với ra nhắc nhở.

“Vâng ạ”.

Cô và Triệu Minh Ngọc đứng nơi trạm xe đợi xe buýt, thời gian có hơi sớm nên Vu Y Ninh bỏ điện thoại ra chơi độc số. Triệu Minh Ngọc lúc đầu dè dặt gượng gạo không biết nói gì, sau lại thấy Vu Y Ninh thoải mái quá, tự nhiên thấy hơi bực.

“Sao cậu tự nhiên thế”.

“Thế giờ phải làm sao, khóc lóc ỉ ôi Ngọc nữ ơi chúng ta có thể quay lại như trước không” Vu Y Ninh nhìn Triệu Minh Ngọc, dùng giọng nhè nhè nỉ non nói. Cô không hiểu Triệu Minh Ngọc vì cái gì mà gượng gạo.

“Tối qua không ngủ ngon à. Ôi mẹ ơi, gấu trúc tinh” quầng thâm mắt của Triệu Minh Ngọc như gấu trúc nên Vu Y Ninh trêu trọc một câu.

“Đúng rồi, cậu phá giấc của tôi” Ngọc nữ kênh kiệu chỉ vào Vu Y Ninh.



“Oan quá nha. Mà cậu gượng gạo cái gì, thích cùng một người thôi mà. Cậu xem tài liệu của cậu đi, bạn thân từ bé, đứa con gái duy nhất trong nhóm lúc chưa có tôi, lễ kỷ niệm lớn hay nhỏ đều có cậu bên cạnh, thì cậu sợ cái gì, hay cậu thấy mình thua kém tôi” Vu Y Ninh dùng bàn tay đếm đếm mấy lý do Triệu Minh Ngọc hơn cô.

“Vu Y Ninh, cậu nghĩ mình là ai, tôi đời nào kém cậu” Triệu Minh Ngọc khinh khỉnh nhìn Vu Y Ninh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “mình tao thượng đẳng” lên mặt.

“Ừ, đúng rồi, mình Ngọc nữ cậu thượng đẳng. Sao, thông chưa, tôi chưa là gì với Bách Du Nhiên hết, cậu ấy hay trêu hoa ghẹo nguyệt thế thôi chứ không thích tôi đâu” Vu Y Ninh cho Triệu Minh Ngọc nhát kích cuối cùng kết thúc chiến tranh gượng gạo.

“Sao cậu biết cậu ấy không thích cậu” Triệu Minh Ngọc cũng khó hiểu.

“Không phải tôi tự khen đâu nhưng tôi hay để ý tiểu tiết, từ đó đoán ra, Bách Du Nhiên có rất nhiều vỏ bọc, có khi các cậu ở bên cậu ấy lâu thế còn chưa tách được bao nhiêu đâu” Vu Y Ninh lại nhìn vào màn hình tiếp tục chơi độc số.

“Cậu nói không sai, bọn tôi nhiều lúc cũng không biết đâu mới là mặt thật của cậu ấy”.

Triệu Minh Ngọc vừa nói hết câu, xe buýt liền đến. Hai người quẹt thẻ xe rồi đi xuống hàng cuối cùng ngồi. Triệu Minh Ngọc tháo gỡ được khúc mắc liền buồn ngủ, gà gật lên xuống. Vu Y Ninh ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, đỡ đầu Triệu Minh Ngọc xuống vai, lại lấy cặp sách nặng đang đè trên đùi Triệu Minh Ngọc sang chân mình rồi tiếp tục chơi độc số.

Trời vào thu có hơi lành lạnh, gió từ ngoài cửa kính thổi vào có chút thoải mãi, lá cũng ngả vàng. Đại hội thể thao rơi vào cuối thu sau kỳ thi tháng, Vu Y Ninh nghĩ đến thi tháng lại sầu, cô mà rớt khỏi top là cút xéo ngay và luôn. Quá tàn nhẫn rồi.

“Dậy đi, Ngọc nữ của tôi ơi, đến trường rồi”.

“Ai là của cậu chứ” Triệu Minh Ngọc ngóc dậy, ánh mắt mơ màng. Vu Y Ninh nhìn thấy mà có chút động tâm.



“Ngọc nữ, cậu có hứng thú với tôi không”.

“Cút!” Triệu Minh Ngọc lấy cặp mình bước xuống xe để lại Vu Y Ninh cười hề hề vì trọc được Ngọc nữ lộ ra biểu cảm ấy, cô cảm thấy nó khó tả lắm, Ngọc nữ đáng yêu cỡ này mà Bách Du Nhiên cũng không động tâm nổi thì chắc phải tiên nữ hạ phàm mới có thể mất.

“Bạn yêu ơi, chờ với” giọng Vu Y Ninh hơi lớn làm những người xung quanh cứ nhìn. Triệu Minh Ngọc thấy mất mặt quá liền cong đuôi chạy, còn Vu Y Ninh vẫn thản nhiên đuổi theo sau, mình không ngại thì người ngại là người khác, đây là tuyệt kỹ cô học từ người bạn thích đâm chọt Bách Du Nhiên.

“Ngọc nữ xinh đẹp ơi, đợi tôi với” Từ Bạch từ đâu ló ra ôm vai Vu Y Ninh cùng gọi Triệu Minh Ngọc.

“Người đẹp ơi, tiểu tiên nữ Minh Ngọc ơi, đừng cách xa tôi quá, tôi sẽ nhớ em đến phát điên mất” Minh đại đại cũng chạy đến góp vui làm cả trường đang trong giờ cao điểm học sinh đều nhìn chằm chằm bọn họ.

“Câm mồm!” Ngọc nữ ở đằng trước vẫn đang chạy, vừa chạy vừa lấy tay che mặt chỉ lộ mỗi hai con mắt nhìn đường.

Bách Du Nhiên ở đằng sau nhìn bọn họ diễn trò liền thấy có chút nghẹn lời, muốn xông lên cho một cước, không thấy mất mặt hay sao.

“Các cậu mở rạp xiếc ở giữa sân trường à”.

“Phí xem xiếc, 10 tệ” Vu Y Ninh xoè tay vẫy vẫy.

“Giảm giá cho cậu, chỗ thân quen, 8 tệ” Lục Minh cũng xoè tay ra vẫy vẫy.

Bách Du Nhiên cạn lời bước qua ba người vào toà nhà khối 11, để lại ba đứa đang cười nắc nẻ vì lần đầu tiên làm Bách Du Nhiên không biết nói gì.