Triệu Tử Mặc thực lòng không nghĩ tới, buổi trưa hôm đó không thể đến phòng họp của lãnh đạo trường để lén chụp ảnh quay DV lại toàn cảnh hiện trường, không ngờ buổi chiều Chu Đại đã tự động đến tận cửa.
Hắn đứng chờ ngay trước cửa ký túc xá Mẫu Đơn, lúc đó Triệu Tử Mặc, Cố Thành Tây, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì còn đang cưỡi xe đạp phi vèo vèo, Chu Đại đột nhiên lại lao ra chắn ngay trước mũi xe.
Bốn người đồng loạt phanh két lại.
Bởi vì sự kiện hút thuốc phiện, cho nên bạn Chu Đại hôm nay đã trở thành nhân vật cực đoan nhất của học viện Phong Đại, việc tất cả mọi người đều biết mặt hắn thì cũng chẳng có gì là lạ.
Mỹ nữ khả ái Thi Tiểu Phì dẫn đầu đoàn xe, nhảy ngay xuống đất nạt nộ: “Này, vị Chu biểu sư huynh kia, anh buồn bực rồi muốn tự sát cũng đừng chọn xe đạp mà xông vào chứ!”
Trên gương mặt Chu Đại bây giờ lại không biểu lộ chút sắc thái tình cảm gì, sau khi xuất hiện tin đồn hắn hút thuốc phiện, hắn đối với ánh mắt khinh thường và khác lạ của người khác cũng đã quá quen rồi, cho nên chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Tôi không phải muốn tự sát.”
Thi Tiểu Phì nhất thời không kịp phản ứng, còn Khương Khương lại đứng một bên mà cười ha ha, còn Cố Thành Tây thì chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thi Tiểu Phì một cái, mà Chu Đại trong lúc này, nhanh như chớp, đã lao ra sau bám lấy chiếc xe đạp của Triệu Tử Mặc.
“Bạn Triệu Tử Mặc, có rảnh nói chuyện với tôi một chút không?” Giọng nói của hắn vô cùng thành khẩn, ngữ điệu không cao cũng không thấp, cả người toát lên một loại khí chất nho nhã, ánh mắt ấy, tuy đang cố gắng che dấu nhưng vẫn khiến cho người ta nhận ra được vẻ tang thương.
Triệu Tử Mặc từ xưa đến nay vẫn luôn là một người nhiệt tình, cho nên lần này cũng hớn hở đáp ứng luôn không thèm suy nghĩ.
Thi Tiểu Phì đứng một bên, bỗng nhiên cảm thán: “Đúng là nhân tài tương lai trong giới luật sư, tài ăn nói cũng không phải chỉ tốt bình thường nữa!”
Lần này, ba người đứng bên chỉ còn biết ngậm họng.
Cố Thành Tây bình tĩnh mở miệng nói nhỏ với Triệu Tử Mặc cùng Khương Khương: “Nếu ta không nhầm, người-nào-đó hình như có lần gọi Tiểu Phì là tiểu trư thì phải.”
Mọi người dường như rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách một cái tên tràn đầy khí chất như Thi Y Nỉ thì tiểu nha đầu này lại không cần, cứ sống chết chọn cho bằng được quái hiệu Thi Tiểu Phì, hoá ra là có sự tích mà ra cả.
Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào yên lặng, Triệu Tử Mặc chuẩn bị đi theo Chu Đại, Khương Khương lại len lén đưa mắt liếc nhìn Thi Tiểu Phì đang quýnh quáng cả lên, rồi đột ngột mở miệng: “A Mặc, vị Chu biểu sư huynh này chia tay với bạn gái, chẳng lẽ lại định theo đuổi mi sao, mi có ý định đồng ý không đó?”
Khương Khương vừa dứt lời lại tà ác liếc nhìn Thi Tiểu Phì một cái, con heo nhỏ kia lập tức khó chịu hất cằm lên quay ngoắt đi chỗ khác.
Triệu Tử Mặc không hề để ý cười một cái: “Làm sao có thể, các mi chẳng phải vẫn luôn cho rằng ta là bạn gái của Tiêu Sở Diễn đó sao…”
Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, cô theo bản năng liếc nhìn sang Cố Thành Tây.
Trong ánh mắt Cố Thành Tây quả nhiên có một tia vừa ảm đạm vừa hối hận, chỉ nhẹ nhàng leo lên xe rồi nhàn nhạt nói: “Chúng ta về, để A Mặc đi làm chuyện đứng đắn đi.”
Triệu Tử Mặc trong thâm tâm khẽ cười: Cố Thành Tây ơi Cố Thành Tây, sắp đến lúc mi không thể chịu được nữa mà khai hết ra mọi chuyện rồi!
***
Giữa trưa ngày thứ hai, bộ phận Đời Sống của đài truyền hình trường phát hành một chuyên mục, lấy tiêu đề là “Tuyết rơi giữa tháng sau: Tôi không hút thuốc phiện!”
Trong chuyên mục đó, Triệu Tử Mặc rất nghiêm túc trình bày rõ sự việc: “Các vị bạn học kính mến, tôi là ký giả đài truyền hình trường Triệu Tử Mặc, ngày hôm trước có một tin tức được lan truyền, đó là đồn đại rằng Chu Đại hút thuốc phiện, nay bạn học Chu đã chứng minh được sự trong sạch của mình, chúng tôi đã tới bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, cũng đã đem toàn bộ bằng chứng đến cho lãnh đạo nhà trường xem xét, tôi vừa rồi có quay chụp lại toàn bộ quá trình kiểm tra chứng minh, bây giờ mời các bạn theo dõi màn hình, nhìn vào ống kính của tôi…”
Những hình ảnh theo thứ tự lần lượt được đưa ra, sau khi kết thúc chuyên mục, Triệu Tử Mặc một lần nữa lại khẳng định Chu Đại không hề sử dụng ma tuý thuốc phiện gì hết.
Lúc chuyên mục này được chiếu chính thức trên TV trường, Triệu Tử Mặc cùng ba vị mỹ nữ đang ăn cơm ở phòng ăn, Thi Tiểu Phì như người mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình TV một hồi lâu, cuối cùng như trút được gánh nặng trong lòng buông một hơi: “Ta đã nói rồi mà, Chu Đại không thể nào hút thuốc phiện được!”
Sau đoạn trình chiếu các tấm hình chụp lại kết quả kiểm tra, còn có một đoạn quay lại cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa vị ký giả và nam nhân vật chính:
Triệu Tử Mặc: “Bạn học Chu Đại, anh rốt cục đã rửa được oan khuất, xin hỏi ngay lúc này anh có cảm tưởng gì?”
Chu Đại: “Tôi chỉ muốn nói với Tùng Dung một câu.”
Triệu Tử Mặc: “Câu gì?”
Chu Đại nhàn nhạt cười, nhìn vào ống kính máy quay: “Tùng Dung, bất luận thế nào, trước tiên em cũng phải học cách tin tưởng anh đã!”
Thi Tiểu Phì nhìn vào màn hình TV, chiếc miệng nhỏ khẽ cong lên, Khương Khương nhìn vẻ mặt biến hoá liên tục đó thì không nhịn được mà bật cười ha ha, duỗi ngón tay khều khều Thi Tiểu Phì, rồi chỉ ra phía sau.
Thi Tiểu Phì quay đầu lại, chỉ thấy Chu Đại đang sánh bước cùng Tùng Dung đi ra khỏi phòng ăn…
Triệu Tử Mặc lúc đó còn đang cố chen chúc mua đồ uống cho cả bọn, Khương Khương đưa tay chọt chọt vào Cố Thành Tây, ý muốn cô nàng cùng thưởng thức vẻ mặt của Thi Tiểu Phì, nhưng không hiểu sao chọt chọt đâm đâm đến tận mấy lần vẫn không thấy đối phương có chút phản ứng nào, quay đầu lại mới thấy hoá ra Cố Thành Tây đang yên lặng ăn cơm.
Đôi đũa cô nàng đang cầm trên tay, một hồi đưa lên lại một hồi hạ xuống, động tác máy móc vô cùng.
Khương Khương kỳ quái nhìn chằm chằm vào Cố Thành Tây: Nha đầu này, rốt cục là bị kích động gì rồi?
Cô quét mắt nhìn xung quanh, thấy mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh đang nhỏ giọng bàn tán chuyện gì đó.
“Triệu Tử Mặc vừa mới xuất hiện trên TV kia chẳng phải là bạn gái trong truyền thuyết của Tiêu Sở Diễn đó sao?”
“Đúng đó đúng đó, hôm thứ năm tuần trước Tiêu Sở Diễn còn ngồi ăn cơm với cô ta mà, trùng hợp tớ lại ngồi ngay bàn bên cạnh, nghe được rất rõ ràng!”
“Đừng có nói to, cẩn thân cô ta ở phía sau…”
Lúc Triệu Tử Mặc tay xách nách mang ôm bốn ly nước trái cây đến, vừa đặt mông ngồi xuống ghế, trong phòng ăn liền đột nhiên nổi lên một trận xôn xao rì rầm nho nhỏ, hoá ra là vị đại bản tôn Tiêu Sở Diễn đang đứng ngay lối vào, trong tay cầm một cái cặp lồng, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua đám người đang to nhỏ bàn tán xung quanh.
Khương Khương cắn chiếc đũa một phát, dẫn đầu mở miệng: “A Mặc, Tiêu Sở Diễn nhà mi đến tìm mi kìa.” Sau khi tin đồn bạn gái trong truyền thuyết bị lan truyền ra ngoài, Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì mỗi lần nhắc đến cái tên Tiêu Sở Diễn trước mặt A Mặc, y như rằng lần nào cũng phải thêm vào hai chữ “nhà mi” theo sau.
Động tác kèm tư thế ăn cơm của Cố Thành Tây, bây giờ lại càng trở nên khó coi hơn.
Khương Khương nhìn thấy vậy, liền nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Tử Mặc mặc kệ câu châm chích của Khương Khương, chỉ đứng dậy phất tay: “Này, Tiêu Sở Diễn, ở đây!”
Tiêu Sở Diễn khẽ mỉm cười, thong dong bước lại gần, một đoàn ánh mắt vẫn như cũ vẫn bám theo từng động tác của hắn, hắn chỉ trấn định đi tới trước mặt Triệu Tử Mặc, không thèm quay đầu lại nhìn Thi Tiểu Phì đang há hốc mồm ngơ ngác ngồi đó lấy một cái, cũng không thèm nhìn Khương Khương đang tỏ vẻ đăm chiêu, lại càng không thèm nhìn Cố Thành Tây động tác ăn cơm như rô bốt, chỉ một mực đưa chiếc cặp lồng ra, cúi đầu ghé sát bên tai Triệu Tử Mặc.
“A Mặc, đây là cháo gà mẹ anh làm.” Giọng nói của hắn không lớn, nhưng cũng đủ để đám người trong vòng bán kính hai mét nghe thấy, bởi vì bọn họ đang ngồi ở vị trí trung tâm, cho nên đường kính bốn mét xung quanh mọi người đều nghe hết.
Triệu Tử Mặc nở một nụ cười thanh vũ, đôi mắt liếc nhìn sang Cố Thành Tây khẽ chớp chớp, nói nhỏ: “Hiểu rồi, anh tự giải quyết cho tốt, lần này em thật sự là không thể giúp được anh nữa.”
Tiêu Sở Diễn khẽ gian tà nhếch miệng, đôi mắt đen thăm thẳm toát ra những tia sáng rạng ngời, hắn ghé sát bên tai cô nói nhỏ vài câu, đưa tay thân mật xoa xoa đầu cô mấy cái, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi, mang theo một nụ cười vô cùng vui vẻ.
Triệu Tử Mặc theo thói quen, lại đưa mắt nhìn theo.
Một màn này khi lọt vào mắt người khác, chẳng khác nào cảnh tượng đầy nùng tình mật ý, sau khi Tiêu Sở Diễn biến mất sau cánh cửa phòng ăn, Triệu Tử Mặc mới quay đầu lại, không thèm nhìn vẻ mặt của ba vị mỹ nữ, nhẹ nhàng mở nắp chiếc cặp lồng ra: “Đến đây đi, hôm nay chúng ta đều có lộc ăn đó!”
Cô cầm chiếc muỗng lên múc cho Cố Thành Tây một bát cháo đầy, Cố Thành Tây bỗng nhiên lại đặt đôi đũa xuống: “Ta cảm thấy trong người không khỏe, ta về ký túc xá trước.”
Dứt lời, Cố Thành Tây lập tức đứng lên.
Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì hai mắt nhìn nhau, chỉ có Triệu Tử Mặc là khẽ mỉm cười, tiếp tục múc cháo vào bát cho hai vị mỹ nữ.