Em Dám Chạy?

Chương 17: Mất trí nhớ




"Tiểu Nhi, sao cháu lại quỳ ở đó". quản gia Trần thắc mắc.

Cô bé đưa cặp mắt đầy nước mắt nhìn bà không dám nói, trên má còn in hằn vết bàn tay đỏ ửng.

Bà tiến lại đỡ cô bé đứng dậy định kéo cô trở về phòng.

" Từ bao giờ mà bà có gan dám qua mặt cả tôi vậy hả quản gia Trần?" Ả ta bỏ quả nho vào miệng nói.

" Cô Nhã Kỳ à, cô chỉ là khách ở đây tạm thời thì cô nên biết thân phận của mình. Chừng nào cô làm Hạ phu nhân thì cô mới có quyền ra lệnh cho chúng tôi". nói đoạn bà kéo tiểu Nhi đi.

"Bà...bà được lắm, cứ đợi đấy tôi sẽ tính sổ với mấy người" ả ta tức giận giậm chân.

Đã cả tuần nay hắn không gặp cô, lái xe từ cty về nhà nhưng không hiểu sao hắn lại lái xe về hướng bệnh viện.

Vào phòng bệnh chỉ thấy một khoảng giường trống. Viện trưởng Lý đi qua liền nói:

"Cậu tìm ai?"

Cô gái tên Tiểu Linh nhập viện ở đây đâu rồi?" hắn hỏi cộc lốc.

Viện trưởng thấy hắn có vẻ là người có tiền nên nhượng bộ:" Cô ấy đã xuất viện từ tuần trước rồi."

Hắn cau mày nhìn ông:" cô ta đi với ai?"

" Chuyện này thì tôi không biết, tôi còn có việc tôi đi trước." ông không để hắn hỏi nữa mà bước đi tới phòng bệnh khác.

Hắn nghe ông nói vậy thì lập tức gọi cho thư ký Trần điều tra xem cô đang ở đâu.

Đã một tuần trôi qua, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ nói cô không có ý chí sống nên có thể cô sẽ thành người thực vật.

Trình Khiết đã điều tra ra cô chính là người em cùng cha khác mẹ với anh. Anh không muốn bố biết đến sự tồn tại của cô, sợ rằng một ngày nào đó ông sẽ làm hại đến cô.

Trình Khiết ngày nào cũng đến thăm cô, hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh đang ngồi gọt hoa quả thì chợt tay cô động đậy, mắt từ từ mở ra.

"Tiểu Linh, em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy trong người thế nào rồi? Đợi anh đi gọi bác sĩ tới." Trình Khiết bối rối không biết làm thế nào.

Cô nhìn anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đầu đau nhức, toàn thân cũng vậy, có thể do lâu ngày không hoạt động nên cô ngồi dậy có chút khó khăn.

Bác sĩ tới khám cho cô một lượt rồi đặt ra cho cô những câu hỏi để xác nhận xem cô có vấn đề gì không.

" Cô biết mình là ai chứ? bác sĩ hỏi.

"Tôi...tôi, tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? cô nhìn bác sĩ với ánh mắt lo sợ.

" Cô thật sự không nhớ? Cô biết mình tên gì không?"

Cô nhìn bác sĩ, ánh mắt dấy lên sự lo lắng.Mắt cô ươn ướt có nước mắt chảy ra rồi khóc oà lên.

Trình Khiết tiến lại gần dỗ dành cô, nhìn cô lúc này không khác gì một đứa con nít mới lớn vậy.

"Anh là ai, đừng chạm vào người tôi". cô run rẩy sợ hãi nhìn anh.

"Đừng sợ, anh là Trình Khiết, anh trai của em mà."

"Anh nói thật chứ?" cô nghi hoặc hỏi.

"Anh nói thật, giờ e nghỉ ngơi đi chốc anh quay lại"

Trình Khiết ra hiệu cho bác sĩ đừng hỏi nữa.Khi trấn an được tinh thần cho cô, anh ra ngoài nói chuyện với bác sĩ:

"Bác sĩ, em ấy sao lại bị như vậy?"

"Một số bệnh nhân sau khi tỉnh lại thì hồi phục nhanh, nhưng cô ấy bị chấn thương ở đầu khá nặng nên có thể sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. Cô ấy tỉnh lại như vậy đã là một thành tích rồi. Người nhà chăm sóc tốt thì cô ấy sẽ mau chóng hồi phục thôi." nói đoạn bác sĩ cáo từ rồi đi mất