Em Đã Từng Thử Buông Bỏ Anh

Chương 7




Edit: Thố Lạt

Tường nhà Tưởng Thừa Khải để chế độ công khai, trên đó không ít lời nhắn của bạn bè, thi thoảng mới có khách ghé thăm.

Hứa Thuần ẩn trạng thái thăm quan, mới yên tâm bắt đầu xem trạng thái của anh.

Trong album không có ảnh cá nhân, nhưng lại có ảnh chụp người khác trong đại hội thể dục thể thao, trong đó có một tấm ảnh người khác chụp cho anh, trên sân chạy, anh đang căng thẳng khởi động.

Hứa Thầm chăm chú ngắm nhìn thật lâu, nhớ lại hôm đó mình đứng đâu, làm gì.

Cô xem từng tấm, lưu hết ảnh dù là nửa người hay mờ ảo của anh, giống như bí mật đánh cắp không để ai biết.

Xem ảnh xong, lại xem tiếp trạng thái cá nhân của anh.

Đa phần đều chỉ có một câu, lới ít ý nhiều, có tâm sự có nhật kí có truyện cười cũng có bức xúc.

Cho dù toàn là mấy câu nói thường ngày, nhưng Hứa Thuần vẫn mê muội đọc từng dòng một, nếu có người bình luận, cô sẽ xem đi xem lại, từ thời gian trả lời đến từng câu từng chữ kể cả dấu câu, phân tích toàn diện trạng thái cảm xúc khi đó của anh.

Nhưng Tưởng Thừa Khải rất ít bộc lộ cảm xúc, Hứa Thuần mới đọc tí đã hết, chưa thấy đủ lại đọc lại lần nữa.

Mấy lần qua đi, cô lại bắt đầu không yên lòng.

Hứa Thuần xem profile của anh, bên trong có ID e-mail, cô đoán đó là tài khoản của anh.

Trong lòng nhất thời kích động, nhanh chóng quơ bút ghi lại dãy số kia.

Cuối cùng, mở sang trang mới, xác nhận mình không để lại bất kì dấu vết nào, lúc này mới tắt hẳn trang chủ của anh.

Hứa Thuần lẩm nhẩm dãy số kia mấy lần, trong đầu nảy sinh một ý nghĩ.

Cô đăng nhập một tài khoản QQ khác, là acc phụ cô tạo trước đây, acc này trước đây bị cô bỏ rơi thật lâu, cấp bậc lại không thấp, nhưng trong đây không có bạn tốt, cũng không có gì, ngay cả mô tả cũng không có.

Hứa Thuần lên thanh tìm kiếm, nhập dãy số khi nãy, lập tức tìm ra một tài khoản.

Hình cái đầu -- Vua Hải Tặc.

Tên trên mạng -- Thiếu niên truy phong (*)

(*) Thiếu niên truy phong: Thiếu niên đuổi gió, ý chỉ thiếu niên nhanh nhẹn, cao năng.

Hứa Thuần như làm được chuyện xấu, nhếch môi.

Cẩn thận kiểm tra thông tin cá nhân, sắp xếp tin tức đâu ra đấy, có thể xác nhận là acc của Tưởng Thừa Khải.

Hứa Thuần chú ý đến sinh nhật của anh, thuộc chòm sao Ma Kết, cô nhớ mình thuộc chòm sao Xử Nữ, từng thấy sách viết là một cặp trời sinh, không khỏi kích động.

Cuối cùng, cô suy nghĩ thật lâu, cẫn hạ quyết tâm, dùng acc phụ gửi lời mời kế bạn đến anh.

Không nói năng gì, lời mời đã gửi đi thành công.

Hứa Thuần thấp thỏm, đoán xem anh từ chối hay đồng ý.

Cùng lúc đó, cô hỏi bản thân, add anh là có ý gì.

Cho dù chỉ là bạn trên mạng, tán gẫu tâm sự, không đề cập đến tình yêu nam nữ.

Cô thầm cho là như vậy, thật ra cũng mong có thể đến gần anh hơn một chút.

Một phút sau, hệ thống không có thông báo gì.

Hứa Thuần bắt đầu kiểm tra acc phụ của mình, không có gì đáng ngại, tên trên mạng là "Chúng ta đều là bé ngoan", giới tính nữ, ở cùng thành phố, nhỏ tuổi hơn anh.

Cô hối hận, có phải khi nãy nên thêm một câu chứng minh thân phận, ví dụ như học muội cùng trường gì gì đó không.

Thôi, cứ chờ xem đã.

Hứa Thuần nhìn tài khoản của mình, cảm thấy nên viết mô tả, không thì quá đơn điệu.

Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ được gì, lúc này trong đầu lại nảy ra một câu nói trên một trang văn nghệ.

Năm tháng tươi đẹp.

Hứa Thuần gõ những lời này, thấy không còn sớm, có lẽ người đã ngủ.

Cô tắt máy tính, mở điện thoại treo QQ.

Nhìn tiếp một hồi, vẫn không có thông báo.

Hứa Thuần thờ dài, tự an ủi cứ vậy trước đã, có thể tìm ra QQ của anh đã là chuyện rất tuyệt rồi, có thể qua cửa hay không dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Qua cửa thì sao, cô vẫn không dám đối mặt.

Nhưng hôm nay gặp mặt, có lẽ anh đã đoán được mình là em gái Hứa Viêm, có lẽ sau này ở trường học, cô sẽ không thể dùng danh nghĩa người xa lạ xuất hiện trước mặt anh.

Nếu thật sự như vậy, chứng tỏ anh nhớ cô, cô may mắn rồi.

Suy nghĩ miên man, cô nằm trên giường, biến giấc ngủ vốn khổ sở không yên thành giấc ngủ thành tựu yên giấc.

Sáng hôm sau, Hứa Thuần vừa mở mắt đã vơ lấy điện toại, híp mắt xem động thái.

Không có tin tức gì.

Đáy lòng cô vẫn có chút mất mát.

Rời giường ửa mặt, ăn sáng xong, cô ở nhà làm bài tập.

Điện thoại yêm tĩnh nằm một bên, cả buổi sáng không có phản ứng.

Hứa Thuần làm xong vài đề, định nghỉ ngơi một lát, lấy xấp giấy vẽ mới mua ra, dựa theo tưởg tượng trong đầu, phác hoạ hình dáng chính diện của anh.

Có mấy chi tiết cô không biết xử lí ra sao, đường phác hoạ méo lệc, mở sách học vẽ lúc trước ra, vừa nhìn vừa học lại.

Khi vẽ xong ngũ quan, điện thoại rung lên.

Thông báo cho thấy đã qua cửa.

Cô có chút không dám tin.

Không biết hình dung như thế nào, Hứa Thuần như phấn khích muốn hét toáng lên, cười ngây ngô vài giây, sau đó tỉnh táo kiềm chế sự kích động, giả vờ như không biết, tiếp tục để điện thoại bên cạnh.

Trước mặt cô dần hiện lên vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh, mày rậm mũi cao mặt mày tuấn tú, chợt có cảm hứng mãnh liệt, Hứa Thuần lia bút không ngừng, vẽ liên tục.

Trong năm phút, điện thoại reo hai lần.

Hứa Thuần không vội, cố kìm nén, vẽ xong, mới cầm điện thoại xem.

Bạn tốt mới add gửi hai tin nhan71 --

“Em là?”

“Biết anh?”

Ngón tay Hứa Thuần dừng một chút, gửi đi: “Tìm trong nhóm bạn, anh là uỷ viên Tưởng dài?”

Cô không để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm khung chat, thấy dòng chữ “đối phương đang nhập”, kiên nhẫn chờ.

Không lâu sau, phía bên kia trả lời ngắn gọn: “Phải, em tên là?”

Hứa Thuần không dám dùng tên thật, nghĩ anh bận bịu, cũng chưa chắc nhớ ai ra với ai, nên bịa đại một cái tên.

“Chu Manh Manh.” (Te be like: -.=)

“À, Chu Manh Manh, cũng học Nhất Trung?”

“Dạ.”

“Lớp 11?”

“10.”

“À.”

“...”

Hứa Thuần không nói tiếp, cũng không biết nên nói gì, chỉ là bạn ảo trên mạng, cô đã thấy đủ rồi.

Cô không nói gì, bên kia cũng không nói tiếp, cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc.

Hứa Thuần ngẩn người nhìn khung chat, biết rõ anh sẽ không trả lời, lại không nỡ rời, sau đó "đối phương đang nhập" lại hiện lên, nhưng không có bất kì động tĩnh gì.

Bốn chữ kia, truyền cho cô dũng khí lớn.

Cô ngây ngốc nhìn chăm chú vào điện thoại thật lâu, nửa tiếng sau, mới xác định, kia chỉ là biểu hiện ảo.