Em Dám Nói Em Không Tính Phúc

Chương 57: Sự trả thù đáng yêu




Edit: Tiểu Mót

Beta: Hana

Lộ Hiểu Vụ mang thai!

Rất nhanh tất cả mọi người đều biết tin tức này. Bởi vì nhìn biểu hiện trên mặt Mạnh DịchNam, mọi người đều hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh DịchNamliền lái xe đưa Lộ Hiểu Vụ đi làm, anh không chỉ gặp lãnh đạo và đồng nghiệp của cô đều chào hỏi, còn nhờ họ quan tâm đến Hiểu Vụ nhiều hơn. Lại còn mua cả quần áo chống tia phóng xạ, yêu cầu Hiểu Vụ cố gắng hết mức hạn chế dùng máy tính, dùng ít di động đi, vì vậy làm cho Hiểu Vụ có việc gì đều phải gọi điện thoại bàn cho anh. Bất kể có vấn đề gì, nhất định cũng phải nói cho anh.

Hiểu Vụ nhìn dáng vẻ anh khẩn trương, trong lòng vừa buồn cười lại vừa bực, cứ như là chính anh đang mang thai vậy!

Các đồng nghiệp vừa nghe tin cũng chạy đến chúc mừng họ, ai cũng hâm mộ khen Hiểu Vụ may mắn, có ông xã yêu thương cô.

Hiểu Vụ bị một đám người chú ý quá mức, lại càng cảm thấy xấu hổ, thúc giục Mạnh Dịch Nammau mau đi. Cô tiễn Mạnh Dịch Namđến cửa thang máy, Dịch Namvẫn như cũ lo lắng lưu luyến ôm cô không rời, “Nhanh đi làm đi, em không sao, thật mà.” Hiểu Vụ cười khẽ đẩy anh.

“Nếu không thoải mái thì phải gọi điện cho anh, nhớ là dùng điện thoại bàn đấy.” DịchNam khẽ véo má cô, tuy rằng bây giờ chưa nhìn ra được là mang thai, nhưng cứ nghĩ đến trong bụng cô bây giờ đang có một sinh mệt nhỏ, thì anh không nhịn được khẩn trương.

“Được, được.” Thang máy đã đến, Lộ Hiểu Vụ cười cười đẩy anh vào, anh làm sao mà lại dài dòng thế chứ.

Cửa thang máy vừa mở ra, hai người đều sửng sốt một chút, người ở trong thang máy là Cảnh Hạo. Ba người nhất thời cảm thấy xấu hổ.

“Xin chào, Mạnh tiên sinh.” Cảnh Hạo cười nhẹ, đi ra khỏi thang máy, chủ động chào hỏi trước.

Mạnh Dịch Namnghiêm mặt, nghiêng đầu, “Xin chào, Cảnh quản lí.” Lộ Hiểu Vụ trừng mắt nhìn Cảnh Hạo không thèm nói gì, nhìn Cảnh Hạo, cô lại nhớ đến nỗi đau khổ của chị họ.

“Chúc mừng hai người, nghe nói Hiểu Vụ mang thai.” Cảnh Hạo lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Lộ Hiểu Vụ, ánh mắt thâm trầm xa xăm, có vẻ như vấn đề của cô đã được giải quyết.

“Cám ơn.” Mạnh Dịch Nam ôm Lộ Hiểu Vụ, mỉm cười nói, “Nghe Hiểu Vụ nói, Cảnh tiên sinh đang qua lại cùng với chị họ cô ấy.”

Lộ Hiểu Vụ giật mình ngẩng lên, tay nhịn không được khẽ vò vò áo Mạnh DịchNam, anh không cần nói lung tung thế, Cảnh Hạo cùng với chị họ còn chưa biết có khả năng với nhau không.

Mắt Cảnh Hạo chợt lóe lên, nhưng không phủ nhận, chỉ cười lạnh nhạt, ánh mắt vãn nhìn về phía Hiểu Vụ. Hiểu Vụ nhanh chóng nhắm mắt lại, nếu không phải thì phủ nhận đi, đỡ để người khác phải hiểu lầm, chị họ lại khó chịu.

“Hiểu Vụ, lần trước có nói mời Cảnh quản lí về nhà làm khách, mà vẫn chưa có cơ hội, không bằng tối mai đi, mời Cảnh quản lí cùng chị họ đến nhà chơi, thế nào?” Mạnh Dịch Nam khóe miệng thủy chung mỉm cười, Lộ Hiểu Vụ giật mình gọi anh, “Dịch Nam.” Rồi lại lo lắng nhìn về phía Cảnh Hạo, liệu chị họ mà nhìn thấy anh ta bây giờ sẽ không tức giận sao?

Cảnh Hạo lại mỉm cười gật đầu, “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lộ Hiểu Vụ lại giật mình, anh ta không chỉ không phủ nhận mối quan hệ của mình và chị họ, lại còn đáp ứng sẽ cùng nhau ăn, Cảnh Hạo rốt cuộc là có dụng ý gì? Còn DịchNamthì có dự định gì nữa, anh không phải là rất ghét Cảnh Hạo sao? Làm sao lại chủ động mời anh ta đến nhà chơi được.

“Được, Hiểu Vụ, em liên lạc với chị họ đi, tối ngày mai.” Mạnh DịchNam kề mặt Hiểu Vụ lại, dịu dàng ôm hôn một lát, rồi mới buông cô đi vào thang máy.

Lộ Hiểu Vụ mỉm cười nhìn Mạnh Dịch Nambiến mất ở sau thang máy, mới trừng mắt hướng sang người bên cạnh là Cảnh Hạo. “Minh Quyên là người phụ nữ tốt.” Nói xong liền xoay người đi về văn phòng.

Cảnh Hạo nhìn bóng dáng Hiểu Vụ rời đi, trong lòng một loại cảm giác chua chát hiện lên, Minh Quyên đúng là người phụ nữ tốt.



Lộ Hiểu Vụ gọi điện thoại cho Minh Quyên, thử dò hỏi ý tứ của cô, cô sợ Minh Quyên không muốn nhìn thấy Cảnh Hạo, không muốn cùng nhau ăn cơm. Cũng không nghĩ đến, Minh Quyên đáp ứng luôn. Hiểu Vụ kinh ngạc hỏi, “Chị họ, chị thật sự không có việc gì?”

“Không có việc gì, chị đã cùng Cảnh Hạo nói chuyện rồi.” Minh Quyên thanh âm rất thoải mái.

Lộ Hiểu Vụ cẩn thận hỏi, “Kết quả thế nào?”

“Tốt lắm.” Minh Quyên cười khẽ trong điện thoại, “Em đó, chuyện đứa nhỏ là như thế nào? Dịch Nam đã biết rồi sao?”

“Đã biết, hơn nữa chúng em tìm một chuyên gia, chuyên gia nói không cần phải bỏ đứa nhỏ đi. Chị họ, cám ơn chị.” Hiểu Vụ nghĩ may mà nghe lời chị họ khuyên, bằng không thực sự cô đã làm chuyện điên rồ.

“Thật sự là quá tốt rồi, như vậy cũng đúng thôi, vợ chồng trong lúc đó sẽ cảm thông cho nhau, cũng giống như chị và Cảnh Hạo, có một số việc nói ra mới hiểu rõ được.” Rõ ràng là Cảnh Hạo và Minh Quyên đã giải quyết được một số vấn đề, Hiểu Vụ có thể nghe ra sự vui vẻ trong lời nói của Minh Quyên.

“Vậy tối mai gặp.” Lộ Hiểu Vụ bỏ điện thoại xuống, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Cảnh Hạo, không khỏi cười khẽ, cô đến lúc đấy nhất định sẽ làm cho anh xấu hổ.



Kỳ thật đêm đó, Minh Quyên khuyên nhủ Hiểu Vụ xong, vừa tiễn cô đi, liền gọi điện thoại hẹn gặp Cảnh Hạo. Cảnh Hạo nhận được điện thoại của Minh Quyên thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng rất sảng khoái đến nơi hẹn.

Hai người hẹn gặp mặt ở quán barVictoria.

Cảnh Hạo vừa vào quán bar, đã nhìn thấy Minh Quyên ngồi ở góc phòng. Cảnh Hạo đi đến, ngồi trước mặt Minh Quyên, áy náy nói một tiếng. “Rất xin lỗi.”

Minh Quyên khẽ cười, lắc lắc ly rượu trong tay, “Có muốn uống một chén không?” Cảnh Hạo gật đầu, Minh Quyên kêu người mang đến cho anh một chén cũng giống như cô.

Minh Quyên cầm ly rượu, lẳng lặng nhìn Cảnh Hạo, vẫn không nói lời nào. Cảnh Hạo tựa vào trên ghế sofa, có chút phiền não móc điếu thuốc ra, ngậm ở trong miệng, rầu rĩ hút, cũng không nói lời nào.

“Thật ra em đã sớm biết.” Minh Quyên thản nhiên mở miệng, khóe miệng mỉm cười, cô đã sớm biết lòng Cảnh Hạo đặt ở trên người Hiểu Vụ.

Cảnh Hạo mở to mắt nhìn cô, vẫn không nói câu nào.

“Nhưng mà, em vẫn lừa chính mình, sẽ có một ngày anh tỉnh táo lại.” Minh Quyên nhàn nhạt cười, ánh mắt bình tĩnh.

Cảnh Hạo nặng nề nhấp một ngụm rượu, mới mở miệng, “Minh Quyên, xin lỗi, anh không nên gạt em.” Anh cũng không biết chính mình nên làm cái gì bây giờ? Hôm nay khi Hiểu Vụ dùng sức gạt tay anh ra, anh chỉ biết rằng mình thật là ngốc, Lộ Hiểu Vụ cho tới bây giờ cũng không coi anh là người đặc biệt.

“Hiểu Vụ rất đơn thuần, không bao giờ có tâm tư đề phòng người ngoài, nhưng chính vì con bé đơn thuần, nên lòng của nó chỉ vướng bận một người, đó là ông xã nó.” Thanh âm Minh Quyên nhẹ nhàng chậm chạp nói ra, chuyện này là thật. Hiểu Vụ sẽ không buồn rầu với người đàn ông khác ngoại trừ ông xã cô, bởi vì trong lòng cô không thể chứa đựng được người nào nữa, mặc kệ cô có yêu hay không yêu ông xã của cô, cô cũng sẽ không ra khỏi quỹ đạo đó.

“Anh cũng không biết anh bị trúng phải ma quỷ gì, vì cái gì mà không thể kìm lòng khi nhìn cô ấy đau lòng, nhìn cô ấy khổ sở, tim cũng sẽ đau theo, biết rõ cô ấy đã kết hôn, lại vẫn không nhịn được muốn gần gũi cô ấy một chút.” Cảnh Hạo một tay cầm điếu thuốc, một tay chống sau gáy, buồn rầu cau mày.

“Bởi vì bộ dáng cô ấy giống bạn gái trước kia của anh.” Minh Quyên nhẹ giọng mở miệng, Cảnh Hạo si tình với bạn gái cũ cô đã được Hiểu Vụ cho biết, nguyên nhân là vì sau này bạn gái anh thay đổi, anh mới cảm thấy Hiểu Vụ đơn thuần đáng quý, mới có thể nhịn không được lưu luyến cô.

“Anh không biết.” Cảnh Hạo day day trán.

“Cảnh Hạo, anh hẳn là nhìn ra được, Dịch Nam đối với Hiểu Vụ tốt lắm, bọn họ không có khả năng tách ra đâu, anh việc gì phải tự mua dây buộc mình.” Minh Quyên thầm nghĩ phải đánh thức anh, mặc kệ là anh có nguyện ý tỉnh lại hay không.

“Đúng vậy, anh đoán là anh đã bị trúng tà, tự nhiên lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.” Cảnh Hạo tự giễu cười khẽ, bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Bạn gái anh là bị người khác cướp đi, anh nghĩ thế nào mà lại muốn đi phá hoại hạnh phúc nhà người khác, thật là buồn cười.

“Cảnh Hạo, em thật sự chỉ muốn hỏi lại anh một lần nữa, anh có thích em không?” Minh Quyên chăm chú nhìn Cảnh Hạo, nếu đáp án như đã định, cô thật sự hết hy vọng. Thời điểm đó cô đã chuẩn bị trong lòng tốt lắm, nếu trong lòng Cảnh Hạo hoàn toàn không có cô, cô cũng không có gì phải lưu luyến, thích hay ghét phân định rạch ròi, cô không thích kiểu bày tỏ dài dòng, cũng không thích kiểu bày tỏ không nói nên lời, tốt nhất là nên hỏi rõ ra.

“Minh Quyên.” Cảnh Hạo nhìn cô chăm chú, trong lòng lại càng nhiều áy náy, người phụ nữ phóng khoáng này cũng có chỗ đáng yêu, dám yêu dám hận, so với anh còn dũng cảm hơn!

“Nếu anh không thích em, em bây giờ cũng chuẩn bị tinh thần tốt lắm rồi.” Minh Quyên ra vẻ thoải mái cười, khẽ vỗ vỗ trán. Tuy rằng ngoài miệng nói nhẹ nhàng, trong lòng vẫn nặng nề, ánh mắt anh làm lòng cô trầm xuống, bọn họ xem chừng ngay cả làm bạn bè cũng không được rồi.

Cảnh Hạo nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, thật lâu sau mới duỗi tay ra nắm tay cô, “Một cái này còn chưa giải quyết tốt, đã chuyển sang cái khác?” Minh Quyên trừng mắt nhìn anh, tạm thời không nói gì.

“Có lẽ chúng ta nên thử xem.” Anh hiện tại không thể hứa hẹn cho cô điều gì, nhưng anh có thể thử không? “Minh Quyên, anh hiện tại không thể cho em đáp án, em có trách anh không?”

Minh Quyên mỉm cười nhìn anh, trong lòng kích động, nhất thời rơi nước mắt, cầm chặt lại tay anh, “Em tin tưởng đáp án nhất định là đáp án em muốn.” Ít nhất anh còn nghĩ đến việc muốn thử, nếu buông tay người đàn ông này ra, cô nhất định sẽ hối hận, mà cô lại không muốn như thế!

Cảnh Hạo nhìn cô vừa khóc vừa cười, trong lòng ấm ấp cảm động, đàn ông quả nhiên không nên làm cho phụ nữ rơi nước mắt!



Tối nay, vợ chồng họ Mạnh hẹn Cảnh Hạo và Minh Quyên cùng đến nhà ăn cơm.

DịchNamvừa tan tầm xong liền đến đón Hiểu Vụ đi siêu thị.

Hiểu Vụ về nhà bắt đầu chuẩn bị, Dịch Namlo lắng đứng bên cô, không ngừng hỏi có cần anh giúp không? Hiểu Vụ cầm tay anh, áp lên mặt, “Dịch Nam, em mới mang thai một tháng, anh đừng lo lắng quá như vậy được không?”

Dịch Namnhìn cô, ánh mắt dịu dàng, “Anh không lo lắng cho em thì lo lắng cho ai bây giờ? Anh chỉ hận không thể mang con dùm em.”

Hiểu Vụ cảm động kiễng chân, hôn lên môi anh một cái, DịchNam, em thật sự cảm động, thật sự.

Mạnh Dịch Nam nhìn mãi cho đến khi mặt cô rời ra, khóe miệng không khép lại được, Hiểu Vụ lại có thể chủ động hôn anh, liền mở cờ trong bụng, cúi đầu dùng sức hôn cô. Lộ Lộ, em nên chủ động nhiều một chút thì tốt.

Anh hôn vừa mãnh liệt lại vừa vội vàng, Hiểu Vụ rất nhanh cảm thấy hơi khó thở, cô đấm ngực anh, anh, anh không cần phải kịch liệt như vậy, cô chịu không nổi.

Mạnh Dịch Namrốt cuộc buông cô ra, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, môi sưng đỏ, trong lòng ý thức được mình đã lỗ mãng, nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô, “Lộ Lộ.”

“Về sau không được dùng sức như vậy.” Lộ Hiểu Vụ đỏ mặt khẽ thở dốc, như thế nào mà chẳng chú ý gì cả.

“Tuân mệnh.” Mạnh Dịch Nam nghiêm mặt lại, tay giơ lên chào, giống như kiểu binh sĩ, cô cười lườm anh một cái, anh mới cúi đầu, “Về sau phải thật dịu dàng dịu dàng.” Sau đó lại hôn cô lên môi cô, vẻ mặt cười đắc ý.

Hiểu Vũ khẽ cắn môi, thật sự là không có biện pháp đối phó anh, đành cười nhẹ đẩy anh ra khỏi phòng bếp, “Không được đi vào.” Dịch Nam đứng ở ngoài cửa phòng bếp, thò đầu vào, “Anh đứng đây nhìn em.”

“Dịch Nam.” Hiểu Vụ dở khóc dở cười chống nạnh trừng mắt nhìn anh, anh mà còn quấy rầy cô nữa, xem chừng bữa tối sẽ biến thành bữa khuya.

“Được rồi, anh đi ra chỗ khác, nhưng nhớ rõ, lấy cái gì cao thì phải gọi anh.” DịchNam dặn dò hết rồi mới rời khỏi phòng bếp.

Hiểu Vụ cầm túi đồ ăn, nghĩ đến anh la lối như vậy là lại buồn cười, anh thật đáng ghét, nhưng mà, trong lòng lại ngọt như được rót mật, càng ngày cô càng thích dáng vẻ khẩn trương của anh, thật đáng yêu!



Cảnh Hạo và Minh Quyên cùng nhau đến, Hiểu Vụ vừa nhìn thấy hai người, trên mặt lộ ra ý cười, xem ra thật sự là không cần phải lo lắng cho chị họ.

Cảnh Hạo tặng quà cho Mạnh DịchNam, bọn họ mua một đống đồ dinh dưỡng, DịchNamliền mời hai người vào nhà.

Minh Quyên vào trong bếp giúp Hiểu Vụ, Hiểu Vụ cười nhẹ nói, “Xem ra, anh ta không còn ngốc nữa.” Người phụ nữ tốt như Minh Quyên mà không quý trọng, không phải ngốc thì là cái gì?

Minh Quyên cười gật gật đầu, “Em và Dịch Nam cũng OK?” Xem bộ dạng Hiểu Vụ rất thoải mái, xem ra bọn họ cũng đã hiểu nhau. “Chị họ, cảm ơn chị, chị nói đúng, thật ra trong những lúc như thế vợ chồng phải cảm thông lẫn nhau, thật ra Dịch Nam đối với em tốt lắm.” Hiểu Vụ nhớ lại hình dáng trẻ con của DịchNam, nhịn không được lại khẽ cười.

Minh Quyên dùng sức ôm vai Hiểu Vụ, “Hãy quý trọng tốt hạnh phúc của mình.” Nhìn Hiểu Vụ hạnh phúc, cô cũng yên tâm.

Kỳ thật, Minh Quyên khuyên Hiểu Vụ, vẫn là có tâm tư, cô biết chỉ có làm cho Lộ Hiểu Vụ hiểu được Mạnh Dịch Nam, dịu dàng ngọt ngào ân ái, mới có thể chặt đứt hoàn toàn vọng tưởng của Cảnh Hạo. Bằng không, tâm Cảnh Hạo thủy chung cứ đuổi theo Hiểu Vụ, cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nắm lấy người đàn ông này. Cho nên nhìn Hiểu Vụ trở về bên Dịch Nam, cô cũng quyết định lại cho Cảnh Hạo một cơ hội, nếu thất bại, cô hoàn toàn cam chịu. Cũng may, cả bốn người bây giờ đều vui vẻ.



Cơm nấu xong, bốn người ngồi vào bàn ăn.

Đầu tiên, mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng Hiểu Vụ và DịchNamlàm cha mẹ. Hai người uống rượu vang đỏ, DịchNamuống nước trái cây, Hiểu Vụ uống sữa.

“Dịch Nam, em nhớ chăm sóc tốt cho Hiểu Vụ, mau mau đi đăng kí một khóa tập huấn làm cha đi thôi.” Minh Quyên nhìn DịchNam ánh mắt không rời Hiểu Vụ, vui vẻ nhắc nhở.

“Đăng ký rồi, hai ngày nữa thì đi.” Dịch Nam cười bưng ly rượu lên, kính Cảnh Hạo, “Còn hai người thì khi nào hả?”

Cảnh Hạo và Minh Quyên mặt đỏ lên, xấu hổ, Minh Quyên vội vàng nói, “Em quan tâm bọn chị làm cái gì, lo cho Hiểu Vụ trước đi.” Nói xong, còn liếc Cảnh Hạo một cái.

“Hy vọng cũng có thể hạnh phúc giống như hai vị vậy.” Cảnh Hạo cười cạn chén.

“Cố lên.” Mạnh DịchNam nhẹ nhàng cười.

Hiểu Vụ nhìn Mạnh Dịch Nam cùng Cảnh Hạo ngồi đối diện cười vui vẻ, trong lòng nhẹ nhàng thở hắt ra, vốn cô còn lo lắng Mạnh Dịch Nam để ý chuyện Cảnh Hạo đưa cô đi bệnh viện, xem ra Dịch Nam đã không còn để tâm đến rồi.

DịchNamđang uống nước trái cây, không biết là bị sặc hay sao, đột nhiện đứng dậy ho khụ khụ, lại còn đi vào trong bếp.

Hiểu Vụ khẩn trương bỏ đũa xuống, “Dịch Nam, anh không sao chứ?” Rồi đứng dậy đi theo.

Dịch Namchống tay bên bồn rửa ho, Hiểu Vụ vỗ nhẹ lưng anh, đưa cốc nước, “Có phải anh bị sặc không?”

DịchNamuống một hớp nước to, rồi buông cốc ra.

Hiểu Vụ vươn tay lau nước ở miệng anh, hơi hơi lo lắng. Dịch Namcầm tay cô, ôm cô vào ngực, có cô lo lắng cho anh thật là tốt. Anh cười, nhìn chằm chằm mắt cô, từ từ cúi đầu xuống, “Em xem này em đến ăn mà cũng rớt ra ngoài.” Nói xong, đầu lưỡi khẽ hạ xuống, xẹt qua khóe miệng cô, dịu dàng ngậm môi cô, tinh tế, lưỡi cũng nhẹ nhàng thâm nhập chiếm lấy hương thơm của cô. Hiểu Vụ vội vàng đẩy anh, lại bị anh nắm chặt tay, tiếp tục dịu dàng cắn, anh vô cùng yêu thích bộ dáng khẩn trương lo lắng của cô.

Khi Mạnh Dịch Nambuông Hiểu Vụ ra, mặt cô đã đỏ bừng, môi cũng sưng lên, thậm chí cả cổ cũng đỏ. “Em mà còn đáng yêu như vậy, là anh sẽ hạ lệnh đuổi khách đó.” DịchNam hạ sát nói ở bên tai cô.

Hiểu Vụ mặt lại càng đỏ lấy tay đẩy anh ra, xoay người ra khỏi bếp.

Cảnh Hạo và Minh Quyên vừa nhìn thấy Hiểu Vụ mặt đỏ tai hồng, liền lập tức hiểu được.

Mạnh Dịch Namvẻ mặt tỉnh bơ ngồi lại về chỗ mình, “Ngại quá, gần đây bác sĩ không cho uống rượu, bây giờ chỉ uống được nước trái cây.” Nói rồi thản nhiên nhìn về phía Hiểu Vụ cười, “Bà xã, anh cũng muốn uống sữa giống em.”

Hiểu Vụ mặt đỏ bừng đưa cốc cho anh.

DịchNamlại cúi mặt xuống, đòi uống cốc của cô. Hiểu Vụ nhìn Cảnh Hạo và Minh Quyên vẻ mặt như đang xem kịch vui, xấu hổ cực độ, khẽ cắn môi trừng Mạnh Dịch Nam, mặt anh thì lại vẫn mỉm cười. Hiểu Vụ hết cách, giơ cao cái chén, đổ vào miệng anh.

Dịch Namcảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, “Sữa ngon thật.”

Lộ Hiểu Vụ buông cốc xuống, tay thò xuống dưới gầm bàn, lặng lẽ vươn đến, khẽ nhéo đùi anh một cái, cảnh cáo anh đừng có quấy rối nữa. Thân thể DịchNamchấn động, đảo mắt liếc cô, vừa đúng lúc nhìn cô mặt đỏ bừng trừng anh, bàn tay to bắt lấy cánh tay cô đang muốn thu lại, nhẹ nhàng bắt lấy, không buông ra.

Hiểu Vụ dùng sức lườm DịchNam, nhưng anh vẫn cười nhìn lại cô.

“Bà xã à, em muốn ăn gì? Cá nhé, được không?” Dịch Nam cầm đũa cẩn thận bỏ xương cá ra, gắp thịt cá đến tận miệng Hiểu Vụ, Hiểu Vụ đỏ mặt không mở miệng, “Sao vậy, không thích? Em không phải thích ăn cá sao? Ăn cá sẽ rất tốt cho đứa nhỏ.”

Hiểu Vụ đành phải há mồm ngậm miếng cá vào miệng.

Dịch Nam mỉm cười buông tay cô ra, ho nhẹ một tiếng, nhìn hai người đối diện đang ngẩn ngơ cười cười nói, “Hai người cũng ăn đi, Hiểu Vụ dạo này hay kén ăn, phụ nữ mang thai thường là hay như vậy.”

Cảnh Hạo và Minh Quyên cùng phụ họa theo, “Không nên kén ăn nha.”

Lộ Hiểu Vụ nuốt cá, trong lòng nuốt lệ, anh là cố tình muốn làm lúng túng trước mặt người ngoài hả? Hiểu Vụ ăn một bữa ăn vô cùng đau khổ dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Mạnh DịchNam



Rốt cuộc sau khi tiễn Cảnh Hạo và Minh Quyên xong, Lộ Hiểu Vụ trừng mắt với Mạnh Dịch Nam, “Anh đang làm trò quỷ gì thế hả?”

Mạnh Dịch Namcười đến thật giống hồ ly, vuốt nhẹ môi cô, “Anh đang làm mẫu cho bọn họ một đôi vợ chồng mẫu mực là như thế nào.”

“Anh thật là bệnh!” Hiểu Vụ dùng sức đấm ngực anh, cả tối anh cứ cố ý ân ân ái ái, đã biết da mặt cô mỏng, lại còn làm như vậy.

“Ai mượn ai đó có lòng quấy rối, dám mơ tưởng đến bà xã đáng yêu của người khác.” DịchNam mặt tối sầm lại, thanh âm cũng trầm xuống.

Lộ Hiểu Vụ nhìn anh, nhất thời chán nản, “Anh cố ý chọc giận Cảnh Hạo?”

“Anh ta còn chưa đủ tư cách đó.” DịchNam hừ mũi, buông cô ra, đi vào trong bếp, rửa bát.

Lộ Hiểu Vụ dở khóc dở cười dậm chân ở phòng khách, “Mạnh Dịch Nam!” Anh thật sự là quá nhàm chán rồi, nên mới có thể ý mời Cảnh Hạo đến để kích thích! Cô chưa bao giờ biết được anh lại làm ra chuyện nhàm chán đến thế.

“Bà xã à, hôm qua anh hỏi bác sĩ Tần.” Mạnh Dịch Nam ló ra từ trong bếp, vẻ mặt buồn bực, “Bác sĩ nói ba tháng đầu không được, em lo nghĩ cách mà an ủi anh đi.”

Lộ Hiểu Vụ hung hăng lườm anh, Mạnh DịchNam, an ủi anh, mơ à! Xong quay người lại về phòng!

Kết quả, Hiểu Vụ nói được thì làm được, quả nhiên không thèm an ủi anh! Mạnh DịchNamcuối cùng cũng ý thức được tối nay có phần hơi quá, bắt đầu vội vàng làm nhiệm vụ tỉ tê bên tai bà xã!