Em Dám Chạy?

Chương 12: Cô ấy trở về rồi




Cô xấu hổ không dám nhìn hắn.

Hắn đưa tay xuống phía dưới, nơi đẹp nhất của người con gái. Cho từng ngón tay vào một, cho được hai ngón thì của cô hút chặt lại khiến hắn phải cau mày.

"Umm..dễ chịu quá" cô nở nụ cười thoả mãn mà không biết ai đó ngồi bên trên mặt đang xám đen lại.

" Cô thả lỏng ra một chút được không, sắp kẹp chết tôi rồi." hắn nói.

Sau khi cảm thấy huy*t đ*o của cô co giãn dễ ra vào thì hắn cũng giải phóng tiểu đệ của hắn đã c**g c*ng từ bao giờ.

Nhất Ngôn không chờ đợi nữa mà đâm thẳng vào bên trong cô.

"Á...á, ra đi đau lắm tôi không chịu được." nước mắt cô giàn giụa ấm ức nói.

" Tiểu Linh Linh, em thả lỏng ra một chút thôi là sẽ không đau nữa đâu" hắn vuốt tóc cô gọn lại, ôn tồn nói Bởi hắn cũng đâu có dễ chịu hơn, chỉ mới vào được một nửa cô đã kêu rồi

Nghe hắn gọi tên cô nghe rất êm tai, cô thả lỏng người ra, hắn lập tức đâm mạnh sâu vào bên trong cô ra sức nhấp ra nhấp vào liên tục.Một dòng máu tươi theo đó chảy ra.

Hắn biết cô vẫn còn là xử nữ, là người đàn ông đầu tiên của cô.

Cô định kêu lên thì hắn dùng môi mình áp lại môi cô, khiến cô không kêu được nữa.

Trải qua một trận kích tình, trong phòng lúc này chỉ có tiếng thở dốc của cả hai, không biết hắn đòi hỏi cô bao nhiêu lần, phóng thích tất cả mầm mống vào trong cô tràn cả ra ngoài làm cô cảm thấy nhớp nháp.

Cô cầu xịn hắn dừng lại nhưng hắn để ngoài tai. Đến khi cô ngất hắn mới dừng lại, nhìn chiến tích của mình mà cười một cách hài lòng

4 giờ sáng hắn bế cô vào nhà tắm, cả 2 tắm xong hắn lại bế cô ra giường rồi đắp chăn ôm cô ngủ. Bên ngoài ánh trăng toả sáng chiếu vào căn phòng, nhìn họ như một đôi tình nhân trẻ vậy.

Nằm được một lúc thì điện thoại của hắn vang lên.

Trình Khiết gọi điện, nhìn màn hình hắn tắt máy đi nhưng tên kia lại tiếp tục gọi làm hắn ohair bực mình.

"Cậu biết bây giờ mấy giờ rồi không? Muốn chết?" Nhất Ngôn tức giận hét qua điện thoại.

Cô ấy vừa về nước cậu biết không " Trình Khiết không nhanh không chậm ôn tồn nói.

Nhất Ngôn lúc này sững người lại, tắt điện thoại đi rồi trực tiếp đi thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo rồi rồi khỏi phòng.

Căn phòng lúc này chỉ còn mình cô nằm cô đơn.

Sáng hôm sau lúc cô tỉnh dậy cũng đã 2 giờ trưa, đầu cô đau nhức không biết chuyện gì xảy ra.Cô đưa tay đỡ trán ngồi dậy thì toàn thân đau nhức, lật chăn ra thì thấy mình không có một mảnh vải nào.

Giữa giường còn xuất hiện một vệt máu đỏ làm cô tỉnh cả ngủ.

"Á...mình làm sao thế này?" cô hốt hoảng đứng dậy.

Chân vừa tiếp đất thì một trận đau từ hạ bộ truyền đến làm cô ngã ra đất.

Cô lấy lại bình tĩnh, cố nhớ ra mọi chuyện tối qua.

" Chết tiệt! Mình với hắn ta sao có thể chứ?"cô ôm đầu mà khóc.

Vậy là tấm thân trong trắng của cô giữ hai mươi mấy năm nay giờ bị hủy hoại trong tay hắn hay sao?

Khóc một lúc, cô can đảm đứng dậy bước vào vệ sinh cá nhân, nhìn bộ váy của mình bị hắn xe rách toang làm cô khó xử không biết làm thế nào thì chợt có tiếng bấm chuông.

Cô mở màn hình lên xem thì ra là nhân viên của nhà hàng mang đồ tới cho cô. Xem ra hắn vẫn có tình người.

Cô mặc lên người bộ váy xuông màu trắng được điểm thêm mấy bông hoa được cắt may rất tinh tế. Mặc xong cô quyết tâm đến chỗ hắn thu dọn đồ đạc, chấm dứt hợp đồng.