Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 16: Thanh xuân có thể đẹp đến đâu




Mùa hè vừa qua, mùa thu liền đến mang theo từng hơi thở chết chóc thổi vào từng tán lá, lá úa vàng cố víu lấy cành, cành không giữ nổi lá, lá chao đảo rồi rơi xuống mặt đất.

Tuổi thanh xuân giống mùa hè ở chỗ, nó rực rỡ như nắng gắt nhưng một lần qua đi liền vĩnh viễn biến mất mà không tuần hoàn như xuân hạ thu đông. Vậy nên nó vĩnh viễn đẹp nhất, nó ấm áp và tràn ngập ánh sáng nhất, cái tuổi mà chúng ta nghĩ mình có thể dời núi lấp biển, không gì không làm được. Và là tuổi của những rung động bỏ nhỏ đầu đời với ánh trăng sáng mà chúng ta đặt trong tim.

Nhưng riêng lúc này Vu Y Ninh ngứa ngáy lắm rồi, thật sự muốn xông lên cho Bách Du Nhiên một cước.

“Bách Du Nhiên, cậu có thể đừng đáng ghét vậy được không” Vu Y Ninh cáu gắt một câu.

“Cậu cho tôi đi, kỉ niệm 2 tháng quen biết nhau” Ngón tay Bách Du Nhiên xoay xoay cái cột tóc nơ.

Trời hôm nay đặc biệt nổi gió lớn. Vu Y Ninh chỉ đi trong gió một lúc mà tóc loạn hết cả lên, cô vào lớp định bụng buộc lại tóc rồi ăn sáng, ai mà ngờ Bách Du Nhiên này cướp mất cột tóc, còn không biết liêm sỉ nói ra câu này.

“Bách Du Nhiên, mặt cậu dày vậy hả” Vu Y Ninh khoanh tay lại, hất cằm lên khinh thường đối phương.

Mái tóc cô dài chấm eo, nọn tóc hơi xoăn nhẹ. Gió từ ngoài cửa sổ lén lút len lỏi qua khe hở nhỏ làm bay bay mái tóc, trộm đem mùi hương đến vấn vít nơi đầu mũi Bách Du Nhiên. Không phải mùi nước hoa cao cấp, chỉ là mùi của dầu gội nhưng cũng khiến Bách Du Nhiên ngất ngây một lúc.

Vu Y Ninh thừa dịp Bách Du Nhiên không để ý, trộm lại cái cột tóc.

“Cậu lấy cột tóc của tôi có ý định gì, thích tôi hả” Vu Y Ninh ngả ngớn trêu đùa lại một câu.

“Cậu rất tự tin về mình” Bách Du Nhiên nhướng mày nói.

“Dĩ nhiên, tôi đẹp mà” lần này đến Vu Y Ninh không cần mặt mũi.

“Vu Y Ninh, từ mai ra đường đừng bảo người ta là cậu quen tôi” Ngọc nữ đang ngồi ở bàn trên, cùng Từ Bạch chép bài liền quay xuống nói một câu.



“Tôi là công dân lương thiện ăn ngay nói thẳng, tôi đẹp tựa hoa”.

“Mưa, cậu rất xinh, một phiếu cho Vu Y Ninh” Từ Bạch quay xuống cười đến toả nắng nói một câu động viên với Vu Y Ninh.

Vu Y Ninh nhìn Từ Bạch cười một cái. Cô lấy đồ ăn sáng từ trong ngăn bàn ra, bắt đầu cắn từng miếng bánh bao nhỏ.

Thời tiết vào thu mát mẻ, các cửa sổ đều mở rộng đón nắng, điều hoà chạy vù vù suốt mùa hè cũng đến kỳ nghỉ phép dài hạn.

A1 bắt đầu vội rồi, kỳ thi tháng đầu tiên vào tuần sau. Học sinh trong lớp bắt đầu cày đề, làm nâng cao, to nhỏ hỏi nhau. Khi gần đến kỳ thi, học sinh có nhiều tiết tự học hơn, không quá gấp rút trong việc chạy chương trình.

Nhất trung mỗi lần thi đều hừng hực khí thế, nhất tiễn xuyên tâm, từng bước đánh bại các trường trong thành phố bước lên đỉnh cao, nhưng khổ nỗi chỉ ở khối tự nhiên thôi. Văn của họ thực sự thảm, hiệu trưởng còn định bụng phát cho một số đứa ở A1 một cuốn sách dày dạy viết văn biểu cảm. Giáo viên Văn của bọn họ đau đầu không thôi, mỗi lần đến kỳ thi, trước khi chấm bài cô sẽ chuẩn bị một chén trà hoa cúc để tịnh tâm trước, nhưng lần nào cũng không chịu nổi cái kiểu viết văn của A1 mà như viết công thức Toán, Lý, Hoá.

Hứa Miểu, giáo viên dạy văn lớp A1. Đồng hồ đếm ngược chậm dần, cô sắp phát nổ rồi. Trong đầu mỗi đứa A1 đều đang đếm: 3,2,1.

“Tôi nói các em phải rót cảm xúc vào, các em ở trong đây có ai là không tim à, cảm xúc đâu hết rồi, văn chương phải bắt nguồn từ cảm xúc, các em khi viết văn có thể dụng tâm bằng một phần như khi viết thư tình cho người mình thích thì đã không đến mức tôi đọc văn mà không khác gì đang đọc công thức đạo hàm” Hứa Yểu đập bàn thùm thụp.

Lớp trưởng của họ đã chuẩn bị sẵn văn, chỉ đợi cô nói xong liền đứng phắt dậy hứa hẹn.

“Cô ơi, chúng em biết sai rồi. Cô dạy phải lắm, văn chương hay phải có cảm xúc” Minh Nguyệt, lớp trưởng của A1. Cô bé này ngoan nhất lớp, rất chắm chỉ cố gắng, giữa cả bầy loạn như cào cào thì bé vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nên được A1 gọi là Tiểu Thạch.

Hứa Yểu cuối cùng cũng nguôi giận, A1 liền gửi ngàn cái like đến Tiểu Thạch. Tiểu Thạch hiếm có lúc hưởng ứng cùng bọn họ liền nói nhỏ câu: “Cảm ơn, cảm ơn, chuyện thường ở huyện”.

Bài kiểm tra định kỳ hàng tuần được phát xuống tay từng người. Vu Y Ninh là một trong số hiếm ở A1 viết văn rất đạt, chỉ bị trừ vài điểm. Cạnh con số 141 còn có một biểu tượng trái tim nhỏ nhỏ do cô Hứa đặc biệt thêm vào. Vu Y Ninh nhìn thấy mà cười không ngớt.

Quãng thời gian này thật sự rất đẹp, Vu Y Ninh sau này dường như dành cả đời để tưởng niệm thời thanh xuân này.