Em Dám Chạy?

Chương 38: Cảm ơn vì tất cả?




Cô được tiêm một loại thuốc tê làm tê dại thần kinh để không còn cảm thấy đau đớn nữa nhưng vẫn có thể nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt cô.

"Sau này em khoẻ chúng ta sẽ đưa bé con đi chơi được không?" hắn đứng bên cạnh thì thầm động viên cô.

"Cảm ơn anh...cảm ơn...vì tất cả." cô cười tươi nhưng hai bên khoé mắt thì lại đẫm lệ. Cô muốn nhìn bé con của cô trưởng thành, muốn ở bên cạnh anh cả đời này nhưng có lẽ sẽ không như cô mong muốn rồi.

"Chúng ta sẽ là một gia đình hoàn hảo...anh nhất định...phải chăm sóc bé con thật tốt. Nhớ đừng thức khuya nữa, ăn uống đầy đủ đừng bạc đãi bản thân nha." cô đeo mặt nạ oxi thều thào.

"Ba con anh sẽ đợi em." hắn nắm chặt lấy tay cô. Hắn không muốn khóc nhưng những giọt nước mắt ấy cứ lăn dài trên má.

Ngoài trời tối mịt lại những giọt mưa khẽ rơi rồi rào rào như trút nước. Liệu có điều kỳ diệu nào xảy ra với cô gái nhỏ bé ấy không?

"Bác Hạ, em gái cháu sao rồi? " Trình Khiết sau khi được ông bà Hạ báo tin thì tức tốc chạy tới mặc kệ cuộc họp của cty.

Sau 40 phút thì bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Cả ba người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Linh, con của chúng ta là con gái đó, hắn nhận đứa bé từ tay của y tá đưa đến trước mặt cô."

"Bé con...của mẹ thật đáng yêu. Em muốn bế con một chút được không?" cô được y tá nâng giường nằm lên.

Bế bé con trong tay cô khóc lên vì hạnh phúc. Như vậy là đã quá đủ đối với cô rồi.

"Nhất Ngôn...em muốn con chúng ta tên là Lys được không?" cô vuốt má bé con rồi ngước lên nhìn hắn.

Hắn gật đầu, không khỏi xúc động.

"Sau này con nhất định phải làm một người tốt và lớn khoẻ mạnh biết không? Mẹ..mẹ xin lỗi. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh hai ba con được chứ. Cô hôn nhẹ lên trán đứa bé.

Hắn cúi đầu xuống ôm lấy cả hai người lại. Trông họ như một gia đình hạnh phúc hoàn hảo vậy nhưng hạnh phúc đó lại chẳng được bao lâu.

Mau mang máy trợ tim đến đây. Viện trưởng nhìn trên máy báo nhịp tim của cô đang yếu dần. Cô y tá ôm lấy đứa bé rồi để bác sĩ Rose cấp cứu cho cô.

Hắn ôm lấy bé con từ tay của y tá mang ra cho mẹ mình.

Bà Hạ vui sướng mà khóc khi nhìn thấy đứa cháu bé nhỏ của bà. Còn hắn vội vàng chạy vào phòng cấp cứu.

Hắn thấy tất cả đứng yên, không ai cấp cứu cho cô nữa thì quát to:" các người không thấy cô ấy đang nguy hiểm hay sao? Mau cứu cô ấy nhanh." hắn hằn giọng nói

"Nhất Ngôn...,em..." hắn vội chạy lại chỗ cô nắm chặt lấy bàn tay cô.

"Anh đây, em yên tâm, em sẽ không sao đâu. Cả nhà chúng ta còn đi công viên nước nữa mà." hắn vừa khóc vừa nói.

"Nhất Ngôn...nghe em nói được không?Em biết bệnh của mình mà..., hứa với em, anh phải sống thật tốt. Chăm sóc con của chúng ta được chứ? cô khó khăn nói.

"Em đừng nói vậy mà...anh không muốn." hắn oà khóc.

"Anh hai, em biết ba không thích em. Nhưng anh phải chăm sóc tốt cho ông ấy nhé" cô hướng ra chỗ Trình Khiết đứng.

Anh tiến lại xoa lên đầu cô em gái bé nhỏ, những giọt nước mắt thầm lặng lẽ rơi.

"Em yêu anh...nếu có kiếp sau em cũng sẽ yêu anh". cô nghẹn ngào nói với Nhất Ngôn.

"Anh cũng yêu em." hắn hôn lên môi cô.

"Tít...tít......." máy tim báo tim của cô đã ngừng đập. Trên khuôn mặt ấy vẫn đẫm nước mắt nhưng trên môi lại nở một nụ cười rất tươi.

Có phải ông trời quá bất công đối với cô hay không? Từ nhỏ đã bị đối xử tệ bạc, lớn lên một mình vất vả kiếm sống, hạnh phúc chưa được bao lâu để rồi đang ở cái độ tuổi đẹp nhất phải xa rời khỏi cái thế giới này.

Phải chăng cuộc sống này với cô nó quá nặng nề rồi?