Triệu Tử Mặc bị giam lỏng.
Điện thoại di động, điện thoại cố định, laptop kết nối mạng, tất cả những phương tiện có thể liên lạc với bên ngoài đều bị ba cô tịch thu hết, phạm vi hoạt động chỉ được phép hạn chế trong phòng ngủ, mỗi ngày ba bữa cơm đều là mẹ cô tận tay mang vào, ngày tháng chầm chậm trôi qua chán muốn chết, trong phòng ngoại trừ sách giáo khoa chuyên ngành ra, tất thảy còn lại cũng chỉ là sách giáo khoa chuyên ngành.
Triệu Tử Mặc gục trên bệ cửa sổ, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, sau khi suy xét kỹ càng rằng nếu bây giờ bện dây thành sợi để leo xuống dưới cũng chẳng đưa tới kết quả gì, có khi còn thảm hại hơn, cho nên đành phải leo lên giường, trùm chăn ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại, hiện ra trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại những hình ảnh lúc ở “Thiên thượng nhân gian ngu nhạc thành.”
Chiều hôm đó, cảnh sát áp giải toàn bộ đám người có mặt tại vũ trường và những phòng KTV xung quanh về đồn tra khảo từng người, vốn dĩ cô và cực phẩm chỉ cần phối hợp một chút đã có thể được thả đi, ai ngờ lúc nữ cảnh sát lục soát người, lại tìm thấy trong túi áo khoác của cô có xuất hiện thêm mấy viên thuốc lắc…
Triệu Tử Mặc kinh ngạc tột độ, chỉ biết trợn tròn mắt.
Cố Thành Ca hiển nhiên cũng cảm thấy bất ngờ, tình huống phát sinh thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng anh vẫn rất tỉnh táo giải thích với cảnh sát: “Thứ này không thể của cô ấy được, có thể lấy kết quả kiểm tra dấu vân tay trên thuốc để chứng minh.”
Vì thế, vốn là địa điểm kế tiếp sẽ đến sở cảnh sát, nhưng mà…
Lần này “cảnh sát chống tội phạm buôn bán ma tuý hành động” không ngờ lại kinh động đến cả trụ sở cảnh sát chính, nghe nói Vương Cức Chính vừa lúc có mặt ở gần đó, vì thế cho nên, một màn soát người này, toàn bộ đều bị ông bắt gặp.
Vương Cức Chính bất động thanh sắc đánh mắt nhìn sang những người đang đứng bên cạnh Triệu Tử Mặc, sau đó trưng ra vẻ mặt của một bậc trưởng bối, nghiêm túc nói: “Mặc Mặc nha đầu, xảy ra chuyện gì rồi? Lần trước là nghịch ngợm bị điều đến đồn công an, lần này lại còn dám chạy đến mấy cái nơi bẩn thỉu như vậy!”
Bởi vì lúc nhỏ cô cùng với Tiêu Sở Diễn chạy khắp nơi quậy phá tanh bành đã thành quen, cho nên Vương Cức Chính lúc nạt nộ con trai cũng tiện thể giáo huấn luôn Triệu Tử Mặc như đang dạy dỗ một đứa con gái ruột, nếu là lúc bình thường, cô hiển nhiên sẽ trưng ra một vẻ mặt như đang nghiêm túc nghe người lớn giảng dạy, nhưng lần này, cô cảm giác được, sự việc thật sự nghiêm trọng.
“Bác Vương, cháu thực sự không biết những viên thuốc này là từ đâu tới, cháu…”
Tóm lại, sau khi cô bị giáo huấn chán chê, vì có sự bảo lãnh của Vương Cức Chính, cho nên cảnh sát chỉ lấy dấu vân tay của cô rồi liền thả cho đi.
Trong thâm tâm Triệu Tử Mặc vẫn luôn cho rằng, chỉ cần có kết quả xác minh dấu vân tay rồi, nghi án của cô lần này nhất định sẽ được giải đáp, lại không ngờ rằng…
Xế chiều hôm đó lúc ngày thi học kỳ cuối cùng kết thúc, ba cô gọi điện đến bảo cô đến cổng Tây, lúc ra đến nơi thì bị ba đích thân giá lâm đem trói lại bắt trở về nhà.
Ba cô hiển nhiên nổi trận lôi đình: “Đến mấy cái nơi ăn chơi trác táng lại còn dám mang theo cả thuốc lắc, nếu như không phải bác Vương có lòng tốt che chở cho thì…Cô đúng là càng lớn lá gan cũng càng lớn, Triệu Tử Mặc, cho cô thời gian ở trong phòng mà suy nghĩ lại, tự mình sám hối, không có lệnh của tôi tuyệt đối không được phép bước ra khỏi cửa phòng nửa bước!”
Kết quả là, Triệu Tử Mặc hoa hoa lệ lệ bị giam lỏng.
Nếu là trước đây, thì cô vẫn còn tâm tình để mà “Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay” giết thời gian, trong thời gian bị giam lỏng mà tìm tòi vui thú, nhưng lần này, cô không làm được.
Hoàn toàn không thể tĩnh tâm nổi.
Cũng không phải tuyệt đối là vì ba cái chuyện thuốc lắc gì gì đấy, cô đã nhận được kết quả điều tra của sở cảnh sát, hoàn toàn không có dấu vân tay của cô, có điều thứ đang thu hút toàn bộ sự chú ý của cô lúc này, lại là…
Cực phẩm khiến cho tâm tình cô xao động.
Đêm đó nhờ có Vương Cức Chính bảo lãnh, cho nên cô và Cố Thành Ca mới có thể thuận lợi rời khỏi đồn cảnh sát.
Dọc theo đường đi, Cố Thành Ca giữ vững bộ dạng trầm mặc, anh chỉ mím môi thật chặt, đi mãi cho tới một cây cầu, anh đột ngột đi chậm lại, sau đó lái xe quẹo xuống bãi đất trống bên cạnh cầu.
Anh hạ thấp cửa xe, để những cơn gió trời lạnh lẽo từng đợt tràn vào, chỉ có điều anh vẫn trầm mặc như cũ, tuyệt nhiên không mở miệng nói nửa câu.
Triệu Tử Mặc khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thành Ca tựa lưng vào ghế lái: “A Mặc, xin lỗi, lúc dẫn em đến đó, anh không dự tính được trước tình huống này sẽ xảy ra.”
Triệu Tử Mặc ngẩn người trong chốc lát, rốt cục cũng hiểu, cô chỉ khẽ lắc đầu: “Không sao mà, là tự em muốn tới, hơn nữa ai mà biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì chứ, mấy viên thuốc kia chắc là có người bên cạnh lén nhét vào túi áo em thôi.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh vẫn toát ra những tia chật vật ảo não: “Bất luận thế nào đi nữa, cũng đều do anh thất trách.”
Cực phẩm à, anh đừng có tự trách mình như thế nữa được không, từ đầu chí cuối em có bị mất mát thương tổn gì đâu cơ chứ!
Có điều, có thể nhìn thấy vẻ mặt ân hận không bình tĩnh thản nhiên như ngày thường của vị cực phẩm mây trôi trên mây trôi này, thật sự đã khiến cho cô cảm thấy, anh hoá ra cũng có lúc bình thường như vậy, không còn xa vời không thể nào đuổi kịp nữa.
Không thể phủ nhận rằng, hình tượng bình thường này của anh, lại càng khiến cho trái tim cô thêm xao động, dù sao thì, nếu anh xuất chúng quá, đảm bảo cô lại càng có nhiều địch thủ cho coi.
Triệu Tử Mặc quay đầu sang, vẻ mặt nghiêm trang: “Được rồi, là anh thất trách, em tiếp nhận sám hối của anh.”
Cô chăm chú nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt to tròn loé lên những tia cười, khuôn mặt vốn đã nghiêng nước nghiêng thành giờ đây lại như được chiếu rọi bằng những tia nắng mặt trời, khiến cho người đối diện có cảm giác rằng từ cô toát lên một sức sống mãnh liệt, tràn ngập khắp mọi nơi.
Cố Thành Ca nhìn cô đến thất thần, trước đây anh chưa bao giờ biết rằng, hoá ra trái tim sắt đá lạnh lùng của anh, sau khi trải qua biết bao sóng gió và khó khăn, đến bây giờ vẫn có thể loạn nhịp được như thế này.
Thuận theo sự dẫn dắt của trái tim, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, từ từ nghiêng người sang…
Triệu Tử Mặc chú ý tới động tác của anh, tim không kiềm chế được bắt đầu đập loạn, hô hấp cũng đột ngột ngừng lại, giờ phút này, cô chỉ còn cảm thấy, cảm thấy…
Đau.
“Ái!”
Hình ảnh A Mặc nhe răng nhếch miệng hiện rõ mồn một ngay trước mắt, khiến cho động tác xích lại gần của Cố Thành Ca cũng tự động ngừng lại.
“Sao thế?”
Triệu Tử Mặc đau đớn ôm bắp đùi phải đang dần cứng ngắc, nhe răng: “Chân bị rút gân, bệnh cũ tái phát thôi mà, không sao đâu.”
Cố Thành Ca lập tức xuống xe, nhanh chóng mở một bên cửa ra.
“Dưới bàn chân hay ở bên trên?”
“Chỗ nào cũng bị hết…” Triệu Tử Mặc khàn giọng, khó nhọc nói không ra hơi: “Đau chết mất…”
Cố Thành Ca không chút do dự ngồi xổm xuống, trước ánh đầy ngạc nhiên của Triệu Tử Mặc, anh vẫn chỉ bình tĩnh đưa tay ra chạm vào chân phải cô, sau đó cởi chiếc giày da nhỏ màu đen của cô ra, đưa chân cô lên trên đùi mình, rồi chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn đều đặn.
Trong khoảng thời gian ấy, có đến tận mấy chiếc xe lướt qua sát ngay bên cạnh, thậm chí còn có mấy người cố ý bóp còi, nhưng anh vẫn chỉ cúi đầu mặc kệ, không thèm coi ai ra gì, thần sắc chuyên tâm chăm chú vô cùng.
Cảm giác kinh ngạc từ tận sâu trong thâm tâm cô cũng đã dần vơi đi, chỉ cảm thấy bây giờ tim cô như đang đập dữ dội, toàn thân tê dại, sắc mặt cũng đỏ bừng lên một mảng.
Những lúc cô được gặp anh, trong thâm tâm luôn ngập tràn hạnh phúc, bất luận là lần gặp mấy năm trước ở quảng trường vào đêm Giáng sinh, hay lần cô xông vào phòng ký túc xá của anh giữa đêm khuya, sau đó được làm việc chung với anh, khoảng thời gian ấy, anh khiến cho cô phải cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, làm trái tim cô rung động xao xuyến với trăm ngàn xúc cảm, nhưng tất cả những cảm giác đó, cũng không bằng một thời khắc sâu đậm mà mãnh liệt này.
Bất giác cô thấy yêu cảm giác lúc này quá, khi anh cúi người xuống nhẹ nhàng chạm vào chân cô, đôi mắt anh sao mà dịu dàng đến thế…
…
Triệu Tử Mặc vẫn chui đầu trong chăn, lại bị những hồi tưởng này khiến cho tim bất giác đập loạn, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
Cô cảm thấy, cảm thấy… cực phẩm đối xử với cô có chút gì đó đặc biệt.
Lúc ấy anh ngồi trong xe nhích người tiến lại gần cô, gần đến mức hơi thở của anh như hoà quyện vào hơi thở của cô, hơn nữa sau đó, anh còn bất chấp tất cả mà chuyên chú xoa chân cho cô…
Nếu như đến tận thế rồi mà Triệu Tử Mặc vẫn không nhìn ra có gì đó khác thường, thì quả đúng là đứa ngốc nhất thế gian.
Nhưng mà, nếu như cực phẩm thật sự đối với cô là “có tình ý”, vậy tại sao anh lại có bạn gái rồi chứ?
Vì thế cho nên, sau khi anh đã tỉ mỉ mang lại giày cho cô, cô mới trấn tĩnh mở miệng hỏi một câu nhằm phá vỡ bầu không khí mập mờ.
“Cực phẩm, anh với Hà biểu sư huynh tới Ngu Nhạc Thành rốt cục là để hoạt động ngầm cái gì thế?”
Có trời mới biết, cái câu hỏi này là do cô buột miệng mà ra chứ chẳng qua khảo nghiệm của đại não gì sất, có đều cực phẩm vẫn chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật.
Tình huống cụ thể là thế này:
Hơn một tháng trước, Dương Di Phỉ trong phòng KTV ở “Thiên thượng nhân gian” giết chết người ta, có điều cô ta làm vậy cũng chỉ để tự vệ cho bản thân, cho nên mới thuê đại luật sư Hà Tất Tranh làm người biện hộ.
Bởi vì người bị giết từng có tiền án hút thuốc phiện, đồng thời cũng là khách quen của “Thiên thượng nhân gian”, Hà Tất Tranh vì muốn tìm thêm bằng chứng để giảm nhẹ tội cho Dương Di Phỉ, đồng thời cũng cần đến nhân chứng quan trọng trong vụ kiện, cho nên khoảng thời gian này mới kéo Cố Thành Ca đến Ngu nhạc thành “cắm trại” luôn, hoàn toàn không ngờ trước rằng sẽ có ngày phải động đến cảnh sát chống tội phạm ma tuý.
Nghe anh đơn giản kể, Triệu Tử Mặc hối hận muốn chết, đáng lẽ cô phải nên hỏi: “Cực phẩm, có phải anh cũng có chút tình ý với em không? Nếu có thì, anh làm bạn trai của em đi!” mới phải.
Bất kể là thế nào, đáng ra cô phải dùng đủ thủ đoạn ti bỉ như hãm hại lừa gạt bức hiếp dụ dỗ hòng thu phục cực phẩm chứ!
Nhưng mà không chịu tận dụng thời cơ, cho nên bây giờ muốn hành động, lại bị cấm túc, cách biệt thế giới bên ngoài, đến một cú điện thoại cũng không được phép gọi…
…
Cửa phòng bị mở ra, Bắc Dã Thanh Vũ mang theo thức ăn đi vào, trực tiếp vén chăn lên: “Mặc Mặc, dậy ăn cơm.”
Triệu Tử Mặc vẫn nằm ì chỗ cũ, không thèm lên tiếng đáp lời.
Bắc Dã Thanh Vũ đem thức ăn đặt lên tủ đầu giường, đưa bàn tay phải lạnh như băng ra, nhéo mạnh tai cô: “Ăn cơm, Tử Mặc!”
Nhưng mà, vẫn không có phản ứng…
Không còn cách nào khác, bà đành chuyển sang kế vuốt ve hai bên má cô con gái cưng, làm ra vẻ cực kỳ yêu chiều: “Triệu Tử Mặc, cho mẹ chút phản ứng có được không?”
Triệu Tử Mặc vẫn không hề đáp lại.
Cuối cùng, hết sức bất đắc dĩ, Bắc Dã Thanh Vũ quyết định ra đòn sát thủ: đưa hai tay ra, chọc thẳng vào dưới nách cô mà cù lấy cù để: “Nha đầu thúi chết tiệt này…”
Nách là nơi mẫn cảm nhất trên người Triệu Tử Mặc, cho dù cách một lớp áo ngủ dày thật dày, cũng khiến cho cô cảm thấy nhột muốn chết, lập tức bật dậy nghiêm túc kháng nghị: “Mẹ, không thể lần nào cũng dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để đối phó con được!”
Bắc Dã Thanh Vũ nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp: “Cô còn biết tôi là mẹ cô, vậy tại sao lại tỏ thái độ như thế hả?”
Triệu Tử Mặc tựa sát vào tường, vẻ mặt buồn khổ, liếc thấy mẹ vẫn một mực cười như không cười mà nhìn cô, chẳng có chút tia đồng cảm đồng tình gì sất, cô đành bò tới làm nũng.
“Mẹ, mẹ thân yêu à, mẹ nói với ông già một tiếng đi, cho con nửa ngày ra ngoài hít thở không khí có được không? Sẽ không lâu đâu mà!”
Bắc Dã Thanh Vũ: “Ba con sẽ không đồng ý.”
Triệu Tử Mặc: “Vậy mẹ cho con mượn điện thoại di động của mẹ đi?”
Bắc Dã Thanh Vũ: “Cả chuyện đó ba con cũng cấm mẹ làm rồi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Bắc Dã Thanh Vũ cuối cùng cũng có chút động lòng: “A Mặc, lần này lỗi mà con phạm phải quá nghiêm trọng, bất kể mấy viên thuốc lắc kia có phải là do con mang theo hay không đi nữa, một khi đã có người phát tán chuyện này ra ngoài, đều sẽ khiến cho thanh danh ba con bị bôi nhọ.”
Triệu Tử Măc: “…”
Cô dĩ nhiên biết hậu quả rất rất nghiêm trọng, nhưng cô cũng rất muốn chạy đến gặp cực phẩm mà!
Bắc Dã Thanh Vũ lại lên tiếng hỏi: “Con muốn gọi điện thoại cho ai?”
Không biết tại sao, Triệu Tử Mặc lại lập tức đỏ mặt, dưới ánh mắt đầy rẫy nghi ngờ của mẹ, cô ngượng ngùng khẽ khàng hỏi: “Mẹ, mẹ có cho phép con yêu đương lúc này không?”
Bắc Dã Thanh Vũ cuối cùng cũng hiểu, đôi mắt xinh đẹp phong tình mở to, dáng vẻ cười như không cười: “Muốn yêu đương hả…”
Triệu Tử Mặc vô cùng khẩn trương: “Đừng có nói ngay cả việc này cũng không chịu nha…”
“Con cũng mười chín tuổi rồi, dĩ nhiên có thể, nhưng mà…” Bắc Dã Thanh Vũ nghiêm trang: “Trừ phi có giấy chứng nhận kết hôn, nếu không thì, Tuyệt – Đối – Không – Được – Lên – Giường!”
Triệu Tử Mặc: “…”
囧.
Mặt lập tức đỏ đến tận mang tai.
Mẹ à, mẹ cũng nghĩ quá xa rồi đấy!
…
Nhờ có Bắc Dã Thanh Vũ đồng ý làm việc thiện, Triệu Tử Mặc cuối cùng cũng đạt được quyền lợi gọi một cú điện thoại, cô thuần thục ấn một dãy số đã khắc sâu trong tâm trí, đợi đến lúc đầu bên kia đã có người nghe máy, cô lập tức gấp gáp gọi: “Này, cực phẩm!”
Đầu bên kia: “…”
Đáp lại cô là một giọng nói rất lớn: “Là Mặc Mặc mỹ nữ sao, tôi là Hà Tất Tranh, lão Cố đến pháp việc rồi, điện thoại di động quên mang theo, vẫn chưa trở về.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Không có thiên lý, tại sao vận khí của cô lại thê thảm đến thế cơ chứ!!!!
Có điều, mẹ cô vẫn đồng ý giúp cô xin ba cho phép cô lấy lại điện thoại di động, nhưng bị ba rất vô tình mà bác bỏ, cho đến đêm 30, cô mới được phép mở rộng phạm vi hoạt động: phòng ăn và thư phòng.
Nhưng vẫn tuyệt nhiên không thể liên lạc với bên ngoài.
Vì vậy, Triệu Tử Mặc tiếp tục trải qua cuộc sống bị giam lỏng, cách biệt với người đời, cho đến khi…
Đầu năm mới.
Cả nhà dì đến đây chúc Tết, Triệu Tử Mặc vừa mới ngủ nướng dậy, lập tức lôi bà chị họ Noãn Noãn vào phòng “hàn huyên tâm sự”, vào đến nơi liền trưng ra một bộ mặt hết sức đáng thương mà van xin: “Chị Noãn Noãn à, nhờ chị nói với ông già một câu, chúng ta muốn ra ngoài dạo phố có được không?”
Chị Noãn Noãn mặc dù lớn hơn cô mười tuổi, nhưng mà, so với toàn bộ anh chị em trong đại gia đình, thì cô với người này là có tình cảm tốt nhất.
Chị cười: “Cậu vẫn còn cấm cung em sao?”
Triệu Tử Mặc đáng thương gật đầu: “Đúng vậy, kỳ nghỉ đông lần này của em toàn là bị cấm túc, hơn nữa ông già còn tịch thu luôn cả điện thoại di động của em, quanh đi quẩn lại hoạt động được có mấy gian phòng, làm em chán muốn chết rồi đây nè.”
Trước sự nhõng nhẽo kèm theo cứng rắn của Triệu Tử Mặc, chị Noãn Noãn cuối cùng cũng chịu đồng ý, mà ba cô lại không hề phản đối, chỉ nói một câu: “Trước giờ cơm nhớ quay về.”
Triệu Tử Mặc sướng điên lên, tung ra một hồi mấy chiêu làm nũng nữa, rốt cục được cầm lại chiếc điện thoại di động của mình, đặt chân ra đến cửa, không khác gì chú chim nhỏ lần đầu tiên được rời khỏi lồng.
Sau đó, cô nhanh chóng gọi một chiếc taxi, mở cửa xe ra rồi quay lại nhìn bà chị rồi gian xảo cười: “Chị Noãn Noãn, cảm ơn chị hôm nay đã giúp em, một mình chị đi dạo xung quanh một lát đi, em đi đây có việc.”
Lên xe, cô lập tức gọi điện thoại đến cho Cố Thành Ca, trực tiếp hỏi thẳng: “Cực phẩm, anh đang ở đâu?”
“Sở vụ Luật.”
Cố Thành Ca phản xạ có điều kiện đáp, anh còn đang chuẩn bị mở miệng định nói thêm điều gì, thì đầu bên kia đã vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn thấy trên màn hình hiện lên mấy chữ “Kết thúc cuộc gọi”, Cố Thành Ca khẽ cau mày, tựa như có điều suy nghĩ.
Ngày đó khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện thoại đến cho cô, nhưng duy nhất vẫn chỉ có một giọng nói lạnh như băng đáp lại “Số máy quý khách vừa gọi hiện đã khoá”, sau đó thì, có một ngày anh bận việc phải đến pháp viện, không ngờ đúng lúc đó cô lại gọi điện thoại tới.
Đến lúc anh gọi lại vào số đó, lại chỉ nghe được giọng của một người phụ nữ xa lạ.
Bây giờ, tại sao cô lại điên cuồng cúp điện thoại như thế?
“Lão Cố, vụ án này có cần thảo luận thêm nữa không?” Hà Tất Tranh lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, giọng nói nhuốm vẻ trêu chọc.
Thật không ngờ, một Cố Thành Ca luôn luôn tỉnh táo lại trong lúc đang thảo luận vụ án mà nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đến thất thần…
Cố Thành Ca mặt không đổi sắc, phong thanh vân đạm đáp: “Tiếp tục.”
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, vụ án vẫn chưa có gì tiến triển, ba người đều đã cảm thấy có chút mệt mỏi, bất chợt lúc này, cửa phòng làm việc đột ngột bị mở toang.
“Cực phẩm, em có lời muốn nói với anh!”
Triệu Tử Mặc xông thẳng vào phòng làm việc, vốn cứ tưởng rằng bây giờ không phải giờ làm, nên sẽ chỉ có mình Cố Thành Ca ở đây, không ngờ rằng, Tề Lỗi và Hà Tất Tranh cũng đồng thời có mặt, mà hình như bọn họ còn đang thảo luận vụ án nào đó nữa thì phải.
Triệu Tử Mặc 囧, quýnh quáng muốn bỏ của chạy lấy người, không ngờ Cố Thành Ca ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén bắn tới phía cô, sau đó, anh tựa hồ như không thể dời mắt được nữa.
Quần áo cô bây giờ rất bình thường, đôi giày màu xám dưới chân cũng không có gì đặc biệt, một chiếc quần dài ôm lấy đôi chân thon, áo khoác màu trắng sạch sẽ tinh tươm, phía trên là chiếc khăn quàng cổ màu sáng làm bằng lông ấm áp, mái tóc đen nhánh mềm mại xoã ra hai bên vai, đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa anh đào, khuôn mặt trắng nõn lúc này đã điểm thêm chút hồng, cả người toát ra một vẻ xinh đẹp quyến rũ không cưỡng lại nổi.
Gần một tháng không gặp cô, cô bây giờ lại càng… nghiêng… thành…
Trước khi cô kịp bỏ chạy mất dép, anh đã mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Thành Ca tận lực giữ cho giọng nói của mình vẫn vân đạm phong thanh như bình thường, hòng che dấu trái tim lúc này đang loạn nhịp một cách điên cuồng.
Triệu Tử Mặc liên tục vã mồ hồi: “Đợi lát nữa em sẽ nói sau, bây giờ hình như các anh đang bận…”
“Em có thể nói luôn ngay bây giờ.”
Triệu Tử Mặc: “Anh xác định muốn em nói luôn sao?”
Cố Thành Ca rất kiên nhẫn đáp: “Em nói đi.”
Được rồi, cô phải nói ra bằng bất cứ giá nào.
Triệu Tử Mặc hít sâu một hơi, đến khi mở miệng ra mới kịp thời phát hiện…
Cô quên mất lời thoại rồi!
Cái bài “diễn văn” mà cô định nói với anh, từng luyện tập trước gương hàng trăm nghìn lần, không ngờ đến lúc này lại quên béng mất, bây giờ tình thế quẫn bách, đành tổng kết lại một câu vô cùng ngắn gọn mà súc tích.
“Cố Thành Ca, làm bạn trai của em đi!”
Triệu Tử Mặc rất ít, rất ít khi gọi tên anh đầy đủ như vậy, đa số đều gọi “cực phẩm”, cho nên sau khi nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt anh, tràn đầy hy vọng chờ đợi câu trả lời.
Hà Tất Tranh đứng một bên âm thầm mặc niệm: thiện tai, tha thứ cho hắn, tình huống đang diễn ra trước mắt này, hắn đúng là chẳng hiểu chút gì…
Tề Lỗi cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: Cố Thành Ca và Triệu Tử Mặc, bọn họ không phải vốn là…
Cố Thành Ca vẫn chăm chú nhìn cô một hồi lâu, đôi mắt sâu thật sâu, loé lên những mạch nước ngầm mãnh liệt.
Sau đó anh cau mày, đôi môi mím lại ngày càng chặt, một hồi lâu sau mới bình tĩnh hỏi một câu không liên quan gì sất: “Em vừa mới rời giường?”
Triệu Tử Mặc nhất thời bị câu hỏi của anh làm cho mộng mị đầu óc, máy móc gật đầu: “Ừ.” Lúc cả nhà dì tới chơi, quả thực lúc đó cô vừa mới ngủ dậy, đến tận bây giờ vẫn chưa còn rửa mặt đánh răng…
Cố Thành Ca theo thói quen vân đạm phong thanh: “Khó trách đầu óc không được tỉnh táo mà nói mớ như vậy.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Giờ phút này vẻ mặt cô phải nói là thiên biến vạn hoá, trăm triệu lần không nghĩ tới, bao nhiêu công sức bao nhiêu hy vọng cô dồn nén lại đến tận hôm nay, không ngờ lại bị anh không chút lưu tình mà cự tuyệt bằng một gáo nước lạnh.
Cô vốn cứ tưởng rằng, kết quả xấu nhất cũng chỉ có thể là đổi bằng một câu nói của anh “Anh có bạn gái rồi”, ai biết được cực phẩm lại huỵch toẹt ra như vậy chứ, khác nào bảo cô rằng, muốn anh làm bạn trai cô, đúng là mơ mộng hão huyền!
Triệu Tử Mặc ấm ức cắn cắn môi, giờ phút này đã muốn oà ra khóc lắm rồi, đến lúc cô xoay người định đi, lại nghe thấy giọng điệu không nhanh không chậm của Cố Thành Ca một lần nữa vang lên: “Triệu Tử Mặc, từ lúc nào thì anh không phải là bạn trai em?”
Triệu Tử Mặc mang theo suy nghĩ không thể tin nổi mà quay đầu lại, trước mắt cô là nụ cười quyến rũ mà dịu dàng vô cùng của anh.
Cô không phải đang nằm mơ đó chứ!
Cô không phải đang nghe nhầm đó chứ!
Triệu Tử Mặc ngơ ngác hỏi lại: “…Cực, cực phẩm, anh nói lại lần nữa…”
Tựa hồ như cuối cùng cũng đã hiểu rõ tình huống trước mắt, Hà Tất Tranh bật cười ha ha một cách điên dại, Tề Lỗi cũng trưng ra vẻ mặt “giật nảy mình” vô cùng khoa trương.
Hai cái người này, đúng là quá quá quá có vấn đề rồi!
Cố Thành Ca trấn tĩnh tiếp nhận sự cười nhạo của hai tên bất lương kia, bình tĩnh mở miệng: “Hai người tiếp tục thảo luận vụ kiện đi, tôi xử lý chút… việc nhà.”
Anh đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thản nhiên bước vào phòng làm việc.