Em Dám Chạy?

Chương 29: Đồ ANH MUA?




Cả hai nằm trên giường chìm vào giấc ngủ. Hắn đưa tay xoa xoa bụng to của cô rồi lại xoa xoa lưng giúp cô dễ ngủ.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều.

Cô thấy gối bên cạnh không còn người nằm mà hơi ấm cũng lạnh từ lâu. Cô nghĩ liệu hắn lại bỏ rơi mẹ con cô rồi hay sao?

Cô hốt hoảng hất chăn lên định bước xuống giường tìm hắn thì tiếng mở cửa 'cạch' vang lên.

"Mới làm đêm qua mà em đã lại muốn quyến rũ anh rồi hay sao?" hắn nhìn cô từ trên xuống dưới.

Trên người cô lúc này không có một mảnh vải nào cả.

" Còn không phải là tại anh sao?" cô uất ức lên tiếng.

Cô vội chui vào trong chăn, chẳng phải đêm qua tên biến thái nào đã làm cho cô ra nông nỗi như này.

Hắn kéo cô ra khỏi chăn trực tiếp bế ngang cô vào nhà vệ sinh. Cô hốt hoảng sợ ngã vội quàng hai tay qua cổ của hắn.

"Thả em xuống, em tự đi được mà" cô nỉ non bên tai làm cho hắn ngứa ngáy cả người.

Hắn đặt cô ngồi lên trên bồn tắm rồi lấy bàn chải đưa cho cô, tiếp đó hắn lấy khăn lau mặt rồi xả người cô bằng nước ấm.

Nhìn cơ thể của cô trong bồn nước khiến hắn nuốt nước miếng không thôi. Cổ họng khô khốc khó chịu.

Laura đang định đứng lên với chiếc khăn tắm thì bị Nhất Ngôn giật lại ném sang một bên. Hôn thẳng vào môi cô, cuồng quét hết mật ngọt trong khoang miệng, hắn đưa tay xoa nắn đôi gò bồng đang nay nảy kia.

"ưm..m..Nhất Ngôn, thả...thả em ra, chúng ta mới làm.." chưa kịp để cô nói hết hắn lại hôn rồi cắn nhẹ vào môi cô khiến cô cau mày.

Tay hắn xoa nắn thành đủ hình. Bỗng bụng cô bị biến dạng bởi đứa nhỏ đạp vào bụng, hắn xoa xoa cái bụng bầu của cô:

" Tiểu bảo ngoan, ba sẽ làm nhanh mà". hắn nói.

"Anh đúng là biến thái" cô đánh nhẹ vào lưng hắn.

Lúc này, hắn đã cởi bỏ hết những thứ vướng víu trên người mình. Thành công hiên ngang đâm thẳng vào trong cô.

"Á..á, nhẹ thôi." cô bấu chặt lên hai bả vai của hắn.

Hắn đỡ cô ngồi hẳn trên bồn rửa mặt rồi cứ thế nhấp nhô ra vào, càng ngày càng đẩy nhanh.

Bên dưới tiếng của cô rên rỉ càng kích thích thêm động lực cho hắn. Hắn đưa hai chân của cô lên vai hắn rồi đ*m thẳng vào khiến cô đau cắn cho hắn một phát vào vai.

Chỗ đó của cô thật khít, khiến hắn cứ muốn cuốn vào đó mà không muốn ra.

Khi đạt đến cực điểm hắn phóng hết t*nh tr*ng vào trong cô. Trán cô lấm tấm mồ hôi, xụi lơ xuống, nếu không có hắn đỡ chắc cô đã ngã từ bao giờ.

Cả hai rời khỏi phòng tắm sau đó cũng mất cả tiếng đồng hồ. Hắn đặt cô ngồi trên giường, với lấy chiếc váy bầu dài đến gót chân màu hồng.

"Anh định để em mặc như này thôi sao?" cô nhìn hắn.

"Chốc nữa anh sẽ lấy áo khoác rồi khăn quàng cho em sau" hắn vừa sấy tóc cho cô vừa nói.

"Đồ l*t của em đâu, anh định để em như này ra đường?"

Hắn lúc này mới sực nhớ, vội vàng mở tủ lấy nguyên bộ màu đen có ren mà hắn mới mua.

Cô cầm lên, đúng kiểu mặc như không mặc vậy:

" Anh đùa em chắc?" cô giơ lên trước mặt hắn.

"Anh chọn rất kỹ rồi, chắc chắn là vừa với số đo của em" hắn cười gian tà.

"Anh mua nó?"

Cô đỏ mặt quay đi, thật không ngờ hắn lại biến thái đến vậy, đường đường là một tổng tài lạnh lùng đi đâu nhân viên cũng phải cách xa vài bước, vậy mà. Cô lắc đầu ngao ngán.

Sau khi thay quần áo xong xuôi, cô và hắn xuống nhà thì không còn ai.

"Mọi người đi đâu hết rồi?" cô thắc mắc.

" Mẹ và dì Trần đều về nước từ sáng rồi. Anh sợ em mệt nên bảo họ về trước còn chúng ta sẽ về sau." hắn nói